Chương 630
Tuyết Liên ngàn năm
- Tiêu Phàm, cứ tiếp tục như vậy không ổn...
Nhìn vệt máu chảy trên tay Tiêu Phàm cộng thêm sắc mặt hắn càng lúc càng tái lại, Cơ Khinh Sa không nhịn nổi nói một câu.
Đây đã là lần tập kích thứ 2 trong vòng 15 phút, và đã đạt được kết quả. Tuy phản ứng của Tiêu Phàm nhanh nhẹn, bị tập kích sát người trong nháy mắt, hắn rất nhanh nhẹn né tránh, nhưng cánh tay trái vẫn bị thương.
Giống như lời Phong Vô Tà nói, lần này tránh được nhưng lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.
Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhíu chặt, hạ giọng nói:
- Theo tôi.
Lưng dựa vào vách núi, chầm chầm di động theo sườn bên trái.
Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát nhìn nhau một cái không biết ý của Tiêu Phàm là gì. Nếu muốn đoạt cửa mà đi, dường như không nên đi hướng này thì phải, từ sườn bên trái này cách quang môn kia còn xa hơn. Có điều Tiêu Phàm phân phó như vậy, hai người cũng không nhiều lời bước theo. Đan Tăng Đa Cát không nhịn được quơ trường đao đen nhánh trong tay, Cơ Khinh Sa cũng thủ sẵn hai con Bạo Liệt trùng, toàn bộ đều là tinh thần đề phòng.
- Muốn chạy đi đâu vậy? Hì hì, vô dụng thôi, các ngươi chạy không thoát đâu...
Trong hư không, Phong Vô Tà nhẹ nhàng cười, nói.
Tiêu Phàm không quan tâm, thân hình không ngừng chậm chậm tiến tới bên trái vách động. Động vốn không có gì khác thường, bỗng nhiên lóe lên tinh quang cùng với quang môn mở ra giống nhau.
- Tiểu tử, muốn chạy ư?
Phong Vô Tà tự nhiên cũng phát hiện chỗ khác thường của động, lập tức hét ầm lên, vô cùng bực tức.
Chỗ vách động này rõ ràng còn cất giấu một quang môn, thật không ngờ tới điều ấy.
Phong Vô Tà tận mắt thấy “Càn Khôn Đỉnh” mở ra quang môn một cách nhanh chóng, hơn nữa điểm quan trọng chính là, không biết quang môn thông tới nơi nào. Tuy nơi này là sâu bên trong núi Đại Tuyết, vẫn như trong trận ảo vậy. Nếu thật là chạy tới ảo trận tầng tiếp theo, thì sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
Bất luận thế nào, y muốn ngăn cản bọn họ đừng có chạy đi mất.
Trong hư không, một trận dao động rất nhỏ mắt thường khó có thể thấy được, Phong Vô Tà vô thanh vô tức tới gần.
Bỗng nhiên, Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, Viêm Linh chi đao hiện ra, nháy mắt quang hoa bắn ra tứ phía, lửa cháy hừng hực, một chiêu “Hỗn chiến bát phương”. Ánh đao xoèn xoẹt hướng tứ phía tám phương mà chém đi.
“Chíttt...”
Một tiếng thét chói tai như chuột kêu vang lên trong sơn động. Trong ánh đao, một bóng đen mơ hồ nhảy lên cao, cấp tốc bay lui lại phía xa. Đúng lúc Phong yêu linh định đánh lén Tiêu Phàm, thì bị Viêm Linh chi đao chém trúng, lập tức bị thương.
Một đao chém thương Phong Vô Tà, Tiêu Phàm không chút do dự bắn ra “Càn Khôn Đỉnh”, chuyển động quay tròn trên không trung, “oa” lên một tiếng kêu. Tiêu Phàm phun một ngụm máu tươi, hóa thành một làn sương máu nhè nhẹ, nháy mắt đã bị “Càn Khôn Đỉnh” hấp thu không còn một giọt. Ngay sau đó, “Càn Khôn Đỉnh” tỏa hào quang lấp lánh. Trên vách động quang hoa cũng lóe ra, rất nhanh luyện thành một mảnh, hình thành một quầng sáng trắng cùng hỗn độn đồ hợp thành một chỗ. Thành động kẹt kẹt rung động, một cánh quang môn mở ra.
Tiêu Phàm biết rõ, vừa rồi một đao kia không phải đặc biệt đánh vào Phong Vô Tà, chỉ có điều may mà chém phải. Phong Vô Tà có khả năng không bị thương nặng lắm, thời gian để hắn giữ cánh quang môn này thực sự không thể kéo dài, chứ không phải do hắn chậm rãi mở “Càn Khôn Đỉnh”. Hơn nữa, lại một lần sử dụng viêm linh chi đao, pháp lực trong cơ thể Tiêu Phàm dường như hao tổn không còn, không thể cưỡng ép vận chân nguyên bản mạng thúc giục bảo đỉnh được nữa.
Tất cả những thứ này nói ra thì đều vô cùng phức tạp, kì thực lại bình thường như nước chảy mây trôi, liên tục không dứt.
Phong Vô Tà bất chợt bị thương, hoảng sợ tránh đi. Đợi y phục hồi lại tinh thần, quang môn trên vách đá đã hoàn toàn mở ra.
- Lý nào lại vậy!
Phong Vô Tà nổi giận đùng đùng hét lớn, tiếng hét vọng lại không ngừng trong hư không.
Thân là lão yêu ngàn năm, lại bị tên trẻ tuổi kia “đánh lén” nhiều lần trong này, Phong Vô Tà thực sự lửa giận ngút trời.
Bên kia mái hiên, Đan Tăng Đa Cát và Cơ Khinh Sa đã tiến vào quang môn, Tiêu Phàm đối mặt với sơn động, phiêu nhiên lùi vào. Hai tay liên dương, bắn ra hơn mười tấm phù lục, hồng quang lập lòe hóa thành một hỗn độn đồ đỏ tươi thật lớn, đem trọn cái quang môn kia che kín lại.
- Hừ, tài hèn sức mọn!
Phong Vô Tà gầm lên một tiếng phẫn nộ. Trong sơn động dần dần nồng nặc băng sương, từng đợt dao động, phút chốc giống như nộ hải cuồng đào, nhất tề xông tới đánh vào hỗn độn đồ đang che quang môn.
“Ầm!”
Băng sương dữ dội đụng mạnh vào hỗn độn đồ đỏ rực, toàn bộ hỗn độn đồ mạnh mẽ rung động một hồi, hào quang trở nên ảm đạm vài phần. Xem ra hỗn độn đồ này không thể duy trì được lâu.
Dù sao thì lực của phù lục không bằng bản tôn trực tiếp ra tay, có thể có được một nửa uy lực đã là khó lường rồi. Dựa theo cảnh giới mà nói, Tiêu Phàm mới bắt đầu tu luyện “Thiên Nhân Tương”, điều này không thể so với lão yêu ngàn năm Phong Vô Tà kia được. Cứ cho Phong Vô Tà thức tỉnh chưa lâu, hoàn cảnh trước đó cũng không thích hợp cho y tu luyện, mười thành công lực có thể phát huy vài phần đã coi như là không tệ rồi. Nhưng bản lĩnh ngàn năm của y vẫn còn đó, không thể chỉ bằng vài tháng tu luyện của Tiêu Phàm có thể san bằng được.
“PHÁ...”
Phong Vô Tà lại hét lớn một tiếng. Trong phút chốc, cuồng phong gào thét trong động, ba đợt băng sương tụ tập một chỗ, hung hăng đánh vào hỗn độn đồ đỏ rực kia. Hỗn độn đồ khẽ rung lên, màu sắc vốn tươi đẹp chợt ảm đạm, lập tức vỡ tan để lộ ra quang môn đang mở rộng.
Phong Vô Tà đắc ý cười hô hố mấy cái, dao động trong không trung, theo gió đi vào.
Một tiếng “ầm ầm” vang lên, quang môn vốn đang mở rộng, đột nhiên hợp lại, liền biến trở lại thành vách núi, không chút khách khí đẩy Phong Vô Tà và băng sương của y ra bên ngoài. Quang điểm lóe ra không ngừng, dường như có vô số ánh mắt châm chọc đang cười nhạo tên lão yêu ngàn năm này.
- Các ngươi cho rằng như vậy có thể cản chân ta được sao? Nằm mơ đi!
Trong hư không, truyền tới giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Phong Vô Tà.
Lão yêu ngàn năm ở bên ngoài nổi giận lôi đình, Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Đan Tăng Đa Cát ở trong quang môn tâm tình cũng không thoải mái.
Trong quang môn là một không gian không quá lớn, ngoài dự đoán của mọi người chính là không ngờ dưới chân lại có rãnh như bờ ruộng, dường như là một vườn ươm, nhưng lại sớm hoang phế, không còn bất cứ vật gì còn lưu lại.
Cơ Khinh Sa kinh ngạc hỏi:
- Đây là nơi nào?
Tiêu Phàm nhíu mi, nói:
- Hẳn là nơi chủ cũ của sơn động này dùng để trồng dược liệu. Trong điển tịch Đạo gia ghi lại không ít.
Đạo gia coi trọng luyện chế đan dược, luyện đan đại sư thường tự gieo trồng một số linh dược hiếm. Điều này là lẽ đương nhiên.
- Vậy, nơi này hẳn không có đường ra khác...
Cơ Khinh Sa lập tức nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Bình thường mà nói, vườn ươm Dược Viên phụ thuộc vào không gian, cùng với động phủ tu luyện ở cùng một chỗ. Có rất ít đường đơn độc thông ra ngoài. Bọn họ thế này chẳng khác gì bị nhốt ở bên trong không gian nhỏ này, đây không phải là kế lâu dài. Lão yêu ngàn năm kia thủ tại bên ngoài, chẳng lẽ bọn họ lại phải ở trong Dược Viên hoang phế này cả đời ư?
Đói thì cũng chết đói luôn!
Huống hồ cánh quang môn kia giờ đã khép lại, khó có thể cam đoan Phong Vô Tà không có cách nào giải phá cấm chế, lại mở ra được quang môn. Lão yêu ngàn năm này mới thức tỉnh từ trong cơn ngủ say, pháp lực càng lúc càng mạnh. Như vậy tiêu hao dần chính là bọn họ, chứ không phải là Phong Vô Tà.
Tiêu Phàm đi về phía trước, tìm hiểu tình hình của huyệt động, nói:
- Cho dù có đường thông ra ngoài, chúng ta đi ra ngoài cũng không an toàn.
Nơi này là chỗ sâu trong núi Đại Tuyết, đừng nhìn bên trong sơn động vô cùng yên bình, đi ra ngoài chính là băng tuyết ngập trời. Muốn tìm được một một bộ lạc, ít nhất phải rong ruổi mười ngày. Thời gian dài như vậy, cũng đủ để cho Phong Vô Tà tập kích bọn họ vô số lần. Chỉ cần một lần phòng bị không tốt, đối với bọn họ chính là tai họa ngập đầu.
Hai hàng lông mày của Cơ Khinh Sa nhíu càng chặt, trong mắt lộ ra vẻ lo âu.
Tình hình hiện tại này thực sự chứng tỏ bọn họ đã lâm vào ngõ cụt.
Đánh không lại, chạy cũng không thoát!
Chỉ có thể trơ mắt khoanh tay chịu chết.
- Tuyết Liên hoa...
Bỗng nhiên vang lên tiếng của Đan Tăng Đa Cát. Đan Tăng Đa Cát là người đầu tiên bước vào tiểu sơn động này. Y phụ trách điều tra tình huống của sơn động ở phía trước Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, dường như phát hiện ra cái gì khó lường.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa ngạc nhiên vòng qua, trước mắt lập tức sáng ngời. Chỉ thấy cách đó không xa, một khối băng thô to cao vút trong động. Khối băng này ước chừng hai ôm, cao hơn một người to lớn, trên đỉnh khối băng là một đóa Tuyết Liên đang nở rộ, nhụy vàng rung rinh trong gió rét. Phía trên là ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, chiếu đúng vào nhụy đóa Tuyết Liên.
Đóa Tuyết Liên này ước chừng to bằng cái bát tô, mùi hương thơm ngát lượn lờ bốn phía, làm người phía dưới mới ngửi thôi cũng vui vẻ thoải mái.
- Tiêu tiên sinh, đây là Tuyết Liên ngài cần tìm, Tuyết Liên hoa này lớn như vậy, dược hiệu ít nhất cũng phải sáu bảy trăm năm trở lên, nói không chừng còn là ngàn năm.
Đan Tăng Đa Cát nhìn đóa Tuyết Liên đang nở rộ, giọng nói rung rẩy hết sức kích động. Mặc dù y xuất thân từ người hái thuốc, nhưng đóa Tuyết Liên khổng lồ như vậy mới lần đầu y thấy được.
Tiêu Phàm là y thuật gia, thần thông dược lý, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, Đan Tăng Đa Cát phán đoán rất chính xác. Đóa Tuyết Liên này ít nhất có sáu bảy trăm năm dược tính. Dựa theo cách nói của Phong Vô Tà, nơi này vô cùng có khả năng là động phủ tu luyện của Kim Thân Kim Cánh Đại Bàng Vương chuyển thế, cũng chính là nơi thủy tổ sáng lập ra môn phái phật giáo cao nguyên ngộ đạo. Căn cứ theo thời gian để suy đoán, lúc Tông Già đại sư ngộ đạo, là sau bảy trăm năm trước. Gốc Tuyết Liên hoa này được gieo vào thời điểm đó là vô cùng hợp lí. Thậm chí còn trước cả khi Tông Già đại sư lấy nơi này làm nơi tu luyện, gốc Tuyết Liên hoa này đã tồn tại rồi. Chỉ có điều khi đó dược lý chưa đủ, Tông Già đại sư mới không hái xuống.
- Tiêu Phàm, bất luận thế nào thì chúng ta hái đóa Tuyết Liên này xuống trước đã.
Cơ Khinh Sa lập tức quyết định.
Bất kể là có thể hay giữ được tính mạng khỏi tay Phong Vô Tà hay không, ít nhất thì cũng không thể cho lão yêu kia chiếm tiện nghi được. Trong lúc nguy cấp, thì hủy đóa Tuyết Liên này luôn cũng không tiếc.
- Được.
Tiêu Phàm gật đầu, ngón tay bắn ra một đạo hàn quang, là một phi đao lá liễu, nhẹ nhàng vòng quanh gốc Tuyết Liên một vòng. Đóa Tuyết Liên run lên bần bật, lập tức từ đỉnh băng trụ rơi xuống. Tiêu Phàm khẽ giơ tay đỡ lấy đóa hoa Tuyết Liên. Đóa Tuyết Liên quay tròn một vòng rồi nằm gọn trong tay hắn.
Đúng lúc ấy, một tiếng “ầm” bỗng nhiên vang lên thật lớn. Dường như toàn bộ vách núi đều đang chấn động.
- Không được rồi, y đang công kích vào đây...
Cơ Khinh Sa hét một tiếng kinh hãi, sắc mặt đại biến.
610-tuyet-lien-ngan-nam/1162343.html
610-tuyet-lien-ngan-nam/1162343.html
422
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
