TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 9.1

Trong chợ có rất nhiều quầy bán thịt dị thú, nhưng quầy bán thịt không nhiễm phóng xạ thì toàn khu chợ chỉ có bốn chỗ.

Khu Tây Bắc này vốn không phải khu nhà giàu, phần lớn cư dân đều là người dân bình thường, chỉ có số ít có điều kiện kinh tế khá hơn mà cũng chỉ là tạm ổn chứ không dư dả gì.

Nhà họ Nghiêm cũng thuộc diện tương đối, mỗi tháng Tạ Thục Anh vẫn mua ít thịt cho cả nhà ăn đổi vị.

Tạ Thục Anh rành đường rành lối, dẫn cả nhà bước vào một cửa hàng chuyên bán thịt chuột đồng. Quán rộng khoảng hơn mười mét vuông, có bốn, năm khách đang chọn hàng. Một con khỉ biến dị toàn thân vàng óng, cao gần nửa người, đang ngồi trên ghế cao trông coi cửa tiệm.

Thấy ba người nhà Tống Miên Miên bước vào, con khỉ phát ra hai tiếng “chít chít”, ra hiệu cho chủ quán.

Ông chủ rõ ràng là quen biết hai vợ chồng Tạ Thục Anh, lập tức vui vẻ chào đón:

“Dì Tạ đấy à? Hôm nay lại mua thịt hả? Vẫn nửa cân chuột như mọi khi chứ?”

Tạ Thục Anh mỉm cười, kéo tay Tống Miên Miên, đáp: “Hôm nay chọn cho tôi con béo béo một chút, chừng một cân. Cháu ngoại tôi hôm nay mới từ nhà họ Tống về ở cùng, phải làm bữa ăn mừng.”

Ông chủ là một người trung niên tròn trịa, hơi ngạc nhiên nhìn Tống Miên Miên rồi cười tít mắt: “Ối chà! Không ngờ cháu ngoại của hai bác đã lớn thế rồi. Con bé xinh xắn thật đấy.”

Trong thời buổi thiếu ăn thiếu uống thế này, mà ông chủ có thể béo tốt thế kia thì đúng là không dễ gì.

Bà chủ tiệm tóc xoăn lọn nhỏ, vừa cân hàng cho khách, vừa tò mò hỏi:

“Về chơi thôi, hay là định ở hẳn đây rồi?”

Hai ông bà chủ tiệm này là hàng xóm mấy chục năm của nhà họ Nghiêm, đương nhiên cũng biết kha khá chuyện nhà họ.

Chẳng thể trách được, con gái và con rể nhà họ Nghiêm ngày xưa đều là trồng trọt sư, mà một nghìn người mới có một trồng trọt sư sư. Vậy mà nhà họ lại có hẳn hai người, ai mà không để ý cho được.

Đặc biệt là con rể vốn là người của nhà họ Tống, một trong ba gia tộc lớn nhất ở thành phố Kim Ô, lại còn là thiên tài nổi bật từ khi còn rất trẻ.

Nếu không phải vì năm xưa hai vợ chồng gặp chuyện, thì giờ ông bà Nghiêm đã sống trong biệt thự to, ngày ngày hưởng phúc rồi.

Bà chủ trong lòng thở dài, ánh mắt không giấu nổi sự hiếu kỳ nhìn về phía Tống Miên Miên.

Tạ Thục Anh dịu dàng vỗ nhẹ tay Tống Miên Miên, giọng đầy thương xót:

“Con bé ở nhà họ Tống chịu nhiều khổ cực, giờ sẽ ở hẳn với ông bà.”

“Ở hẳn luôn à? Vậy cũng tốt. Mặc dù nhà lớn điều kiện tốt, nhưng con bé sống một mình trong đó mười mấy năm, kiểu gì cũng có chỗ không tiện. Giờ về rồi, cũng có thể bầu bạn với hai bác nhiều hơn.”

Bà chủ vừa nói vừa với tay vào l*иg bắt ra một con chuột đồng to béo, con vật giãy giụa dữ dội trong tay bà, nhưng ngón tay bà cứng như kìm sắt, con chuột càng vùng vẫy càng đuối sức, cuối cùng cũng chẳng thoát được.

“Dì xem con này được chưa?”

“Con này được đấy.”

Tạ Thục Anh gật đầu, thanh toán tiền.

Ông chủ béo tốt lập tức nhận lấy con chuột từ tay vợ, bắt đầu làm thịt, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi. Chỉ trong chưa đầy bảy phút, một con chuột đồng lớn đã được làm sạch, chặt miếng đựng vào túi nilon đưa qua.

Tống Miên Miên đón lấy túi nhựa, trong lòng vẫn còn hơi choáng váng.

Cô không ngờ trong thời đại này, thịt chuột đồng lại trở thành một trong những loại thực phẩm chính.

Kiếp trước, khi tận thế ập đến, thịt của động vật biến dị từng là nguồn đạm chủ yếu cho con người.

Còn ở thế giới hiện tại, thịt dị thú không chỉ khó ăn mà còn chứa lượng lớn phóng xạ. Trẻ con không có thú khế ước thì không thể ăn, còn người lớn dù có thú khế ước cũng không nên ăn nhiều. Vì thế, nhu cầu thịt thông thường rất cao.

Thịt lợn, bò, dê tuy vẫn là thực phẩm phổ biến, nhưng thời gian nuôi dài, lượng thức ăn tiêu tốn lớn, nên người dân thường ngày cơ bản chẳng kham nổi.

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.