0 chữ
Chương 37
Chương 37
Cô không có thiện cảm với vợ chồng nhà họ Châu còn chưa gặp mặt.
“Vậy chị nói với bọn họ nếu muốn em giúp thì phải tự mình đến, cứ nhờ chị truyền lời là sao đây? Không có thành ý tìm đến mà còn mong người ta cứu bọn họ thoát khỏi khốn khổ sao?"
Bao Lệ Huệ im lặng, càng hạ giọng:
“Bọn chị đang ở cổng trường Truyền Thông.”
Giản Du Ninh thoáng chốc không phản ứng lại.
A, thế ra đang đợi cô đồng ý à?!
. . .
Châu Quang Diệu và Lục Mai nhìn thấy Bao Lệ Huệ cúp điện thoại ở ngoài xe, hai người liếc nhìn nhau.
Châu Quang Diệu hạ cửa sổ xuống, lo lắng hỏi:
“Đại sư nói thế nào?”
Bao Lệ Huệ huơ di động: “Không phụ nhờ vả, hai phút sau Du Ninh sẽ đến.”
Châu Quang Diệu cho rằng Giản Du Ninh là đại sư đức cao vọng trọng, có cô ra tay thì không lo gì nữa.
Nghĩ đến đống chuyện xui xẻo trong nhà gần đây rốt cuộc có thể giải quyết, Châu Quang Diệu thở phào một hơi, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy hai cô gái quá trẻ trung đi về phía bọn họ thì anh ta ngẩn ngơ.
Đây là đại sư đức cao vọng trọng ư? Xạo à?
Châu Quang Diệu vốn tưởng rằng Giản Du Ninh là giáo sư của trường đại học, nhưng nay xem ra chỉ là anh ta tự cho là vậy.
Anh ta nhanh chóng nhìn về phía Bao Lệ Huệ, chưa kịp đặt câu hỏi thì đã thấy đối phương nhiệt tình tiến lên chào cô gái.
Bao Lệ Huệ mang theo Giản Du Ninh chớp mắt đã đến đầu xe, bắt đầu nhiệt tình giới thiệu: "Du Ninh, họ là vợ chồng họ Châu."
Châu Quang Diệu mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng vẫn mở cửa ra bước xuống xe: “Giản đại sư, nghe tiếng đã lâu, tự tiện tới cửa quấy rầy xin đừng trách.
Tuy Châu Quang Diệu bày thái độ khách khí, bà vợ Lục Mai hiển nhiên không có sự kiên nhẫn đó.
Ôm đầy kỳ vọng tìm đến, ai biết chỉ là một con nhóc, trời nóng nực thế này xem ra đến uổng công, bà ta ngồi lì trong xe không xuống.
Nhậm Giai Kỳ sửng sốt nhìn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ Giản Du Ninh, thì ra ở nơi cô ấy không nhìn thấy thì cô bạn đã phát triển thành Giản đại sư.
Sau này được ôm chân người đẹp Giản rồi.
Giản Du Ninh kiếp trước đã từng tiếp xúc với rất nhiều người khó tính, hiện tại chỉ cần nhìn ánh mắt là biết tâm tư của đối phương ngay.
Vẻ mặt của cô càng lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi chỉ có mười phút, anh hãy nói rõ tình huống đi.”
Nói xong, cô thản nhiên lấy điện thoại ra, nhấn vào “Người ở gần”.
Bây giờ Giản Du Ninh đã tìm ra quy luật. Chỉ cần người kia ở rất gần cô thì sẽ tìm được trong nhật ký “Người ở gần”.
Quả nhiên, sau khi tìm avatar thì cô đã nhìn thấy tư liệu của Châu Quang Diệu.
Cô xem lướt qua tư liệu của anh ta, sau khi nắm rõ mới mở ra xem các chỉ số cơ bản.
Chỉ số sức khỏe ở mức người bình thường, nhưng chỉ số vận may thì rớt xuống dưới trung bình.
Cô trở ra trang giao diện, nhấn mở Moment của Châu Quang Diệu, sau khi xem thì hơi bất ngờ.
Bởi vì dòng chữ nhỏ hàng trên cùng biến thành “bạn chỉ có thể xem Moment trong một tuần tới”.
Video Moment lần này không còn là một cái mà tới bảy cái, mỗi video có thêm dòng chữ giải thích.
Nhóm người ngày 10 tháng 8, Châu Quang Diệu bị phỏng bắp đùi.
Ngày 11 tháng 8, Châu Quang Diệu mất thắng xe.
Ngày 14 tháng 8, Châu Quang Diệu . . .
Một tuần tới? Chẳng lẽ là bởi vì WeChat thăng cấp cho nên mở rộng quyền hạn?
Giản Du Ninh thầm đoán phải chăng sau này càng thăng cấp thì nội dung thời gian hiện ra sẽ càng dài không?
Điều này hoàn toàn có lợi cho cô.
Còn Châu Quang Diệu thì cảm thấy mình đã đến uổng công.
Tạm không nói cô gái này chẳng ra dáng đại sư cao thâm, chỉ nhìn thái độ cờ lơ cà phất không giống như có thể giải quyết khó khăn cho mình.
Anh ta đến gặp nhiều đại sư, Giản Du Ninh là người đầu tiên anh ta nói mình gặp chuyện mà vẫn vọc điện thoại.
Châu Quang Diệu cảm thấy trong lòng có chút bực tức.
Châu Quang Diệu vừa bực vừa nghi ngờ năng lực của Giản Du Ninh, anh ta tạm dừng một lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
“Giản đại sư, chẳng qua là cuộc sống hơi không như ý.”
Giản Du Ninh không mở tất cả video trong Moment của anh ta ra xem, cô tin chữ thuyết minh ngắn gọn đã tổng kết trọn vẹn video rồi.
Nghe được đối phương trả lời ngắn gọn, súc tích, Giản Du Ninh cất điện thoại trở lại túi xách, đặt nắm tay gần môi hắng giọng:
“Anh Châu, cuộc sống có nhiều thứ không như ý, anh nói chung chung như vậy khiến tôi không thể giúp đỡ được.”
“Vậy chị nói với bọn họ nếu muốn em giúp thì phải tự mình đến, cứ nhờ chị truyền lời là sao đây? Không có thành ý tìm đến mà còn mong người ta cứu bọn họ thoát khỏi khốn khổ sao?"
Bao Lệ Huệ im lặng, càng hạ giọng:
“Bọn chị đang ở cổng trường Truyền Thông.”
Giản Du Ninh thoáng chốc không phản ứng lại.
A, thế ra đang đợi cô đồng ý à?!
. . .
Châu Quang Diệu và Lục Mai nhìn thấy Bao Lệ Huệ cúp điện thoại ở ngoài xe, hai người liếc nhìn nhau.
Châu Quang Diệu hạ cửa sổ xuống, lo lắng hỏi:
“Đại sư nói thế nào?”
Bao Lệ Huệ huơ di động: “Không phụ nhờ vả, hai phút sau Du Ninh sẽ đến.”
Châu Quang Diệu cho rằng Giản Du Ninh là đại sư đức cao vọng trọng, có cô ra tay thì không lo gì nữa.
Nghĩ đến đống chuyện xui xẻo trong nhà gần đây rốt cuộc có thể giải quyết, Châu Quang Diệu thở phào một hơi, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra nhiều.
Đây là đại sư đức cao vọng trọng ư? Xạo à?
Châu Quang Diệu vốn tưởng rằng Giản Du Ninh là giáo sư của trường đại học, nhưng nay xem ra chỉ là anh ta tự cho là vậy.
Anh ta nhanh chóng nhìn về phía Bao Lệ Huệ, chưa kịp đặt câu hỏi thì đã thấy đối phương nhiệt tình tiến lên chào cô gái.
Bao Lệ Huệ mang theo Giản Du Ninh chớp mắt đã đến đầu xe, bắt đầu nhiệt tình giới thiệu: "Du Ninh, họ là vợ chồng họ Châu."
Châu Quang Diệu mặc dù trong lòng hoài nghi nhưng vẫn mở cửa ra bước xuống xe: “Giản đại sư, nghe tiếng đã lâu, tự tiện tới cửa quấy rầy xin đừng trách.
Tuy Châu Quang Diệu bày thái độ khách khí, bà vợ Lục Mai hiển nhiên không có sự kiên nhẫn đó.
Ôm đầy kỳ vọng tìm đến, ai biết chỉ là một con nhóc, trời nóng nực thế này xem ra đến uổng công, bà ta ngồi lì trong xe không xuống.
Sau này được ôm chân người đẹp Giản rồi.
Giản Du Ninh kiếp trước đã từng tiếp xúc với rất nhiều người khó tính, hiện tại chỉ cần nhìn ánh mắt là biết tâm tư của đối phương ngay.
Vẻ mặt của cô càng lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi chỉ có mười phút, anh hãy nói rõ tình huống đi.”
Nói xong, cô thản nhiên lấy điện thoại ra, nhấn vào “Người ở gần”.
Bây giờ Giản Du Ninh đã tìm ra quy luật. Chỉ cần người kia ở rất gần cô thì sẽ tìm được trong nhật ký “Người ở gần”.
Quả nhiên, sau khi tìm avatar thì cô đã nhìn thấy tư liệu của Châu Quang Diệu.
Cô xem lướt qua tư liệu của anh ta, sau khi nắm rõ mới mở ra xem các chỉ số cơ bản.
Cô trở ra trang giao diện, nhấn mở Moment của Châu Quang Diệu, sau khi xem thì hơi bất ngờ.
Bởi vì dòng chữ nhỏ hàng trên cùng biến thành “bạn chỉ có thể xem Moment trong một tuần tới”.
Video Moment lần này không còn là một cái mà tới bảy cái, mỗi video có thêm dòng chữ giải thích.
Nhóm người ngày 10 tháng 8, Châu Quang Diệu bị phỏng bắp đùi.
Ngày 11 tháng 8, Châu Quang Diệu mất thắng xe.
Ngày 14 tháng 8, Châu Quang Diệu . . .
Một tuần tới? Chẳng lẽ là bởi vì WeChat thăng cấp cho nên mở rộng quyền hạn?
Giản Du Ninh thầm đoán phải chăng sau này càng thăng cấp thì nội dung thời gian hiện ra sẽ càng dài không?
Điều này hoàn toàn có lợi cho cô.
Còn Châu Quang Diệu thì cảm thấy mình đã đến uổng công.
Tạm không nói cô gái này chẳng ra dáng đại sư cao thâm, chỉ nhìn thái độ cờ lơ cà phất không giống như có thể giải quyết khó khăn cho mình.
Anh ta đến gặp nhiều đại sư, Giản Du Ninh là người đầu tiên anh ta nói mình gặp chuyện mà vẫn vọc điện thoại.
Châu Quang Diệu cảm thấy trong lòng có chút bực tức.
Châu Quang Diệu vừa bực vừa nghi ngờ năng lực của Giản Du Ninh, anh ta tạm dừng một lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
“Giản đại sư, chẳng qua là cuộc sống hơi không như ý.”
Giản Du Ninh không mở tất cả video trong Moment của anh ta ra xem, cô tin chữ thuyết minh ngắn gọn đã tổng kết trọn vẹn video rồi.
Nghe được đối phương trả lời ngắn gọn, súc tích, Giản Du Ninh cất điện thoại trở lại túi xách, đặt nắm tay gần môi hắng giọng:
“Anh Châu, cuộc sống có nhiều thứ không như ý, anh nói chung chung như vậy khiến tôi không thể giúp đỡ được.”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
