TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

“Yến tiệc khoa cử là chuyện lớn như vậy, nếu để người khác cướp mất công lao… thì chẳng phải ngươi phí công vô ích rồi sao?”

Sắc mặt Chương Tú Nga lập tức thay đổi.

Nàng tuy là người thân cận nhất bên cạnh đại phu nhân, nhưng trong phủ này, kẻ dưới cũng đông đúc, ai chẳng dựa vào lấy lòng chủ tử để được trọng dụng?

Lần yến tiệc khoa cử này, trong tối ngoài sáng đều có người tranh công giành việc, không ít kẻ muốn nhân cơ hội đạp nàng mà leo lên.

Nếu giờ nàng dốc hết sức để trông giữ nhị công tử, e rằng thật sự không còn tâm sức lo việc khác, bị người khác chen chân cũng là chuyện sớm muộn.

Đánh rắn phải đánh dập đầu. Chương Tú Nga nhìn đứa trẻ gầy gò tái nhợt trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự.

Giang Vân Vân thì cố tình siết chặt cây gậy trúc trong tay, còn đưa đầu chọc chọc một tên hạ nhân đứng gần đó, trông chẳng khác gì tiểu tổ tông không chịu ngồi yên.

Vết thương trên trán Chương Tú Nga lại âm ỉ đau thêm một trận.

Không hiểu nổi nhị công tử này ăn nhầm phải thứ gì, mà giờ lại thành ra khó đối phó như vậy!

Bản thân Chu di nương vốn không được sủng ái, có chăm lo ổn thỏa cũng chẳng ai nhìn vào, trái lại bên yến tiệc khoa cử kia thì một bước cũng không thể lơ là.

Chương Tú Nga càng nghĩ càng bực, lại nghĩ đến cái bát thuốc bay thẳng vào trán khiến bản thân chảy máu – lần này tay không trở về, ít ra cũng có “thành tích”.

Phu nhân dù có tức giận, cũng chỉ quy hết tội lên đầu Giang Vân.

Nghĩ thông suốt, nàng vung tay áo, ánh mắt âm u lạnh lẽo:

“Hiện giờ cả nhà đều coi trọng Thương ca nhi, cứ để Vân ca nhi ở đây dưỡng bệnh, các ngươi cũng chẳng làm được trò gì đâu!”

Nói rồi nàng liền sai mấy hạ nhân canh giữ ngoài cửa tiểu viện, sau đó vội vàng quay người rời đi. Rất nhanh, trong viện chỉ còn lại hai mẹ con.

Chu di nương không ngờ sự việc lại có thể được hóa giải như thế, sững người nhìn Giang Vân Vân.

Giang Vân Vân là kiểu người mềm nắn rắn buông, với hạng người ngang ngược như Chương Tú Nga, nàng còn có thể liều mạng mà đánh. Nhưng nếu gặp phải ánh mắt đáng thương yếu ớt, lại đẹp đẽ như Chu di nương đang nhìn nàng, thì mới là điều khiến nàng khó xử nhất.

“Khụ khụ, vào trong ngồi đi.” Nàng vội vàng ho hai tiếng, đóng cửa lại rồi chui lên giường.

“Vân Nhi…” Chu di nương bước đến, thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Giang Vân Vân khẽ mỉm cười với bà, khóe môi cong cong, chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ thoáng ẩn hiện.

Chu di nương lập tức thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng bấy lâu như tan biến trong khoảnh khắc.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.