TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 1.6

“Rõ ràng có thiên phú trồng trọt, vậy mà mười năm qua chẳng bồi dưỡng ra được một tinh linh thực vật nào cho gia tộc. Kỹ thuật trồng trọt còn thua cả người thường, ruộng một mẫu mà chẳng thu nổi một hạt, đúng là sát thủ của cây cối! Nhà họ Tống đúng là nhân từ, nếu không thì người như vậy đã bị tước bỏ họ Tống từ lâu, đuổi khỏi gia tộc rồi! Nghĩ mà thấy xấu hổ cho cha mẹ cô ta, năm xưa là những đại sư trồng trọt lừng danh của thành phố Kim Ô này, chỉ hai người đã có thể quản lý hàng trăm mẫu trang trại lớn.”

“Nghe nói Tống Hạo đã đính hôn với kẻ vô dụng này từ nhỏ, giờ hai người một trời một vực, chẳng biết hôn ước sau này có còn giữ được không.”

“Tống Hạo đúng là xui tám kiếp, có một vị hôn thê như vậy thì sau này đừng mong được kế thừa vị trí gia chủ.”

Những lời châm chọc, mỉa mai xung quanh chẳng khác nào từng nhát dao bén nhọn, đâm sâu vào người thiếu nữ, khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cô nay càng trắng bệch không còn giọt máu. Cô toàn thân run rẩy, theo bản năng ngước nhìn về phía Tống Hạo.

Thiếu niên anh tuấn, kiêu ngạo ấy chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó quay đầu sang hướng khác, trong mắt là đầy rẫy chán ghét.

Khoảnh khắc ấy, cơ thể cô gái lạnh băng như rơi vào hầm băng, máu trong người như đông cứng lại.

Cô biết, chàng trai bên kia đời này sẽ không bao giờ lấy cô làm vợ nữa rồi! Điều đó khiến cô gái từ nhỏ đến lớn trong lòng chỉ có duy nhất một người gần như ngất đi vì đau khổ, sắp sửa nghẹt thở đến nơi rồi!

“A Hạo…” Cô lảo đảo bước xuống đài, định kéo lấy vạt áo chàng trai.

“Đừng chạm vào tôi!”

Tống Hạo hung hăng hất tay cô ra, mặt mày đầy vẻ chán ghét:

“Tống Miên Miên, chúng ta hủy hôn đi. Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi loại người như cô nữa rồi.”

“Bao nhiêu năm qua, cô chẳng có chút tiến bộ nào, không gánh vác được gì, cũng không làm nên trò trống gì, cả người giống như dây leo bám vào người khác mà sống. Nếu không nhờ gia tộc còn nể tình cha mẹ cô, cô sớm đã chết đói ngoài kia rồi. Mỗi lần ở bên cô, tôi chỉ cảm thấy nhục nhã và bị người ta chế giễu. Tôi chịu quá đủ rồi!”

“Tốt nhất cô mau rời khỏi trang viên họ Tống, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Lời nói sắc bén như lưỡi dao tẩm độc, tàn nhẫn đâm thẳng vào tim cô gái.

Nước mắt cô tuôn ra như mưa, mặt mũi xanh xao, đôi môi run rẩy không nói nên lời, mà trong đôi mắt đỏ hoe ấy lại dần dần nhuốm một màu chết chóc, ánh nhìn trở nên trống rỗng…

*

Tối hôm đó, sau khi lễ triệu hồi linh thú khế ước kết thúc, trong phòng nghỉ buổi tiệc mừng toàn tộc vang lên một tiếng hét chói tai:

“A a a!”

“A a! Mau có người tới, Tống Miên Miên uống thuốc tự tử rồi!”

“Nhanh! Nhanh gọi điện báo cho người nhà cô ấy tới!”

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.