Chương 631
Lại tiến vào Càn Khôn Đỉnh
- Xem ra hiện tại chỉ có thể liều mạng thôi.
Tiêu Phàm thu hồi Tuyết Liên hoa, nhíu mi nói. Trong mắt hiên lên vẻ kiên quyết.
- Đấu như nào?
Cơ Khinh Sa lập tức quan tâm hỏi. Bất cứ nữ nhân nào nghe thấy nam nhân mà mình yêu thương nói lời như vậy đều hết hồn. Tiêu Phàm cũng không phải là loại người có tính cách “nói lời làm người khác kinh ngạc tột cùng”.
- Tôi muốn thử lại một chút, lần nữa tiến vào không gian tu di.
Tiêu Phàm kiên định nói.
Hai mắt Cơ Khinh Sa lập tức phát sáng. Có liên quan tới hết thảy trong không gian tu di của Càn Khôn Đỉnh, Tiêu Phàm cũng đã nói qua với cô. Viêm Linh chi đao là tìm được trong Tàng Bảo Các của Thủy tổ Thiên Tôn sáng lập ra môn phái Vô Cực. Có lẽ Thanh Dương tổ sư nói Tiêu Phàm là người hữu duyên, có lẽ lúc này Tiêu Phàm vào lại không gian tu di, có thể trong Tàng Bảo Các tìm được dị bảo gì đó có thể đối phó với Phong yêu linh ngoài kia.
Tuy nhiên, Cơ Khinh Sa lập tức lo lắng:
- Liệu có thành công không?
Nghe Tiêu Phàm nói, tình huống đặc biệt trước đó không phải là do Tiêu Phàm chủ động nguyên thần xuất khiếu tiến vào Càn Khôn Đỉnh, mà là do trong lúc thần trí của hắn không ổn định, hồn phách bị hút vào Càn Khôn Đỉnh. Lúc này, muốn chủ động tiến vào Càn Khôn Đỉnh chỉ e không dễ như vậy.
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không có. Cho nên mới phải cố gắng một chút.
Nói thì là vậy, so với trước thì trong khoảng thời gian này, Tiêu Phàm cũng đã nghiên cứu không gian tu di của Càn Khôn Đỉnh, hiện tại đã vượt xa trước kia. Ít nhất thì Thanh Dương tổ sư đã trợ giúp hắn một không gian nho nhỏ ở trong Càn Khôn Đỉnh, hiện tại cũng có thể vận dụng một cách tự nhiên. Càn Khôn Đỉnh đứng đầu tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn, được Tiêu chân nhân luyện chế thành một “một vòng tay trữ vật”. Cho dù sử dụng không gian trữ vật nho nhỏ như vậy, cùng thần thức nguyên vẹn tiến vào Càn Khôn Đỉnh là hai chuyện khác nhau. Nhưng chung quy lại thì vẫn có chỗ giống nhau. Ít nhất thì không phải toàn bộ hai mắt một màu đen, không thấy gì. Đối với không gian thần thông, hoặc ít hoặc nhiều có chút nhận thức về nó.
- Nhưng bộ dạng anh bây giờ như thế này, pháp lực sao chịu đựng được nữa chứ?
Cơ Khinh Sa lập tức đưa ra hoài nghi thứ ba.
Trong thời gian ngắn như vậy, liên tục vận toàn lực dùng Viêm Linh chi đao, pháp lực trong cơ thể Tiêu Phàm có lẽ đã bị hao tổn không còn chút nào. Ở điểm này, nhìn sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia của hắn có thể nhìn ra được.
- Cái này có cách giải quyết!
Tay Tiêu Phàm phất lên một phen, một mùi thơm ngát xông vào mũi, một cánh hoa diễm lệ đỏ rực không ngừng xoay tròn trên tay hắn.
Là Xích Viêm Thảo.
Vốn là Văn Nhị Thái Gia đưa cho Tiêu Phàm để luyện chế linh dược thành đan dược để bảo tồn, Tiêu Phàm cũng rất đồng tình. Ai ngờ phối dược không có đủ, thuốc không thể giữ được. Tiêu Phàm cũng không phải là người ki bo bủn xỉn, chuyện hiện giờ rất gấp, Tiêu Phàm không chút do dự dùng Xích Viêm Thảo để khôi phục pháp lực đã mất.
- Một cánh liệu có đủ không? Tôi còn một cánh hoa!
Cơ Khinh Sa không chút do dự lấy ra một cánh hoa Xích Viêm Thảo mà mình trân quý.
- Một cánh là đủ rồi.
Tiêu Phàm há miệng đút cánh hoa Xích Viêm Thảo của mình vào miệng. Ngay sau đó lập tức ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực. Càn Khôn Đỉnh chậm rãi xoay tròn trước mặt hắn, hào quang ảm đạm.
Xích Viêm Thảo không hổ là cực phẩm linh dược có tác dụng khởi tử hoàn sinh, thấm nhuần vào tinh túy sinh mạng. Hai gò má Tiêu Phàm nhanh chóng hiện lên hai tầng đỏ ửng, khí tức vốn vô cùng suy nhược nay lại bình thường, trên mặt mơ hồ có một luồng bảo quang lưu chuyển. Tinh thần toàn thân rất nhanh thăng hoa tới một trạng thái đỉnh cao, trỗi lên một cỗ khí tức cường đại, bao vây lấy Càn Khôn Đỉnh.
Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát không kìm nổi lui về phía sau vài bước. Cỗ khí tức hùng mạnh kia ép họ gần như không thở nổi.
Khí tức của Tiêu Phàm còn liên tục tăng mạnh, trên mặt mơ hồ lưu chuyển bảo quang, chiếu sáng rạng rỡ.
“Ầm!”
Thành động lại mơ hồ chấn động một cái, rõ ràng Phong Vô Tà đang toàn lực công kích cấm chế quang trận.
Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát ai cũng không để ý, chỉ hết sức chăm chú nhìn Tiêu Phàm.
Đột nhiên, tầng bảo quang rạng rỡ trên mặt Tiêu Phàm ngừng lại, không còn lưu chuyển nữa, cả người ngồi ngay ngắn chỗ đó, như một pho tượng điêu khắc rất tinh mĩ sống động, làm người ta có một cảm giác rất quỷ dị.
- Cơ tổng, đây là...
Đan Tăng Đa Cát không khỏi ngây dại, giật mình hỏi.
Đan Tăng Đa Cát không phải thuật sư, nhưng cũng biết chuyện này vô cùng quỷ dị, khó có thể lý giải.
- Nguyên thần xuất khiếu.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng thở ra một cái, hạ giọng nói, giọng điệu cực kì vui mừng.
Xem ra, nguyên thần thất xuất khiếu của Tiêu Phàm vẫn còn tương đối thuận lợi, không quá nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm lại xuất hiện trong đình viện trước kia, hành lang Chu Hồng gấp khúc, cây trái sum suê, an tĩnh đến dị thường. Tiêu Phàm không chút do dự bước tới hành lang Chu Hồng. Rất nhanh Tiêu Phàm đã tới chỗ lần trước cùng Thanh Dương tổ sư nói chuyện. Từ xa nhìn tới, Thanh Dương tổ sư đang ngồi khoanh chân bên bồn hoa, nhắm mắt điều tức. Mấy tháng không gặp, Thanh Dương tổ sư dường như già thêm một chút.
- Tổ sư!
Tiêu Phàm bình tĩnh đứng trước Thanh Dương tổ sư mấy bước, cung kính thi lễ.
- Ồ, là ngươi sao? Sao lại tới nữa vậy?
Thanh Dương tổ sư chậm rãi mở mắt, kinh ngạc hỏi.
đăng nhập h
ttp://truyencuatui.net/ để đọc❤truyện - Quấy rầy tổ sư thanh tu, mong tổ sư
thứ tội.
- Không, không. Đừng lấy mấy cái nghi lễ phiền phức đó ra với ta. Ta hỏi này, có phải trong thời gian này lại gặp phải chuyện gì à? Hay lại gặp phải tình huống đặc biệt bị Càn Khôn Đỉnh hút vào thế?
Thanh Dương tổ sư đứng dậy nhìn Tiêu Phàm, liên tục xua tay, nói. Vẻ mặt rất chăm chú, nhưng lại không che dấu nổi sự cao hứng không nói ra được.
Dù sao thì ở chỗ thanh tịnh này tu di, hơn nghìn năm nay Tiêu Phàm là người duy nhất có thể tiến vào nói chuyện phiếm vãn bối đệ tử. Lần trước sau khi từ biệt, vốn tưởng phải cần ít nhất hai ba năm khổ tu, Tiêu Phàm mới có thể chân chính làm chủ được nguyên thần xuất khiếu, tiến vào không gian tu di gặp mình. Ai ngờ mới hơn có nửa năm, Tiêu Phàm lại hiện thân tới đây rồi.
- Tổ sư, đệ tử may mắn, tìm được công pháp tu luyện Thiên Nhân Tương.
Tiêu Phàm kính cẩn nói. Trên thực tế, hắn có gan mạo hiểm thử lại một lần là bởi, thứ nhất là do tình thế cấp bách không thê không vào, thứ hai là do Thiên Nhân Tương. Công pháp vừa mới tới tay, căn bản không kịp tìm hiểu cẩn thận. Nhưng Tiêu Phàm căn cơ thâm hậu, Luân Hồi Tương hắn đã luyện tới cảnh giới viên mãn, vội vàng nhìn toàn văn Thiên Nhân Tương một lần, liền có không ít lĩnh ngộ. Vừa rồi chỉ là hắn dạng họa hồ lô (ý nói mô phỏng, bắt chước) mà làm thử, không ngờ lại có thể làm chủ nguyên thần xuất khiếu tiến vào trong không gian tu di.
- Thiên Nhân Tương ư? Ngươi tìm được Thiên Nhân Tương ư? Cái này sao có thể...
Dù là Thanh Dương tổ sư đã tồn tại hơn nghìn năm, giờ phút này cũng trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó có thể tin. Từ khi Thần Ma đại chiến qua đi, tu chân thế giới trung thổ vỡ vụn, lối đi không gian sụp xuống, tiền bối, tiên sư Vô Cực Môn đều rời khỏi. Đệ tử đời sau khó có thể thăm dò lối đi của “Phi Thăng Tam Tương”. Ai ngờ nghìn năm qua đi, khi Thanh Dương tổ sư đã sớm tuyệt vọng, Tiêu Phàm lại chạy tới nói cho mình biết rằng đã tìm thấy Thiên Nhân Tương.
Hỏi lão tử này làm sao có thể tin được chứ?
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Tổ sư, quả thực là vậy... Tuy nhiên tình thế hiện tại rất nguy cấp, đệ tử cần lập tức tới Tàng Bảo Các của thủy tổ, muộn là không kịp nữa rồi.
- Vậy sao? Xem ra tiểu tử ngươi lại đụng phải cường địch rồi. Ai nha, chúng hay luân hồi, yêu ma tới trái đất... Yêu ma sao lại không chịu ngồi yên một chỗ chứ. Theo ta, đi thôi.
Thanh Dương tổ sư là người vô cùng quyết đoán, vừa nghe Tiêu Phàm nói vậy, không chút do dự quay đầu bước đi.
Tiêu Phàm bằng một câu ngắn gọn, đơn giản báo cáo tình huống nguy hiểm nói cho Thanh Dương tổ sư.
- Yêu linh trong gió, giấu hình trong gió ư?
Thanh Dương tổ sư giật mình kinh hãi, mày nhíu chặt, nói:
- Loại yêu ma tinh thông độn thuật là khó đối phó nhất. Chỉ cần ngươi không thể phá được độn thuật của y, thì cơ bản chỉ có thể bị đánh mà không thể trả đòn.
- Chính là vậy ạ. Hiện tại chỉ có thể hi vọng vào Tàng Bảo Các của thủy tổ thôi ạ.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi thật đúng là coi Tàng Bảo Các của thủy tổ thành vòng tay trữ vật của ngươi hả? Muốn tới thì tới, muốn lấy thì lấy à?
Thanh Dương tổ sư không kìm nổi chế nhạo Tiêu Phàm vài câu.
Mặt Tiêu Phàm đỏ lên, hạ giọng nói:
- Tổ sư, đệ tử đây cũng là bất đắc dĩ, tuyệt không dám bất kính với Thủy tổ.
Thanh Dương tổ sư khoát tay ngăn lại, nói:
- Không cần áy náy. Ngươi có thể tiến vào Tàng Bảo Các của thủy tổ, chứng tỏ ngươi có duyên. Ngươi là hậu đại chưởng giáo Vô Cực Môn của ta, kế thừa tiên tổ, bất luận là y bát pháp khí gì, đều là điều đương nhiên, sao mà phải xin lỗi. Đại Thiên Tôn công tham tạo hóa, nói không chừng tất cả của ngày hôm này đều bên trong dự liệu của lão nhân gia. Tàng Bảo Các này có lẽ chính là lưu lại cho ngươi đấy. Cứ việc lấy đi, chém yêu hàng ma. Dù sao còn tốt hơn là để những bảo vật nghìn năm này không thể thấy được mặt trời a.
Tiêu Phàm khom người vái, kính cẩn nói:
- Vâng, cẩn tuân tổ sư dạy bảo.
Rất nhanh, hai người liền tiến tới hậu hoa viên không gian tu di. Dọc đường đi Tiêu Phàm nhìn thấy, mấy kiến trúc vốn bị Vương Tiên Tri khi biến thành Bộ xương khô phá hỏng đã được sửa lại như cũ. Nghĩ tới nửa năm qua Thanh Dương tổ sư cũng bận rộn thật đấy.
- Vào đi!
Hai tổ tôn đi tới Tàng Bảo Các của Thủy Tổ ở phía trước, Thanh Dương tổ sư thản nhiên phân phó một câu.
Tiêu Phàm hơi áy náy nói với Thanh Dương tổ sư:
- Tổ sư, đợi đệ tử giải quyết xong con yêu quái ngoài kia, nhất định sẽ trở lại đây, dâng pháp quyết tu luyện Thiên Nhân Tương cho tổ sư.
Mắt thấy Thanh Dương tổ sư già yếu hơn lúc trước, Tiêu Phàm rất hi vọng Thiên Nhân Tương có thể giúp được Thanh Dương tổ sư, giúp tổ sư nhanh chóng đột phá gông cùm xiềng xích, tiến vào cảnh giới mới. Thiên Nhân Tương là điểm bắt đầu Phi Thăng Tam Tương, cũng là cửa chính con đường tu tiên, nhất định có công hiệu không tưởng. Tuy rằng không biết Thanh Dương tổ sư lấy nguyên thần chi khu là chủ yếu hay Thiên Nhân Tương. Tóm lại phải thử một lần mới có thể biết được. Nếu thực sự hữu hiệu, thì đó chính là một niềm vui ngoài ý muốn rồi.
- Mau vào đi. Cái đó sau này nói.
Thanh Dương tổ sư khẽ mỉm cười, gật gật đầu, giục hắn một câu.
Tiêu Phàm gật đầu đồng ý, bắt đầu vận khởi “thiên nhãn thần thông” chăm chú nhìn trên hỗn độn đồ trên cửa đá. Lần này giống như lần trước, cửa đã rất nhanh mở ra một khe hở, Tiêu Phàm phiêu nhiên bước vào.
611-lai-tien-vao-can-khon-dinh/1162344.html
611-lai-tien-vao-can-khon-dinh/1162344.html
433
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
