TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 10.1

Chủ quầy trái cây là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vừa thấy ba người nhà Tống Miên Miên bước vào đã lập tức tươi cười chào đón:

“Xin chào, ba vị tới mua dâu hả? Dâu tây loại to vừa mới chuyển từ khu Đông về hôm qua, tươi rói luôn đó, mấy vị muốn mua mấy quả?”

Cậu chủ quầy rõ ràng cũng nghe được đoạn trò chuyện lúc nãy.

“Mua một quả thôi.” Tống Miên Miên nhìn vào tủ lạnh nơi trưng bày dâu.

Thời nay trái cây đắt đỏ, dâu tây cũng không ngoại lệ, được bán theo từng quả. Mỗi quả được đóng gói riêng trong hộp nhựa trong suốt, nhìn như đựng... đá quý chứ chẳng phải trái cây.

Cậu chủ cũng không chê ít, vẫn cười niềm nở:

“Dâu tây 120 tệ một quả, em chọn thoải mái nha.”

Dâu tây trong tủ đều cỡ tương đương, một cân chừng 40 quả. Tống Miên Miên đảo mắt một vòng, nhanh chóng chọn ra quả đỏ nhất, phần đài xanh phía trên cũng đã ửng hồng, hạt trên vỏ đều và rõ nét, rất thích hợp để giữ hạt gieo trồng.

“Lấy quả này nhé.” Tống Miên Miên nhẹ nhàng cầm lấy dâu trong tay.

Nghiêm Đức Giang thấy vậy liền móc túi đưa 120 đồng cho chủ quầy.

“Cảm ơn ạ!” Cậu chủ vui vẻ cất tiền vào túi đeo hông.

Cả ba chuẩn bị xoay người rời đi, thì từ căn phòng nhỏ sau cửa hàng bỗng có một con vẹt lớn lông đen mỏ đỏ sải cánh bay ra, cùng lúc đó là tiếng một người phụ nữ hét lên giận dữ từ bên trong.

"Bắt nó lại! Bắt nó lại! Thằng nhóc chết tiệt này lại dám lén ăn đồ trong nhà nữa hả?! Trái cây đắt tiền thế này đến Tiểu Bảo còn chưa được ăn đấy! Thật là muốn tạo phản rồi mà!"

Tống Miên Miên đang đi về phía trước, ngay lúc đó tiếng vỗ cánh của một con vẹt lớn lướt qua sát trán cô. Phản xạ có điều kiện được tôi luyện từ thời tận thế khiến cô gần như theo bản năng vươn tay túm lấy mấy sợi lông đuôi dài của con vẹt.

“Quác!”

Con vẹt hét thảm một tiếng, lập tức mất thăng bằng mà rơi xuống đất. Cú rơi mạnh đến mức làm nó rụng mất hai chiếc lông đuôi, còn cái giỏ nhỏ đang ngậm trong mỏ cũng rớt xuống theo.

Năm sáu quả dâu tây đỏ au cùng với chiếc hộp nhỏ, lăn từ trong giỏ ra ngoài.

“Ối trời ơi, dâu của tôi!” Một người phụ nữ trẻ xinh đẹp vội vã chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy dâu tây lăn lóc đầy đất thì liền giật lấy con vẹt từ tay Tống Miên Miên, túm cổ nó lắc qua lắc lại, mặt mũi đầy xót xa mà gằn giọng: “Đồ trộm vặt kia, lá gan mày càng ngày càng lớn rồi đấy?! Đến cả đồ giấu trong tủ lạnh mà cũng dám ăn trộm, hôm nay tao phải nhổ sạch lông mày ra mới được!”

“Quác quác quác! Gϊếŧ chim rồi! Gϊếŧ chim rồi… Con đàn bà hung dữ đang gϊếŧ chim kìa…” Con vẹt đen giãy dụa kịch liệt, miệng liên tục kêu thảm thiết khiến không ít người đi ngang cũng quay đầu nhìn sang.

“Chuyện này là sao vậy…” Tống Miên Miên phủi hai chiếc lông vẹt trên tay, cúi xuống giúp nhặt mấy quả dâu rơi vãi dưới đất.

“Đây là thú khế ước hệ kim cấp 1 “Vẹt Hắc Cương” của vợ tôi… Cô cũng biết rồi đấy, loài vẹt vốn không thích ăn thịt, lại hay mê mẩn hạt dẻ, trái cây các loại, mà mấy thứ này thì đắt lắm, ngày thường chúng tôi cũng chẳng dám đem ra cho nó ăn… Con chim này thì lại cực kỳ tinh ranh, không có việc gì thì rình mò trong nhà, thừa dịp không ai chú ý là lẻn đi trộm trái cây…” Anh chủ tiệm như tìm được tri kỷ, vừa nói vừa trút hết bầu tâm sự với ba người nhà Tống Miên Miên.

Thú khế ước cấp 1 thật ra cũng chẳng có năng lực gì nổi bật, chủ yếu là giúp chủ nhân chống lại bức xạ, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng kể từ khi nuôi con chim này, chi phí ăn uống trong nhà anh ta cứ thế mà tăng vọt. Hôm qua vừa nhập về ít dâu tây mới, mấy quả dâu cũ không còn tươi cũng tiếc không bỏ, định để lại cho con trai đang đi học ăn thử, vậy mà con chim chết tiệt này thừa dịp không ai để ý đã bới tung tủ lạnh, tính tha cả đống dâu ra ngoài để lén ăn một mình.

“Nhà các người nuôi được con vẹt đúng là thông minh thật, mắng dạy một trận là được rồi, chứ đừng đánh hỏng nó đấy.” Tạ Thục Anh – khế ước thú của bà là một con “Chim Sẻ Gió” cấp 2, nhìn thấy con vẹt biết nói được thì không nỡ trách, còn thấy thương xót nữa là.

Trong lúc nói chuyện, sáu quả dâu tây trong chiếc hộp nhỏ đã gần như được nhặt lại hết, nhưng đúng lúc Tống Miên Miên cúi xuống nhặt quả cuối cùng rơi bên mép bàn thì bỗng cảm thấy một cảm giác là lạ thoảng ra từ lòng bàn tay.

Đó là một quả dâu đỏ đã chín kỹ, thậm chí hơi quá chín. Nói chính xác thì nó đã để mấy ngày rồi, lớp vỏ ngoài vốn tươi ngon đã bắt đầu lốm đốm trắng và có dấu hiệu hơi thối rữa, hơn nữa còn nhỏ hơn rõ rệt so với mấy quả còn lại.

Quả dâu hơi hỏng kiểu này, nếu là trước tận thế thì chẳng có phụ huynh nào muốn cho con mình ăn cả, lỡ ăn vào đau bụng tiêu chảy thì làm sao? Nhưng hiện tại, đây lại là của hiếm. Đừng nói là hơi hỏng vỏ, có thối nửa quả đi chăng nữa cũng vẫn quý giá vô cùng.

Nhưng ánh mắt của Tống Miên Miên lại bị hút chặt lấy vào những hạt nhỏ màu đen trên vỏ quả dâu đang bắt đầu phân hủy ấy, những hạt nhỏ đen nhánh, bé hơn cả hạt mè, thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý.

Thế nhưng, từ hạt giống ấy lại tỏa ra một luồng sức sống mạnh mẽ không thể che giấu, đây chính là thứ sức mạnh đặc biệt mà Tống Miên Miên từng cảm nhận được trong kiếp trước, khi cô đang nuôi dưỡng các loài thực vật dị biến non.

Chẳng lẽ trong thế giới này, tinh linh thực vật đã bộc lộ sức mạnh đặc thù ngay từ giai đoạn hạt giống?

Không đúng…

Tinh linh thực vật là giống thực vật dị biến có trí tuệ, còn thực vật dị biến thông thường thì không.

Vậy thì hạt giống đặc biệt này chứa sức sống mạnh mẽ đến thế có thể sẽ phát triển thành một tinh linh thực vật có trí tuệ, hoặc cũng có thể trở thành một loài thực vật dị biến cực kỳ nguy hiểm?

Nhưng tại sao trong ký ức của nguyên chủ chưa từng nghe có trồng trọt sư nào nhắc đến chuyện này?

Theo ký ức đó, các trồng trọt sư phải ngày ngày tuần tra ngoài đồng, cho đến khi phát hiện một cây trồng có dấu hiệu dị biến, mới bắt đầu cố gắng giao tiếp để xác định nó là thực vật dị biến thông thường hay là loại có trí tuệ.

Nếu phát hiện ra là tinh linh thực vật có trí tuệ, họ sẽ lập tức khoanh vùng chăm sóc, ngày đêm túc trực bên cạnh, cho đến khi cây trồng hoàn toàn dị biến, trở thành tinh linh mới.

Nhưng chưa từng có ai có khả năng phân biệt được thực vật dị biến và tinh linh thực vật ngay từ giai đoạn hạt giống.

Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy mình vừa phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng, nhưng lúc này Tống Miên Miên cũng không dám nói ra.

Dòng suy nghĩ trong đầu liên tục xoay vòng, Tống Miên Miên cầm quả dâu trong tay, lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng, khuôn mặt ửng đỏ, lén liếc nhìn vợ chồng Nghiêm Đức Giang, không biết nên mở lời ra sao. Cô rất muốn mua quả dâu này, để kiểm chứng xem suy đoán của mình có đúng không.

Nhưng mới nãy cô vừa nói là chỉ mua một quả dâu, giờ lại muốn mua thêm, liệu có bị xem là lòng tham không đáy?

Nguyên chủ vốn sống trong trang viên nhà họ Tống, ăn mặc đi lại đều do nhà họ chi trả nên bản thân chẳng có đồng nào trong người.

Mà cô mới đến thế giới này, trong túi còn sạch hơn mặt, một xu cũng không có, chỉ đành trông mong vào hai ông bà già tốt bụng trước mặt.

Có lẽ ánh mắt của Tống Miên Miên quá tha thiết, đến mức Tạ Thục Anh cũng nhận ra mong muốn trong đáy mắt cô. Bà mỉm cười nhìn quả dâu trong tay cháu gái, rồi lấy ví ra rút 120 tệ đưa cho chủ tiệm: “Ông chủ, quả dâu trong tay cháu gái tôi chúng tôi cũng mua nhé. Dù gì định trồng dâu rồi, mua thêm quả để tích thêm hạt giống cũng là chuyện nên làm.”

“Thế thì nhiều quá rồi, quả này 50 tệ là được.”

Người phụ nữ đang túm cổ con vẹt, vừa mới mắng dạy xong thì vội vàng bước tới, nở nụ cười với ba người nhà Tống Miên Miên: “Vừa rồi để ba người chê cười rồi. Quả dâu này vốn dĩ nhỏ lại để mấy ngày rồi, hơi hỏng một chút, chỉ cần 50 tệ thôi. Mà bán cho cô 120 tệ thì tôi cũng thấy cắn rứt lương tâm. Vừa nãy còn phải cảm ơn cô gái nhỏ giúp tôi chặn nó lại, nếu không thì mấy quả dâu này chắc bị nó ăn sạch rồi.”

Chú vẹt to tầm nửa cánh tay người lớn, lúc này nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ bi thương. Nếu không phải đang bị chủ nhân bóp cổ, e rằng nó đã khóc rống lên rồi.

Bỏ ra những 170 tệ để mua được hai quả dâu tây bé tí tẹo, ba người nhà Tống Miên Miên lại lần nữa ngồi lên chiếc xe bán tải cũ kỹ, mang theo thịt chuột đồng và ớt vừa mua được, hớn hở trở về nhà họ Nghiêm.

7

0

4 tuần trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.