TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Cô ấy phải nghĩ xem nên sắp xếp cho Tiểu Quan thế nào đây.

Đi được nửa đường, Trần Bão Bão gọi điện tới.

Trần Thải Thanh đang bận lái xe nên bật loa ngoài.

“Dì út, dì mua thuốc trừ sâu về đi, cậu út lắm ruồi quá.”

Quan Tư Ý nghe thấy hai chữ “cậu út”, lập tức lặng lẽ dỏng tai lên nghe.

“Trần Bão Bão, có phải con lại lãng phí đồ ăn không?” Trần Thải Thanh nghiêm giọng: “Dì nói mấy lần rồi? Cậu út không ăn được đồ của chúng ta ăn, ruồi nhặng bâu vào còn làm cậu thêm mệt.”

“Dì út, con sai rồi, con chỉ thấy cậu út không có gì ăn tội nghiệp quá thôi ạ.”

Giọng Trần Thải Thanh dịu lại: “Được rồi, về dì nói sau.”

Quan Tư Ý nắm chặt dây an toàn, người theo phản xạ nép sát vào cửa xe.

“Cậu út… là ai?”

Trần Thải Thanh liếc nhìn cô, trong lòng đã hiểu ra: “Sáng nay cô bị cái này dọa à?”

Quan Tư Ý cứng miệng: “Ai dọa cơ.”

“Là cây du ở sân sau ấy.” Trần Thải Thanh giải thích: “Chỗ chúng tôi có tục lệ, nói là trẻ con sức khỏe yếu, có thể nhận cây cối, hòn đá gì đó làm người thân, sẽ được bình an khỏe mạnh.”

Thì ra là vậy. Quan Tư Ý buông tay ra: “Thế thì chẳng phải nồi niêu xoong chảo nhà chị đều là họ hàng hết à?”

Trần Thải Thanh cuối cùng cũng nở một nụ cười.

“Con bé đó…” Quan Tư Ý chỉ vào thái dương của mình: “Có vấn đề à?”

“Nó không có vấn đề về não.” Trần Thải Thanh vừa mới vui lên một chút lại bị chọc tức: “Nó bị chậm phát triển, mười sáu tuổi nhưng trí tuệ chỉ bằng đứa trẻ năm tuổi, những gì trẻ năm tuổi biết thì nó đều biết, không phải có vấn đề về não, cũng không phải có vấn đề về tâm thần, nó chỉ lớn chậm thôi.”

“Biết rồi.” Quan Tư Ý lí nhí: “Hung dữ làm gì…”

Xe bán tải vừa qua biển báo thị trấn An Hòa được hai phút thì thấy Phương Hy đứng bên đường.

Trần Thải Thanh dừng xe, hỏi cô ấy sao lại ở đây.

“Đi lấy đồ chuyển phát nhanh.” Phương Hy vừa nói vừa nhìn vào trong xe: “Tiểu Trần, chị đóng cửa hàng hai hôm rồi, lấy đâu ra sâu cho Bão Bão ăn? Em quên rồi à?”

Trần Thải Thanh cười: “Em bảo nó qua chỗ chị chơi thôi. Chị lấy đồ gì, có nặng không? Để em đưa chị về tiệm.”

“Chị không về.” Phương Hy vén tóc: “Chị mua ít đồ ăn, trưa qua nhà em nấu cơm… Chuyện hôm qua cảm ơn em.”

“Với em mà còn khách sáo thế.” Trần Thải Thanh xuống xe, đi cùng Phương Hy vào trạm chuyển phát.

“Tâm trạng tốt nhỉ?” Trần Thải Thanh liếc Phương Hy một cái, không nhịn được lại nhìn thêm: “Còn đánh son nữa à?”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.