0 chữ
Chương 17
Chương 17
Trần Thải Thanh vừa tức vừa buồn cười, lại thấy thật hoang đường: “Sao nào, cô định ăn vạ tôi à?”
Cô ấy cởϊ áσ sơ mi ra trải xuống luống cày, rồi bẻ những bắp ngô bị hỏng vứt lên áo.
“Ăn vạ chị cái gì?” Quan Tư Ý lẩm bẩm: “Nhà chị như thế, tôi còn chẳng thèm ăn vạ.”
Trần Thải Thanh dùng áo bọc ngô lại rồi bê lên thùng sau xe bán tải.
“Cô nói gì?” Cô ấy không nghe rõ, nhưng cũng không quan trọng: “Cô muốn ở lại đây vài ngày cũng được, không nhất thiết cứ phải tôi nợ cô thì mới cho cô ở lại.”
Quan Tư Ý lại cứng họng: “… Cứ như tôi đang gây sự vô cớ ấy, tôi nói không đúng à?”
Trần Thải Thanh thật sự hơi bực mình, ngồi vào ghế lái, sắc mặt không mấy dễ chịu, hạ cửa kính xuống nói: “Vậy báo cảnh sát đi, xem cảnh sát nói thế nào, là cô đền tôi hay tôi đền cô.”
“Chị dọa tôi à?” Quan Tư Ý đỏ mặt tía tai: “Được thôi, chị cứ bỏ tôi ở đây đi, lát nữa lại mưa to, tôi lại thảm hại như tối qua, rồi lại bò đến nhà chị… Tôi nhớ hết đường rồi!”
Trần Thải Thanh nghiêng đầu nhìn Quan Tư Ý, những vết xước nhỏ trên cánh tay và cằm cô vẫn chưa lành hẳn, có chỗ đã đóng vảy máu nâu, có chỗ vẫn còn hở miệng.
Nghĩ lại dáng vẻ đáng thương của cô tối qua, Trần Thải Thanh kiểu gì cũng không nỡ lòng.
Quan Tư Ý mặt mày sa sầm, vẫn bướng bỉnh đứng đó.
Trần Thải Thanh hét lên: “Vậy còn không mau lên xe, bò về thì không kịp ăn cơm đâu.”
Quan Tư Ý lại như bị bắt nạt, đứng lì ở đó không chịu nhúc nhích.
Trần Thải Thanh lùi xe bán tải đến chỗ Quan Tư Ý, bất đắc dĩ: “Còn phải mời cô nữa à, đại tiểu thư?”
Quan Tư Ý liếc cô ấy một cái, hậm hực lên xe.
Coi như nể mặt chị ta vậy.
Trên đường về, cửa kính hai bên đều mở, gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào của cây cỏ, thật dễ chịu.
Khu ruộng này được quy hoạch rất ngay ngắn, các loại cây trồng khác nhau được chia thành từng ô vuông, những con đường nhỏ giữa ruộng đều trồng cây dương, nhìn một lượt thấy toàn màu xanh mướt, khiến lòng người thư thái.
Quan Tư Ý úp mặt vào cửa sổ ngắm cảnh một lúc, bụng réo ầm ĩ. Bát mì buổi sáng không ăn được, cứ tưởng sửa xe xong là đi được ngay. Nhưng nghĩ lại đám người tối qua không phải dạng vừa, xe chắc là bị bọn chúng lấy đi rồi.
Trần Thải Thanh nghe thấy bụng Quan Tư Ý kêu, nhưng không muốn nói chuyện với cô. Cô phản ứng mạnh với việc báo cảnh sát như vậy, rõ ràng là không muốn liên lạc với gia đình, lại còn nói có người đuổi theo gì đó, chắc hẳn đã chịu tổn thương rất lớn.
Cô ấy cởϊ áσ sơ mi ra trải xuống luống cày, rồi bẻ những bắp ngô bị hỏng vứt lên áo.
“Ăn vạ chị cái gì?” Quan Tư Ý lẩm bẩm: “Nhà chị như thế, tôi còn chẳng thèm ăn vạ.”
Trần Thải Thanh dùng áo bọc ngô lại rồi bê lên thùng sau xe bán tải.
“Cô nói gì?” Cô ấy không nghe rõ, nhưng cũng không quan trọng: “Cô muốn ở lại đây vài ngày cũng được, không nhất thiết cứ phải tôi nợ cô thì mới cho cô ở lại.”
Quan Tư Ý lại cứng họng: “… Cứ như tôi đang gây sự vô cớ ấy, tôi nói không đúng à?”
Trần Thải Thanh thật sự hơi bực mình, ngồi vào ghế lái, sắc mặt không mấy dễ chịu, hạ cửa kính xuống nói: “Vậy báo cảnh sát đi, xem cảnh sát nói thế nào, là cô đền tôi hay tôi đền cô.”
Trần Thải Thanh nghiêng đầu nhìn Quan Tư Ý, những vết xước nhỏ trên cánh tay và cằm cô vẫn chưa lành hẳn, có chỗ đã đóng vảy máu nâu, có chỗ vẫn còn hở miệng.
Nghĩ lại dáng vẻ đáng thương của cô tối qua, Trần Thải Thanh kiểu gì cũng không nỡ lòng.
Quan Tư Ý mặt mày sa sầm, vẫn bướng bỉnh đứng đó.
Trần Thải Thanh hét lên: “Vậy còn không mau lên xe, bò về thì không kịp ăn cơm đâu.”
Quan Tư Ý lại như bị bắt nạt, đứng lì ở đó không chịu nhúc nhích.
Trần Thải Thanh lùi xe bán tải đến chỗ Quan Tư Ý, bất đắc dĩ: “Còn phải mời cô nữa à, đại tiểu thư?”
Quan Tư Ý liếc cô ấy một cái, hậm hực lên xe.
Trên đường về, cửa kính hai bên đều mở, gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào của cây cỏ, thật dễ chịu.
Khu ruộng này được quy hoạch rất ngay ngắn, các loại cây trồng khác nhau được chia thành từng ô vuông, những con đường nhỏ giữa ruộng đều trồng cây dương, nhìn một lượt thấy toàn màu xanh mướt, khiến lòng người thư thái.
Quan Tư Ý úp mặt vào cửa sổ ngắm cảnh một lúc, bụng réo ầm ĩ. Bát mì buổi sáng không ăn được, cứ tưởng sửa xe xong là đi được ngay. Nhưng nghĩ lại đám người tối qua không phải dạng vừa, xe chắc là bị bọn chúng lấy đi rồi.
Trần Thải Thanh nghe thấy bụng Quan Tư Ý kêu, nhưng không muốn nói chuyện với cô. Cô phản ứng mạnh với việc báo cảnh sát như vậy, rõ ràng là không muốn liên lạc với gia đình, lại còn nói có người đuổi theo gì đó, chắc hẳn đã chịu tổn thương rất lớn.
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
