TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 2.1

Trang viên nhà họ Tống, khu nhà ở, tầng 3.

Đây là một căn hộ đơn giản dành cho một người. Một bà lão tóc bạc, mặc chiếc áo cũ kỹ xám xịt, đôi mắt đỏ hoe đang ngồi bên mép giường, không ngừng lau nước mắt.

Trên chiếc giường đơn, một cô gái có gương mặt thanh tú, làn da tái nhợt nhuốm màu xám xanh đang nằm im lìm, sống chết chưa rõ. Chỉ có l*иg ngực phập phồng rất nhẹ mới chứng tỏ cô vẫn còn chút hơi thở.

“Ông nó, ông nói xem sao đến giờ Miên Miên vẫn chưa tỉnh vậy? Đã nằm suốt ba ngày rồi, bác sĩ bảo thuốc ngủ uống vào đã nôn ra hết rồi mà. Đáng lẽ lúc trước không nên để Miên Miên ở lại nhà họ Tống một mình, lẽ ra nên để nó theo chúng ta về quê sống chung. Dù chỉ có hai mẫu ruộng, nghèo khổ một chút, nhưng tôi và ông vẫn có thể nuôi nổi nó mà…”

Giọng bà cụ nghẹn ngào, khàn đặc vì khóc nhiều, bàn tay gầy gò vàng vọt lại lau nước mắt một lần nữa.

“Giờ nói những lời đó thì có ích gì?” Ông lão mặc áo dài màu xanh thẫm ngồi bên cạnh khẽ thở dài, cau mày nói.

“Khi con gái và con rể gặp chuyện, Miên Miên mới có sáu tuổi, đang trong độ tuổi đi học, giữ nó ở vùng ven ngoại ô thì làm sao được? Ở đó làm gì có trường lớp đàng hoàng… Huống hồ nó còn được kiểm tra ra có thiên phú trồng trọt, cần có sư phụ dạy dỗ. Vợ chồng mình thì quen biết ai? Chỉ có nhà họ Tống là gia tộc nổi tiếng về nghề trồng trọt mới có điều kiện giáo dưỡng như vậy.”

Từ một nghìn năm trước, sau khi từ trường của hành tinh thay đổi, một nhóm tiểu hành tinh mang theo lượng lớn phóng xạ đã đâm mạnh vào hành tinh này, sóng bức xạ kinh hoàng lập tức bao trùm khắp thế giới. Từ sinh vật sống đến vật thể vô tri… tất cả đều bị ảnh hưởng bởi phóng xạ!

Đặc biệt là con người và động thực vật, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, tỷ lệ tử vong đã chạm ngưỡng khủng khϊếp lên tới 60%! Các thành phố tràn ngập tiếng than khóc, xác chết ngổn ngang khắp nơi!

Trong quá trình đó, những con người còn sống sót cùng động thực vật đều lần lượt xảy ra dị biến.

Thiên phú trồng trọt chính là một trong những dị biến mà loài người phát hiện ra!

Người xưa có câu: "Vạn vật hữu linh", cây cỏ cũng không ngoại lệ. Tia phóng xạ kỳ dị ấy không chỉ khiến sức mạnh, tốc độ và thể lực của con người và động vật tăng vọt, mà đến cả thực vật cũng trở nên hung hãn, thậm chí một số còn sản sinh ra trí tuệ.

Thiên phú trồng trọt là năng lực giúp con người giao tiếp được với những loài thực vật đột biến có trí tuệ!

Khả năng này không chỉ giúp con người phát hiện dấu hiệu dị biến khi thực vật còn nhỏ, từ đó chăm sóc và nuôi dưỡng, mà khi chúng trưởng thành còn có thể giúp con người canh tác nông nghiệp!

Nhờ sự hỗ trợ của chúng, sản lượng của một mảnh ruộng có thể tăng gấp 10 lần! Trong thời đại đất đai khan hiếm, lương thực thiếu hụt như hiện nay, điều này quả thực vô cùng quý giá đối với nhân loại.

Cháu gái ông bà, từ nhỏ đã được kiểm tra có thiên phú trồng trọt. Ai cũng tưởng rằng, sau này con bé sẽ giống cha mẹ nó, trở thành đại sư trồng trọt, có thể dựa vào sự hỗ trợ của thực vật đột biến mà quản lý những trang trại khổng lồ, sống cuộc đời sung túc trong trang viên nhà họ Tống.

Không ngờ rằng, thực lực của cháu gái lại kém đến thế, theo học các bậc thầy trồng trọt suốt mười hai năm, vậy mà chẳng thể nào trồng ra nổi một cây thực vật đột biến có trí tuệ nào cả.

Những thực vật đột biến nếu không do chính tay bậc thầy gieo trồng thì tuyệt đối không nghe theo mệnh lệnh. Đó cũng là lý do vì sao dù ngoài vùng ven có vô số thực vật đột biến, vẫn chẳng ai muốn thuần hóa hay sử dụng chúng.

Không thể tự trồng ra thực vật đột biến, trong mắt người ngoài, cháu gái họ chẳng khác gì người thường. Thậm chí, lần này còn ký khế ước với một linh thú khế ước cấp 0, khiến mọi người cười nhạo không thôi.

Ngay cả hôn ước vốn đã định sẵn cũng bị hủy bỏ.

Tạ Thục Anh mắt đỏ hoe, khẽ lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Cũng tại cái thân già của tôi với ông vô dụng, không phải đại sư trồng trọt. Bằng không, nhà họ Tống nào dám đối xử với Miên Miên như vậy! Năm xưa, lúc con gái và con rể còn sống, chẳng phải chính họ là người chủ động đến cửa cầu hôn sao?”

“Cả thành phố Kim Ô này có hơn 16 triệu dân, mà số trồng trọt sư đăng ký chính thức cũng chỉ hơn một nghìn người. Những người còn lại chẳng phải cũng phải sống đó sao? Tôi với bà có hai mẫu ruộng, thế là hơn chín mươi phần trăm dân thành phố này rồi. Sau này chỉ cần chúng ta còn một miếng ăn, tuyệt đối sẽ không để Miên Miên phải chịu đói. Chờ nó tỉnh lại, chúng ta đưa nó về quê.” Nghiêm Đức Giang vỗ vai vợ, nhẹ giọng an ủi.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Đột nhiên!

Tiếng gõ cửa dồn dập bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai ông bà.

Vẻ mặt vốn còn đầy u sầu của Nghiêm Đức Giang lập tức cau lại.

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.