TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Châu Quang Diệu đang định nói vài câu mỉa mai, nhưng dưới sự thúc giục không ngừng của vợ, anh ta lên xe rời đi.

. . .

Đầu tháng tám, dù là buổi tối, thỉnh thoảng gió vẫn xen lẫn hơi nóng phất vào mặt. Giản Du Ninh và Nhậm Giai Kỳ bước ra khỏi taxi, chưa đi được vài bước thì lưng họ đã ướt đẫm.

Tiệm bánh ở ngay bên kia đường, hai người bước nhanh qua đó.

Trong cửa hàng có rất nhiều người, bàn nào cũng ngồi đầy, trước quầy kính còn có một hàng dài người xếp hàng, đủ cho thấy cửa hàng này kinh doanh đắt khách cỡ nào.

Giản Du Ninh thở dài, cam chịu đứng xếp hàng:

“Tốn thời gian ở chỗ Kỷ Bạch một lúc, lại mất thời gian với Châu Quang Diệu thêm lúc nữa, bây giờ chúng ta phải xếp hàng để lấy bánh ngọt đã đặt trước, không biết bao lâu nữa. May mắn là chúng ta đi sớm, chắc sẽ không bị trễ giờ.”

Nhậm Giai Kỳ nghe Giản Du Ninh lải nhải, cô ấy kéo áo bạn thấp giọng hỏi: "Du Ninh, nếu cậu không muốn xem bói giải nạn cho anh Châu kia thì tại sao vẫn đi gặp?”

Tuy nguyên nhân là do anh Châu kia không tin Du Ninh, nhưng Du Ninh lại từ đầu đến cuối tư thái cao cao tại thượng, có thể nói là rất không lễ độ, khác hẳn với cách cư xử thường ngày của cô.

Trong cửa hàng có chút ồn ào, Giản Du Ninh nhất thời không có phản ứng.

“Vì được người quen nhờ vả nên tớ phải đi cho có mặt.”

Nhậm Giai Kỳ gật đầu: “Vậy tại sao cuối cùng cậu còn nhắc nhở anh ta?”

Đây chính là điều mà Nhậm Giai Kỳ khó hiểu nhất.

Giản Du Ninh đưa tay vỗ vai bạn, bất đắc dĩ nói:

“Lúc nãy tớ vừa bảo xong, vì người quen nhờ.”

Chính vì người trung gian là Bao Lệ Huệ nên Giản Du Ninh không nỡ để cô ấy bị mất mặt, dù sao cô ấy cần nịnh bợ Châu Quang Diệu.

Vừa rồi Giản Du Ninh tùy ý nhắc Châu Quang Diệu vài câu, chờ khi việc xảy ra thật thì anh ta tự nhiên sẽ biết cô không phải tốt mã dẻ cùi, lời chị Bao nói là thật.

Khi đó anh ta sẽ cảm thấy hối hận là vì sao mình không tin Bao Lệ Huệ, tự nhiên sẽ không trách cô ấy.

Nhậm Giai Kỳ không ngốc, suy nghĩ liền hiểu ngọn nguồn, chép miệng nói:

“Người đẹp Giản, không ngờ cậu cáo già như vậy.”

Dù anh Châu kia phản ứng lại, hối tiếc không kịp, khi đó Giản Du Ninh đã quay về thành phố Thiên Hải, muốn tìm cũng tìm không ra.

Mặt mày cong cong, trong mắt lộ ý cười:

“Từ cáo già có thể dùng trong trường hợp như vậy à? Phải cho tớ từ nào tốt hơn chứ, ví dụ như băng tuyết thông minh, túc trí đa mưu, thông minh lanh lợi?"

Trong lúc nói chuyện, đã xếp tới lượt họ, Giản Du Ninh lấy tờ đơn ra nhận bánh ngọt.

Nhậm Giai Kỳ nhẹ nhàng hừ một tiếng:

“Mặt dày quá nhé.”

Tuy rằng Giản Du Ninh giống như biến thành người khác, nhưng so với dáng vẻ lạnh lùng lúc trước thì bộ dạng hiện tại càng khiến người nhìn xem thuận mắt.

. . .

Khâu Hinh Doanh trực tiếp về nhà sau cuộc phỏng vấn.

Nhưng mãi đến tối cô ta vẫn không nhận được tin tốt từ người thím.

Cô ta nhớ tới nụ cười như hoa của Giản Du Ninh lúc ban ngày, nhịp tim rối loạn.

Không lẽ hỏng chuyện rồi?

Sau khi do dự thật lâu, Khâu Hinh Doanh vẫn nhắn tin cho thím, nhưng tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, không chút đáp lại.

Khâu Hinh Doanh ngồi trên giường một lúc lâu, vẻ mặt thay đổi khó đoán. Qua cả buổi cô ta mới đứng lên, vội cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.

Cô ta đã sớm tuyên bố ra ngoài, nếu Giản Du Ninh thật sự đến đài truyền hình thì cô ta biết đút mặt vào đâu?

Khâu Hinh Doanh sống trong dãy biệt thự, Trương Phượng Cầm ở cạnh bên.

Lúc trước khi chú Khâu Minh Lượng còn chưa giàu lên, cha của cô ta là Khâu Minh Thịnh đã mua nhà trong cùng khu dân cư cho chú, nên hai nhà mới làm hàng xóm.

Vì thế mà Khâu Hinh Doanh luôn đầy tự tin khi gặp Trương Phượng Cầm.

Khâu Minh Thịnh đang nghỉ trong phòng khách, thấy con gái vội vã đi ra thì cất cao giọng hỏi:

"Sắp ăn tối rồi, con đi đâu vậy?"

Ông ta mới nói có một câu đó mà bóng lưng Khâu Hinh Doanh đã khuất sau cửa nhà, Khâu Minh Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, chịu bó tay với đứa con gái này.

Con gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn sinh hư.

Lần đầu tiên Trương Phượng Cầm nhận tin nhắn của Khâu Hinh Doanh mà không dám nhắn lại, bà ta đang than thở trong nhà.

Trương Phượng Cầm còn chưa nghĩ ra từ ngữ nào để nói khéo cho cháu gái thì cô ta đã tìm tới tận nhà.

Trương Phượng Cầm nhanh chóng ổn định tâm trạng, cười nói: “Sao hôm nay Doanh Doanh có rảnh tới vậy?”

Tương lai của chồng bà ta đều nằm trên người anh chồng, nên dù Khâu Hinh Doanh xộc thẳng vào nhà thì bà ta vẫn phải ngọt nhạt với cô ta.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.