0 chữ
Chương 43
Chương 43: Thật hoài nghi chỉ số thông minh của anh
“Đem mấy cái bóng bay vứt hết đi. Anh ngốc sao, không biết khí Hidro gặp nhiệt độ cao sẽ phát nổ sao?”
“Anh chỉ chú tâm muốn tạo bất ngờ cho em nên quên mất.”
“Bây giờ em chỉ thấy bất mãn thôi.”
Tiêu Cánh vươn tay tóm lấy bóng bay, thật sự không an toàn, không nên để mấy đứa trẻ chơi loại bóng này, quá nguy hiểm!!
Tần Cửu Phóng một long muốn tạo không khí lãng mạn, vốn không nghĩ tới nhiều như vậy. Hắn nhanh chóng thug om mấy chục quả bóng bay còn lại ở trong phòng, thả ra ngoài cửa sổ. Thành thành thật thật lau sàn nhà đầy nước, không dám nói lời nào, dùng lao động đổi lấy tha thứ của Tiêu Cánh.
“Tức chết em rồi.”
Tiêu Cánh nhìn thảm lông trải sàn. Thảm lông cừu đắt tiền thuần thủ công, hoa văn vẽ bên trên cũng có ngụ ý cát tường, cũng là món đồ Tiêu Cánh thích nhất trong nhà cứ như vậy bị cháy đen hỏng một lỗ. Đau lòng chứ!
“Anh mua cho em cái thảm khác chịu không, tuyệt đối giống cái này như đúc .”
“Tần Cửu Phóng, anh có thể làm việc đáng tin một chút không? Bao nhiêu kiên nhẫn đều bị anh bào mòn sắp hết rồi biết không?”
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, TV hỏng, sofa bị cháy, thảm trải sàn bị đốt, đây chính là lãng mạn mà hắn nói sao.
“Đừng mà, khó khăn lắm mới được hôn môi, em còn nói ly hôn làm anh sợ. Không ly hôn đâu.”
Tiêu Cánh thở dài, quá mệt mỏi. Anh ta so với công tác còn phiền toái hơn, anh ta không có ở bên thì anh lo lắng thấp thỏm, bây giờ anh ta ở bên cạnh rồi vẫn phải lo lắng, đề phòng.
Tiêu Cánh thật muốn hỏi Tần Cửu Phóng, anh như vậy thì làm sao anh hoàn thành được nhiệm vụ vậy? Mưa bom bão đạn, bắt khủng bố, rừng thiên nước độc gì đó, anh ngốc như vậy làm sao thoát khỏi những thứ đó vậy hả?
Có người nói, cưới một người vợ trẻ không hiểu chuyện, thì phải chuẩn bị tâm lý, thu thập hết thảy tàn cục sau này cho vợ mình. Vậy có ai nói rằng, cưới một tên chuyên gây phiền toái, thì phải có tâm địa của Phật tổ, chịu đựng xúc động mỗi lần hắn ta gây ra chuyện thì muốn xẻ thịt hắn hay không?
“Em phải mua bảo hiểm. Em phát hiện cuộc sống này quá nguy hiểm.”
“Em ngốc sao? Em chết thì người thừa kế tài sản chính là anh.”
“Em sẽ viết di thư, nếu em tử vong ngoài ý muốn thì hung thủ chính là anh.”
Tiêu Cánh nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải viết di chúc, để người khác báo thù cho anh. Không phải chịu cảnh chết mà không biết vì sao mình chết.
“Anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh.”
Tần Cửu Phóng liếʍ môi cười hì hì dụ dỗ Tiêu Cánh.
“Tổ tông của anh, đừng nóng giận, sau này muốn chơi trò lãng mạn anh tuyệt đối sẽ không dùng vật nguy hiểm vậy nữa. Anh làm nhiều như vậy, là bởi vì muốn làm cho em cười mà.”
“Em thật hoài nghi chỉ số thông minh của anh.”
“Anh chỉ là biểu đạt sai phương thức thôi, nếu không ngày mai anh bù lại cho em nha?”
Tiêu Cánh thực bất đắc dĩ, hôm nay thôi đã muốn đốt nhà rồi, ngày mai bù lại thì còn khủng khϊếp hơn cỡ nào nữa.
“Em không thích bữa tối dưới ánh nến cùng hoa tươi bóng bay thơ tình gì đó, lại càng không đi dọc bờ biển ngắm mặt trời lặn hay là leo lên núi ngắm sao đâu, vừa ngốc vừa lãng phí thời gian tiền tài sức lực. Anh đừng làm, em cũng sẽ không phối hợp đâu. Em không thích mấy loại hình thức rườm rà đó.”
“A, toàn bộ kế hoạch của anh đều bị em phủ quyết hết rồi.”
Tần Cửu Phóng phút chốc cảm thấy trống rỗng.
“Anh chỉ chú tâm muốn tạo bất ngờ cho em nên quên mất.”
“Bây giờ em chỉ thấy bất mãn thôi.”
Tiêu Cánh vươn tay tóm lấy bóng bay, thật sự không an toàn, không nên để mấy đứa trẻ chơi loại bóng này, quá nguy hiểm!!
Tần Cửu Phóng một long muốn tạo không khí lãng mạn, vốn không nghĩ tới nhiều như vậy. Hắn nhanh chóng thug om mấy chục quả bóng bay còn lại ở trong phòng, thả ra ngoài cửa sổ. Thành thành thật thật lau sàn nhà đầy nước, không dám nói lời nào, dùng lao động đổi lấy tha thứ của Tiêu Cánh.
“Tức chết em rồi.”
Tiêu Cánh nhìn thảm lông trải sàn. Thảm lông cừu đắt tiền thuần thủ công, hoa văn vẽ bên trên cũng có ngụ ý cát tường, cũng là món đồ Tiêu Cánh thích nhất trong nhà cứ như vậy bị cháy đen hỏng một lỗ. Đau lòng chứ!
“Tần Cửu Phóng, anh có thể làm việc đáng tin một chút không? Bao nhiêu kiên nhẫn đều bị anh bào mòn sắp hết rồi biết không?”
Trong vòng nửa giờ đồng hồ, TV hỏng, sofa bị cháy, thảm trải sàn bị đốt, đây chính là lãng mạn mà hắn nói sao.
“Đừng mà, khó khăn lắm mới được hôn môi, em còn nói ly hôn làm anh sợ. Không ly hôn đâu.”
Tiêu Cánh thở dài, quá mệt mỏi. Anh ta so với công tác còn phiền toái hơn, anh ta không có ở bên thì anh lo lắng thấp thỏm, bây giờ anh ta ở bên cạnh rồi vẫn phải lo lắng, đề phòng.
Tiêu Cánh thật muốn hỏi Tần Cửu Phóng, anh như vậy thì làm sao anh hoàn thành được nhiệm vụ vậy? Mưa bom bão đạn, bắt khủng bố, rừng thiên nước độc gì đó, anh ngốc như vậy làm sao thoát khỏi những thứ đó vậy hả?
“Em phải mua bảo hiểm. Em phát hiện cuộc sống này quá nguy hiểm.”
“Em ngốc sao? Em chết thì người thừa kế tài sản chính là anh.”
“Em sẽ viết di thư, nếu em tử vong ngoài ý muốn thì hung thủ chính là anh.”
Tiêu Cánh nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải viết di chúc, để người khác báo thù cho anh. Không phải chịu cảnh chết mà không biết vì sao mình chết.
“Anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh.”
Tần Cửu Phóng liếʍ môi cười hì hì dụ dỗ Tiêu Cánh.
“Tổ tông của anh, đừng nóng giận, sau này muốn chơi trò lãng mạn anh tuyệt đối sẽ không dùng vật nguy hiểm vậy nữa. Anh làm nhiều như vậy, là bởi vì muốn làm cho em cười mà.”
“Anh chỉ là biểu đạt sai phương thức thôi, nếu không ngày mai anh bù lại cho em nha?”
Tiêu Cánh thực bất đắc dĩ, hôm nay thôi đã muốn đốt nhà rồi, ngày mai bù lại thì còn khủng khϊếp hơn cỡ nào nữa.
“Em không thích bữa tối dưới ánh nến cùng hoa tươi bóng bay thơ tình gì đó, lại càng không đi dọc bờ biển ngắm mặt trời lặn hay là leo lên núi ngắm sao đâu, vừa ngốc vừa lãng phí thời gian tiền tài sức lực. Anh đừng làm, em cũng sẽ không phối hợp đâu. Em không thích mấy loại hình thức rườm rà đó.”
“A, toàn bộ kế hoạch của anh đều bị em phủ quyết hết rồi.”
Tần Cửu Phóng phút chốc cảm thấy trống rỗng.
2
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
