0 chữ
Chương 49
Chương 49: Tần Mãn Giang Hồng
Bắt lấy tay trái Tiêu Cánh đang muốn đâm về phía mình, Tiêu Cánh liền dùng sức nâng chân đá một cước, đá vào đầu vai Tần Cửu Phóng.
Tần Cửu Phóng một phen chế trụ chân của Tiêu Cánh, dùng sức kéo một cái.
Tiêu Cánh lảo đảo vài bước muốn té, Tần Cửu Phóng nhanh chóng vươn tay, đem Tiêu Cánh ôm vào lòng.
Người ta nói hai người luyện võ, vừa có thể làm cho hắn thể hiện bản lĩnh còn có thể tăng tình cảm. Tần Cửu Phóng nhạy bén bắt lấy cơ hội, ôm lấy Tiêu Cánh, cúi đầu bẹp một cái, hôn Tiêu Cánh.
“Vợ à, bắt được em một lần thì hôn em một cái.”
Cái tay không thành thật sờ lên mông Tiêu Cánh, gãi gãi. Lộ ra nụ cười tà tà mị mị.
“Còn phải sờ một cái nữa.”
Tiêu Cánh mặt lập tức đỏ lên, anh biết mình đánh không lại Tần Cửu Phóng, nhưng không nghĩ tới lại bị đùa giỡn đến mức này.
Móng hổ còn đang trên tay, Tiêu Cánh lách mình rời đi ôm ấp của Tần Cửu Phóng, móng hổ lần thứ hai chém tới phần hông của hắn.
EO ƠI !!!.
“Chém người mà em như chém trái cây vậy.”
“Thận anh xem ra cũng đáng giá lắm.”
“Anh không có thận em liền phải thủ tiết !”
Thủ tiết thì có gì tốt, phải cùng nhau lên giường bíp bíp bíp mới tốt !
“Chúng ta còn chưa có động phòng nữa, em không muốn thử chút sao!”
“Anh đi chết đi!”
Tiêu Cánh mặt đỏ bừng, động tác càng nhanh, thắt lưng tinh tế, có lực, móng hổ qua lại càn quét, đánh đến Tần Cửu Phóng không ngừng kêu khổ.
Mình đây là óc bị hỏng hay sao? Đưa em ấy móng hổ không tính, còn dạy em ấy đánh quyền, tệ nhất là vợ mình cực kì thông minh, dạy một lần đã biết. Nháy mắt thấy chiêu thức của Tiêu Cánh ngày càng hung hơn, hắn nhanh chóng nắm cánh tay Tiêu Cánh, đánh rớt móng hổ.
“Ha ha. Lại đây nào.”
Tần Cửu Phóng đắc ý, không có móng hổ nhìn xem em làm như thế nào.
“Lại đây cho đại gia anh ôm cái nào.”
Kéo lấy cổ tay của Tiêu Cánh thuận thế ôm người vào trong lòng, Tần Cửu Phóng vô cùng lưu manh hôn vài cái sau đó sờ sờ mông, cảm thấy xúc cảm thật không tệ, hắn thú tính nổi lên tiếp tục hôn hôn rồi lại sờ sờ.
Tiêu Cánh lui lại một bước xoay thắt lưng nhấc chân, liên tiếp hướng phía Tần Cửu Phóng đá tới.
Tần Cửu Phóng bị một chuỗi công kích như vậy, không thể làm gì khác ngoài nâng tay ra đỡ.
Ba bốn lượt không thể đạt được mục đích, Tiêu Cánh uất ức nâng chân trực tiếp đá vào bụng của hắn.
Tần Cửu Phóng bị đá trúng, ôm lấy chân Tiêu Cánh.
Hai người đều mất thăng bằng lập tức ngã xuống giường.
“Ôi cha mẹ ơi.”
Tần Cửu Phóng bị đá ho khan. Hắn thật không nghĩ tới Tiêu Cánh lực công kích mạnh mẽ như thế, không phải là tay phải đang bị thương hay sao? Sao mà vẫn mạnh như thế chứ.
Tiêu Cánh hồng hộc thở gấp, cười cười, thật thích.
“Cũng may em không đá gãy xương sườn của anh.”
Tần Cửu Phóng lộc cộc ngồi dậy.
“Trên đùi rất có lực. Thắt lưng cũng thực linh hoạt.”
“Đã nói em có học võ mà.”
Tiêu Cánh có chút đắc ý, mặc dù nếu Tần Cửu Phóng thật sự muốn đánh thì anh sẽ đấu không lại, nhưng là hôm nay có thể đấu ngang cơ vài chiêu anh cũng rất cao hứng .
“Cho anh xem chút nào.”
Bắt lấy cổ chân Tiêu Cánh dùng sức kéo, Tiêu Cánh vốn đang ngồi, vì vậy bị kéo một cái liền nhào lên phía trước bị Tần Cửu Phóng ôm lấy lần nữa.
“Anh làm gì.”
Muốn đứng lên, nhưng chân bị khống chế, tay vẫn không thể dùng sức.
Tần Cửu Phóng dùng sức ôm lấy Tiêu Cánh. Hai người trong phút chốc dính sát đến không có kẽ hở.
“Làm vợ tất nhiên phải hầu hạ trượng phu.”
Tần Cửu Phóng vô cùng hạ lưu thiếu đòn.
“Từ bây giờ em phải nghe lời anh nha.”
Hơi hơi dịch người, hé miệng liếʍ liếʍ cần cổ xinh đẹp của Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh cũng không lộn xộn, nằm ngửa trên giường khóe miệng mang theo ý cười nhạt, Tần Cửu Phóng chưa từng nhìn thấy Tiêu Cánh dịu ngoan như vậy bao giờ nha, vừa rồi hai người vận động, trên người Tiêu Cánh đổ một lớp mồ hôi mỏng nhạt, dưới ánh đèn lại càng thêm sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, tóc có chút loạn, bộ dạng câu dẫn như thế này, vợ vừa ngoan vừa nhu thuận mặc mình muốn làm gì thì làm. Tần Cửu Phóng trong phút chốc máu nóng dồn lên não, cảm thấy ông trời đúng là đã quá ưu đãi mình.
Lúc này không tới một phát thì còn chờ cái gì? Ở trên giường quay cuồng sử dụng hết 36 chiêu thức, ôm lấy Tiêu Cánh đè ép trên tường áp dụng thêm 36 chiêu thức nữa. Hắn thật sự không có quá chờ mong đâu!
“Thân mến, chúng ta động phòng đi.”
Nói xong liền cấp tốc đi cởi bỏ quần áo của Tiêu Cánh, hắn vươn tay cởϊ áσ Tiêu Cánh. Tiêu Cánh không có phản kháng, Tần Cửu Phóng vui mừng như điên, nghĩ rằng vợ mình thật sự đáp ứng nha.
Đương lúc Tần Cửu Phóng sung sướиɠ muốn kéo xuống nốt cái quần của Tiêu Cánh, Tiêu Cánh nãy giờ như thuận như mèo con bất ngờ phản kháng, dùng sức nâng chân đá vào giữa hai chân của Tần Cửu Phóng.
“A!”
Tần Cửu Phóng hét thảm một tiếng, ôm lấy nơi giữa hai chân ngã trên người Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh nắm cổ áo hắn kéo ra khỏi người mình. Ngồi dậy hừ lạnh một tiếng, dịu ngoan vừa rồi đều tiêu thất.
“Lần sau nếu còn dám đùa giỡn lưu manh như vậy với em, em sẽ tiếp tục giáo huấn anh.”
Tần Cửu Phóng ôm chú chim của mình lăn lộn ở trên giường.
Tiêu Cánh đứng lên nhặt lên áo bị cởi ra mặc lại.
“Em đi tắm rửa, anh chậm rãi mà đau đi.”
“Chờ một chút!”
Tần Cửu Phóng vươn tay ngăn lại Tiêu Cánh.
“Làm sao.”
“Em chơi xấu, anh muốn bắt đền.”
“Anh muốn thế nào.”
“Tuyệt đối không được đề cập tới chuyện ly hôn, chuyện ám sát chồng này anh sẽ không tính sổ với em.”
Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng.
“Được rồi, em cũng có thể gọi bác sĩ giúp anh, nhưng mà không được nói lý do là vì khi anh muốn đùa giỡn lưu manh với em sau đó bị đá xem chút tàn tật.”
Giỡn sao? Đây là sinh mạng đó, không cho em biết lợi hại nếu sau này đá hư rồi xem em dùng kiểu gì?! Huống hồ loại đùa giỡn lưu manh rồi bị đá gãy này, nói ra thật mất mặt.
Tiêu Cánh biết hắn là nhân cơ hội lấn lướt, liền không nghe theo.
“Em phải xem trước là có bị sao không đã.”
Tần Cửu Phóng xấu xa thầm mừng trong bụng, hắn nhanh chóng lột bỏ dây quần thể thao, thấy còn chưa đủ, hắn dứt khoát lột luôn qυầи ɭóŧ.
Một tay kéo qυầи ɭóŧ, một bàn tay nắm lấy nơi nào đó.
“Em sờ sờ xem, anh cảm thấy hình như là sưng lên.”
Hắn đặc biệt nghiêm trang chững chạc mời Tiêu Cánh đến sờ sờ.
Tiêu Cánh nhìn động tác của hắn dứt khoát xoay lưng bước đi.
Gì chứ? Bắt mình nhìn người kia tự cầm lấy tự an ủi sao? Cái đồ đáng khinh, cái đồ hạ lưu, cái đồ không biết xấu hổ!!!
Tần Cửu Phóng nhanh chóng bay qua từ phía sau ôm chặt lấy Tiêu Cánh, lôi kéo bàn tay Tiêu Cánh hướng về phía trong qυầи ɭóŧ của mình.
“Em sờ sờ.”
Tiêu Cánh đỏ mặt đến độ muốn bốc hơi, đẩy cái tên lưu manh ở phía sau ra, chạy vào thư phòng, đóng sầm cửa.
“Hỗn đản, ly hôn!”
Tần Cửu Phóng cười to, đối với thư phòng hô to.
“Tiêu Cánh, một người đàn ông đẹp trai sống động như anh ở trước mắt em, em lại không đến sờ một chút, thẹn thùng cái gì chứ. Em không biết nếu như ở nơi khác em muốn sờ một người đẹp trai như anh là phải tốn rất nhiều tiền sao? Anh hứa không lấy tiền của em đâu. Cơ bụng tám múi nè, cơ ngực cuồn cuộn nè, em không sờ là anh cho người ta sờ kiếm tiền đó nha, chắc chắn là sẽ được nhiều phụ nữ thích lắm.”
Cuối cùng thì, cũng có ngày Tần Cửu Phóng hắn đảo chính, chiếm được thế thượng phong. Làm cho Tiêu Cánh trốn trong thư phòng không dám ra ngoài. Ha ha ha ha~
“Ai sờ anh cơ?”
Tiêu Cánh mặt âm trầm mở cửa chất vấn hắn.
Tần Cửu Phóng kiêu ngạo hỏi ngược lại.
“Ai đâu? Không có nha.”
“Thích có người sờ anh như vậy, sao anh không biến thành nữ nhân luôn đi.”
Tần Cửu Phóng cái này không biết xấu hổ nháy mắt với Tiêu Cánh.
“Vậy anh sẽ tên là Mãn Giang Hồng, ba anh nói, đây là tên ông ấy đặt sẵn cho con gái.”
Tần lão gia là người cực kì yêu thích thơ cổ, sinh con trai gọi Cửu Phóng, ý nghĩa là một nam nhân hào sảng, tự do như ánh mặt trời ban ngày. Đáng tiếc không có nữ nhi, Tần lão gia nói, nếu có cháu gái nhất định phải đặt tên là Mãn Giang Hồng, ý là một mỹ nhân đứng bên lan can ngắm mưa rơi mùa hè.
Dựa theo ý của ba, nếu bọn họ sau này có sinh con vậy có rất nhiều tên để chọn rồi. Giang Thành Tử nè, Bồ Tát Man nè, Điệp Luyến Hoa nè, mẹ nó, đều là những cái tên đầy tình thơ ý hoạ luôn nha.
“Tần Mãn Giang Hồng, nếu anh dám ồn ào khiến em không làm việc được, em sẽ khiến cho anh phải xuất ngũ ở nhà sinh con cho em.”
“Sinh một đứa cho anh 500 ngàn tệ.”
“Vậy anh để luôn trong bụng anh đi, anh sinh 50 đứa thì hết toàn bộ tài sản của em.”
Đóng sầm cửa, tiếp tục làm việc.
Tần Cửu Phóng ở trong phòng khách đếm đếm đầu ngón tay, vợ mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhỉ???
“Đù má, 25 triệu tệ lận nha.”
ĐẠI GIA, ĐẠI GIA ĐÓ !
Tần Cửu Phóng một phen chế trụ chân của Tiêu Cánh, dùng sức kéo một cái.
Tiêu Cánh lảo đảo vài bước muốn té, Tần Cửu Phóng nhanh chóng vươn tay, đem Tiêu Cánh ôm vào lòng.
Người ta nói hai người luyện võ, vừa có thể làm cho hắn thể hiện bản lĩnh còn có thể tăng tình cảm. Tần Cửu Phóng nhạy bén bắt lấy cơ hội, ôm lấy Tiêu Cánh, cúi đầu bẹp một cái, hôn Tiêu Cánh.
“Vợ à, bắt được em một lần thì hôn em một cái.”
Cái tay không thành thật sờ lên mông Tiêu Cánh, gãi gãi. Lộ ra nụ cười tà tà mị mị.
“Còn phải sờ một cái nữa.”
Tiêu Cánh mặt lập tức đỏ lên, anh biết mình đánh không lại Tần Cửu Phóng, nhưng không nghĩ tới lại bị đùa giỡn đến mức này.
EO ƠI !!!.
“Chém người mà em như chém trái cây vậy.”
“Thận anh xem ra cũng đáng giá lắm.”
“Anh không có thận em liền phải thủ tiết !”
Thủ tiết thì có gì tốt, phải cùng nhau lên giường bíp bíp bíp mới tốt !
“Chúng ta còn chưa có động phòng nữa, em không muốn thử chút sao!”
“Anh đi chết đi!”
Tiêu Cánh mặt đỏ bừng, động tác càng nhanh, thắt lưng tinh tế, có lực, móng hổ qua lại càn quét, đánh đến Tần Cửu Phóng không ngừng kêu khổ.
Mình đây là óc bị hỏng hay sao? Đưa em ấy móng hổ không tính, còn dạy em ấy đánh quyền, tệ nhất là vợ mình cực kì thông minh, dạy một lần đã biết. Nháy mắt thấy chiêu thức của Tiêu Cánh ngày càng hung hơn, hắn nhanh chóng nắm cánh tay Tiêu Cánh, đánh rớt móng hổ.
Tần Cửu Phóng đắc ý, không có móng hổ nhìn xem em làm như thế nào.
“Lại đây cho đại gia anh ôm cái nào.”
Kéo lấy cổ tay của Tiêu Cánh thuận thế ôm người vào trong lòng, Tần Cửu Phóng vô cùng lưu manh hôn vài cái sau đó sờ sờ mông, cảm thấy xúc cảm thật không tệ, hắn thú tính nổi lên tiếp tục hôn hôn rồi lại sờ sờ.
Tiêu Cánh lui lại một bước xoay thắt lưng nhấc chân, liên tiếp hướng phía Tần Cửu Phóng đá tới.
Tần Cửu Phóng bị một chuỗi công kích như vậy, không thể làm gì khác ngoài nâng tay ra đỡ.
Ba bốn lượt không thể đạt được mục đích, Tiêu Cánh uất ức nâng chân trực tiếp đá vào bụng của hắn.
Tần Cửu Phóng bị đá trúng, ôm lấy chân Tiêu Cánh.
Hai người đều mất thăng bằng lập tức ngã xuống giường.
“Ôi cha mẹ ơi.”
Tần Cửu Phóng bị đá ho khan. Hắn thật không nghĩ tới Tiêu Cánh lực công kích mạnh mẽ như thế, không phải là tay phải đang bị thương hay sao? Sao mà vẫn mạnh như thế chứ.
“Cũng may em không đá gãy xương sườn của anh.”
Tần Cửu Phóng lộc cộc ngồi dậy.
“Trên đùi rất có lực. Thắt lưng cũng thực linh hoạt.”
“Đã nói em có học võ mà.”
Tiêu Cánh có chút đắc ý, mặc dù nếu Tần Cửu Phóng thật sự muốn đánh thì anh sẽ đấu không lại, nhưng là hôm nay có thể đấu ngang cơ vài chiêu anh cũng rất cao hứng .
“Cho anh xem chút nào.”
Bắt lấy cổ chân Tiêu Cánh dùng sức kéo, Tiêu Cánh vốn đang ngồi, vì vậy bị kéo một cái liền nhào lên phía trước bị Tần Cửu Phóng ôm lấy lần nữa.
“Anh làm gì.”
Muốn đứng lên, nhưng chân bị khống chế, tay vẫn không thể dùng sức.
Tần Cửu Phóng dùng sức ôm lấy Tiêu Cánh. Hai người trong phút chốc dính sát đến không có kẽ hở.
“Làm vợ tất nhiên phải hầu hạ trượng phu.”
Tần Cửu Phóng vô cùng hạ lưu thiếu đòn.
“Từ bây giờ em phải nghe lời anh nha.”
Hơi hơi dịch người, hé miệng liếʍ liếʍ cần cổ xinh đẹp của Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh cũng không lộn xộn, nằm ngửa trên giường khóe miệng mang theo ý cười nhạt, Tần Cửu Phóng chưa từng nhìn thấy Tiêu Cánh dịu ngoan như vậy bao giờ nha, vừa rồi hai người vận động, trên người Tiêu Cánh đổ một lớp mồ hôi mỏng nhạt, dưới ánh đèn lại càng thêm sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, tóc có chút loạn, bộ dạng câu dẫn như thế này, vợ vừa ngoan vừa nhu thuận mặc mình muốn làm gì thì làm. Tần Cửu Phóng trong phút chốc máu nóng dồn lên não, cảm thấy ông trời đúng là đã quá ưu đãi mình.
Lúc này không tới một phát thì còn chờ cái gì? Ở trên giường quay cuồng sử dụng hết 36 chiêu thức, ôm lấy Tiêu Cánh đè ép trên tường áp dụng thêm 36 chiêu thức nữa. Hắn thật sự không có quá chờ mong đâu!
“Thân mến, chúng ta động phòng đi.”
Nói xong liền cấp tốc đi cởi bỏ quần áo của Tiêu Cánh, hắn vươn tay cởϊ áσ Tiêu Cánh. Tiêu Cánh không có phản kháng, Tần Cửu Phóng vui mừng như điên, nghĩ rằng vợ mình thật sự đáp ứng nha.
Đương lúc Tần Cửu Phóng sung sướиɠ muốn kéo xuống nốt cái quần của Tiêu Cánh, Tiêu Cánh nãy giờ như thuận như mèo con bất ngờ phản kháng, dùng sức nâng chân đá vào giữa hai chân của Tần Cửu Phóng.
“A!”
Tần Cửu Phóng hét thảm một tiếng, ôm lấy nơi giữa hai chân ngã trên người Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh nắm cổ áo hắn kéo ra khỏi người mình. Ngồi dậy hừ lạnh một tiếng, dịu ngoan vừa rồi đều tiêu thất.
“Lần sau nếu còn dám đùa giỡn lưu manh như vậy với em, em sẽ tiếp tục giáo huấn anh.”
Tần Cửu Phóng ôm chú chim của mình lăn lộn ở trên giường.
Tiêu Cánh đứng lên nhặt lên áo bị cởi ra mặc lại.
“Em đi tắm rửa, anh chậm rãi mà đau đi.”
“Chờ một chút!”
Tần Cửu Phóng vươn tay ngăn lại Tiêu Cánh.
“Làm sao.”
“Em chơi xấu, anh muốn bắt đền.”
“Anh muốn thế nào.”
“Tuyệt đối không được đề cập tới chuyện ly hôn, chuyện ám sát chồng này anh sẽ không tính sổ với em.”
Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng.
“Được rồi, em cũng có thể gọi bác sĩ giúp anh, nhưng mà không được nói lý do là vì khi anh muốn đùa giỡn lưu manh với em sau đó bị đá xem chút tàn tật.”
Giỡn sao? Đây là sinh mạng đó, không cho em biết lợi hại nếu sau này đá hư rồi xem em dùng kiểu gì?! Huống hồ loại đùa giỡn lưu manh rồi bị đá gãy này, nói ra thật mất mặt.
Tiêu Cánh biết hắn là nhân cơ hội lấn lướt, liền không nghe theo.
“Em phải xem trước là có bị sao không đã.”
Tần Cửu Phóng xấu xa thầm mừng trong bụng, hắn nhanh chóng lột bỏ dây quần thể thao, thấy còn chưa đủ, hắn dứt khoát lột luôn qυầи ɭóŧ.
Một tay kéo qυầи ɭóŧ, một bàn tay nắm lấy nơi nào đó.
“Em sờ sờ xem, anh cảm thấy hình như là sưng lên.”
Hắn đặc biệt nghiêm trang chững chạc mời Tiêu Cánh đến sờ sờ.
Tiêu Cánh nhìn động tác của hắn dứt khoát xoay lưng bước đi.
Gì chứ? Bắt mình nhìn người kia tự cầm lấy tự an ủi sao? Cái đồ đáng khinh, cái đồ hạ lưu, cái đồ không biết xấu hổ!!!
Tần Cửu Phóng nhanh chóng bay qua từ phía sau ôm chặt lấy Tiêu Cánh, lôi kéo bàn tay Tiêu Cánh hướng về phía trong qυầи ɭóŧ của mình.
“Em sờ sờ.”
Tiêu Cánh đỏ mặt đến độ muốn bốc hơi, đẩy cái tên lưu manh ở phía sau ra, chạy vào thư phòng, đóng sầm cửa.
“Hỗn đản, ly hôn!”
Tần Cửu Phóng cười to, đối với thư phòng hô to.
“Tiêu Cánh, một người đàn ông đẹp trai sống động như anh ở trước mắt em, em lại không đến sờ một chút, thẹn thùng cái gì chứ. Em không biết nếu như ở nơi khác em muốn sờ một người đẹp trai như anh là phải tốn rất nhiều tiền sao? Anh hứa không lấy tiền của em đâu. Cơ bụng tám múi nè, cơ ngực cuồn cuộn nè, em không sờ là anh cho người ta sờ kiếm tiền đó nha, chắc chắn là sẽ được nhiều phụ nữ thích lắm.”
Cuối cùng thì, cũng có ngày Tần Cửu Phóng hắn đảo chính, chiếm được thế thượng phong. Làm cho Tiêu Cánh trốn trong thư phòng không dám ra ngoài. Ha ha ha ha~
“Ai sờ anh cơ?”
Tiêu Cánh mặt âm trầm mở cửa chất vấn hắn.
Tần Cửu Phóng kiêu ngạo hỏi ngược lại.
“Ai đâu? Không có nha.”
“Thích có người sờ anh như vậy, sao anh không biến thành nữ nhân luôn đi.”
Tần Cửu Phóng cái này không biết xấu hổ nháy mắt với Tiêu Cánh.
“Vậy anh sẽ tên là Mãn Giang Hồng, ba anh nói, đây là tên ông ấy đặt sẵn cho con gái.”
Tần lão gia là người cực kì yêu thích thơ cổ, sinh con trai gọi Cửu Phóng, ý nghĩa là một nam nhân hào sảng, tự do như ánh mặt trời ban ngày. Đáng tiếc không có nữ nhi, Tần lão gia nói, nếu có cháu gái nhất định phải đặt tên là Mãn Giang Hồng, ý là một mỹ nhân đứng bên lan can ngắm mưa rơi mùa hè.
Dựa theo ý của ba, nếu bọn họ sau này có sinh con vậy có rất nhiều tên để chọn rồi. Giang Thành Tử nè, Bồ Tát Man nè, Điệp Luyến Hoa nè, mẹ nó, đều là những cái tên đầy tình thơ ý hoạ luôn nha.
“Tần Mãn Giang Hồng, nếu anh dám ồn ào khiến em không làm việc được, em sẽ khiến cho anh phải xuất ngũ ở nhà sinh con cho em.”
“Sinh một đứa cho anh 500 ngàn tệ.”
“Vậy anh để luôn trong bụng anh đi, anh sinh 50 đứa thì hết toàn bộ tài sản của em.”
Đóng sầm cửa, tiếp tục làm việc.
Tần Cửu Phóng ở trong phòng khách đếm đếm đầu ngón tay, vợ mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhỉ???
“Đù má, 25 triệu tệ lận nha.”
ĐẠI GIA, ĐẠI GIA ĐÓ !
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
