TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 616
Kinh sợ thối lui

)

Mũi tên này lựa thời điểm thích hợp bay tới.

Trên tháp canh cửa sau trại, Đan Tăng Đa Cát cùng sư đệ của mình Đan Châu, trong tay đang giữ cây cung lớn màu đen chưa buông xuống, với tay ra phía sau rút ra một mũi tên màu nâu đen, đặt trên dây cung.

Cánh tay Đan Châu dài một cách kỳ lạ, thậm chí cánh tay trái còn dài hơn so với cánh tay phải của mình trên hai tấc. Đây là kết quả khổ luyện bắn cung trong thời gian dài mà thành.

Như vậy một người tinh thông tiễn thuật sẽ tự nhiên biết thế nào là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Con quái vật khi phát hiện ra có điều khác thường, thì mũi tên đã xuất hiện gần trong gang tấc, không kịp chống đỡ. Mũi tên lao xước qua mặt nó. Một vết đen lập tức hiện rõ trên mặt giống như bị lửa làm bỏng.

Mũi tên này đã làm nó bị thương.

Tiêu Phàm cũng phản kích lại con quái vật, tay phải giơ lên bắn ra ba tấm bùa chú, tay trái nắn quyết, Càn Khôn Đỉnh vừa xoay tròn di chuyển trên nửa khoảng không, Hỗn Độn Đồ Án không ngừng xoay tròn trên miệng đỉnh.

Quả nhiên, tuyết yêu vừa thấy bùa chú trấn áp bay đến, không cần suy nghĩ, cái miệng rộng lại mở ra, phun ra một làn hơi trắng, hướng về bùa chú nghênh chiến tạo thành một mớ hỗn độn.

Ngay lúc này, Hỗn Độn Đồ Án trên miệng đỉnh Càn Khôn Đỉnh phát triển lớn hơn, điểm trung tâm lõm xuống, lập tức hình thành một lốc xoáy, bao trùm xuống quang trụ phun ra từ trong miệng Tuyết yêu ngàn năm, rất nhanh hút hơn một nửa quang trụ. Quang trụ lập tức trở nên rất loẵng, sức mạnh giảm đi, ba tấm bùa chú chợt lóe sáng dán trúng lồng ngực con quái thú.

Trong phút chốc hồng quang chói mắt, tuyết yêu hét lớn, bộ lông trắng trước ngực nháy mắt biến thành màu đen thui.

Tuy nhiên ngay sau đó, con tuyết yêu không quan tâm đến điều đã xảy ra, vươn bàn tay khổng lồ, nhanh như chớp, chộp tới Càn Khôn Đỉnh cách đó không xa. Dễ dàng nhận thấy, Càn Khôn Đỉnh không ngờ có thể lấy đi luồng hàn khí mà nó vừa phun ra. Đây mới là pháp bảo uy hiếp lớn nhất đối với nó. Luồng hàn khí bị phá, nó sẽ rất khó ngăn cản Tiêu Phàm không ngừng dùng bùa chú công kích.

Tuy nhiên, suy luận từ lẽ thường, Phù Lục sắc bén có sức công kích hùng mạnh này, hẳn là Tiêu Phàm cũng không có nhiều mới đúng, nhưng chung quy chỉ là phỏng đoán, chỉ có hủy diệt cái đỉnh màu đỏ kia mới là phương pháp xử lý an toàn nhất.

Có điều Tiêu Phàm sao có thể cho nó cơ hội đó chứ?

Mắt thấy cự trảo ngay trước mặt, Tiêu Phàm khẽ vẫy tay, nhanh như chớp Càn Khôn Đỉnh trở về bàn tay của hắn, móng vuốt con quái vật đánh vào không trung.

Vào lúc này, tiếng xé gió mãnh liệt, mũi tên thứ hai được bắn nhanh đến.

Liên tiếp thất thủ, tuyết yêu phẫn nộ điên cuồng không ngừng vung cự trảo lên, đánh mạnh tới. Bỗng nhiên phần hông bị Cơ Khinh Sa đánh trúng hiện lên năm vết màu đỏ thẫm nhưng rất nhanh đã còn vết tích. Con quái vật khổng lồ dừng như cảm nhận được sự đau đớn vô cùng. Khuôn mặt xấu xí đầy lông tơ, nháy mắt bắt đầu vặn vẹo, cự trảo đang vung lên thoáng cái mất đi sự chính xác, đánh vào không trung, mũi tên màu đen đâm trúng giữa cánh tay phải con quái vật.

Oa... Oa...

Con tuyết yêu lảo đảo một cái, lùi lại vài bước, sau nhe răng nhếch mép. Trong lỗ mũi thở ra luồng khí đục, đôi mắt nhỏ nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.

Bóng người chớp liên tục, Đan Tăng Đa Cát, Kampot từ bên trong trại đi ra, sóng vai đứng cùng Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa.

Đan Tăng Đa Cát cầm trên tay thanh trường đao, tất nhiên cái gọi là thanh trường đao đó, so sánh với cây đao ông thường dùng mà nói, lưỡi đao này dài hai thước, đen kịt, nhìn qua không hề có cảm giác sắc bén. Kampot vóc dáng cường tráng, hai tay nắm lấy cây lôi kích, cũng giống như cây trường đao mà Đan Tăng Đa Cát đang cầm, lưỡi búa cũng đen kịt, không có chút oai phong.

Phía xa ở trên tháp, Đan Châu lần thứ ba kéo cây cung lớn, đặt trên dây cung là mũi tên màu đen nhắm vào mặt con tuyết yêu.

Một tiếng kêu răng rắc, tuyết yêu giơ móng vuốt bên cánh tay trái lên, mũi tên đã bị bẻ gãy làm đôi. Tuy nhiên trên cánh tay phải đã xuất hiện các lớp cháy đen, vết thương trên tay và trên mặt giống nhau như đúc.

Giây phút này, con quái thú không chịu đựng nổi, trên mặt, ngực, và cánh tay đầy rẫy vết thương.

- Lũ người ngu xuẩn, các ngươi hoàn toàn đã chọc giận đến ta.

Quái thú trừng mắt liếc nhìn cánh tay phải đang bị thương của mình một cái, lập tức trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Đan Tăng Đa Cát, và Kampot, từng người từng người một lạnh lùng nói. Chiếc răng nanh trắng nghiến ken két, từ từ nâng bàn tay của mình lên, giương chiếc móng vuốt sắc bén lấp lánh như màu kim loại dưới ánh hoàng hôn.

Đan Tăng Đa Cát trong lòng rùng mình, không tự chủ được nắm chặt binh khí trong tay, mắt không di chuyển nhìn thẳng con quái vật khổng lồ đối diện.

Tay trái Cơ Khinh Sa hiện ra một món pháp khí tựa như một thanh kiếm, giống thanh kiếm Tô Nam từng sử dụng, trên năm ngón tay phải hiện ra huyết quang mờ mờ ảo ảo.

- Các ngươi nghĩ, dựa vào đống sắt vụn này có thể đối phó được ta sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.

Tuyết yêu ngàn năm nấc lên tiếng thét điên cuồng, khí tức cuồn cuộn hướng về phía mọi người. Xem ra đã thật sự chọc giận con tuyết yêu, trận đấu tiếp theo nhất định long trời lở đất.

Tiêu Phàm nhấc tay phải của mình, trong tay hắn là một thanh đao màu đỏ sẫm.

Phía xa xa Đan Tăng Đa Cát cầm thanh trường đao.

Đôi mắt màu đỏ của tuyết yêu bất ngờ nhìn chăm chăm vào cây đao Tiêu Phàm cầm trên tay, trên mặt lập tức hiện ra trạng thái hoài nghi, trong đôi mắt xuất hiện vẻ hoang mang, khí tức cuồng bạo cuồn cuộn tới bỗng nhiên dừng lại.

Tiêu Phàm hai tay cầm đao, chậm rãi chỉa mũi đao ra phía trước, lưỡi đao màu đỏ sậm dần dần sáng lên đỏ rực như lửa.

“Rống”

Bỗng nhiên con quái thú đối diện thốt lên tiếng rống, từng bước từng bước lui về phía sau, sau đó xoay mạnh người, tứ chi chạm đất, chạy như điên, băng tuyết nhất thời bị bắn tung tóe, sương trắng bốc lên.

- Không ổn, nó muốn chạy trốn.

Đan Tăng Đa Cát nhanh chóng phục hồi tinh thần, lớn tiếng kêu lên.

Tuyết yêu tăng tốc chạy nhanh, Đan Tăng Đa Cát vừa mới tỉnh ngộ, còn chưa kịp quyết định có truy kích hay không, trong nháy mắt, con quái vật khổng lồ kia đã đi qua sườn núi trước mặt, không thấy bóng dáng.

Chỉ lưu lại trên mặt tuyết những vết chân lớn.

Bầu không khí yên lặng trong giây lát. Phía sau trại phút chốc phát ra âm thanh hoan hô kinh động. Tộc trưởng A Trát Đang đang trên tháp xem cuộc chiến, thậm chí ngồi bệt xuống đất, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra như nước chảy.

- Tiêu tiên sinh!

Đan Tăng Đa Cát quay đầu nhìn phía Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra ý kính nể.

Một cuộc hỗn chiến, tuyết yêu bị thương trốn thoát, tuy công lao là của mọi người, nhưng không còn nghi ngờ, Tiêu Phàm mới là người lực chiến đấu chủ yếu, không có Tiêu Phàm đối mặt trực tiếp với tuyết yêu, làm phân tán sự chú ý của nó, bất kể Thiên Biến Thủ của Cơ Khinh Sa hay là mũi tên của Đan Châu, đều khó tạo ra sát thương đối với nó. Cuối cùng tuyết yêu kinh hãi bỏ chạy, cũng bởi vì cảm nhận được sát khí trên thanh đao của Tiêu Phàm.

Như lẽ tự nhiên, Đan Tăng Đa Cát bèn phụng Tiêu Phàm làm chủ.

Huống chi, Tiêu Phàm vừa rồi đã cứu mạng ông.

Hán tử Đa Ba thuần phác, ân oán phân minh.

Bỗng chốc thanh trường đao màu đỏ trong tay Tiêu Phàm biến mất, không biết cất giấu ở nơi nào. Tu chân giả trong truyền thuyết, sở hữu một bảo vật không gian loại nhỏ như vòng tay trữ vật, nhẫn trữ vật đã rất ghê gớm, Tiêu chân nhân có nguyên một bảo vật tu di gọi là “Trữ vật đỉnh”.

Quả thật quá hoành tráng.

Đương nhiên “Trữ vật đỉnh” này Tiêu chân nhân tạm thời chỉ có thể mở một không gian nhỏ cung cấp cho chính hắn sử dụng, nhiều nhất chỉ đặt hạ vài món binh khí, dung lượng còn thua xa nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật thực sự.

Chẳng qua, tiềm lực Càn Khôn Đỉnh vô cùng, “Trữ vật đỉnh” của Tiêu chân nhân khẳng định là “không gian riêng” tuyệt vời nhất.

- Trời đã tối, chúng ta về trại rồi nói sau. Con thú này bị thương, dự đoán trong thời gian ngắn sẽ không đến quấy rầy bộ tộc các vị.

Tiêu Phàm nhìn dấu chân rất dài phía sườn núi phủ chậm rãi nói.

Kampot miệng thở dốc, không nói gì. Hiển nhiên y cho rằng thừa cơ hội này, tiếp tục truy sát con quái vật. Mũi tên của Đan Châu hai lần kiến công, trong tay y là cây lôi kích một thần khí thờ phụng trong tổ miếu, nhưng không có may mắn đoạt công, không tránh khỏi trong lòng có chút day dứt. Nhưng Kampot cũng biết, Tiêu Phàm nói đúng, chẳng bao lâu trời tối, tuyết ngập đầy trời, chính là chiến trường chính của con tuyết yêu. Ở trong sâu Đại Tuyết Sơn giao đấu với tuyết yêu, thật là tự chuốc lấy phiền toái.

- Tiêu tiên sinh, Cơ tổng, mời hai vị.

Đan Tăng Đa Cát hơi cúi người, đưa tay ra phía trước nhường Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đi trước.

Cổng sau cửa trại từ từ mở ra, mười mấy người xếp thành hai hàng đứng hai bên cánh cổng, đằng trước có mấy người đồng loạt giơ chiếc kèn đồng rất dài thổi vang tiếng “Ô... Ô”.

Tộc trưởng A Trát cùng con của mình Áo Đa, phía sau có vài lão nhân đi theo, nhanh chân nghênh đón. Đoàn người đều nắm trong tay chiếc khăn ha đa trắng tinh.

Vừa mới trải qua một trận đại chiến, bên ngoài cổng sau một vài thi thể tộc nhân bị nạn vẫn còn nằm đó. A Trát trong thời gian ngắn tổ chức nghi thức nghênh đón cùng toàn bộ người trong tộc để tri ân vị ân nhân cứu mạng.

Nếu không phải Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa đến kịp lúc, bộ tộc Đa Ba sinh sống hơn một ngàn năm ở sâu trong tuyết sơn, chỉ sợ tối nay sẽ trở thành quá khứ, căn bản không tồn tại trên đời. Già trẻ trong tộc đã trở thành miếng mồi trong bụng con quái thú kia.

A Trát hướng về phía Tiêu Phàm cung kính cúi đầu, liên tiếp nói lời cảm kích. Đan Tăng Đa Cát đứng một bên đảm nhiệm vai trò phiên dịch. Quả thật, cho dù không có phiên dịch, đơn giản nhìn qua nét mặt của A Trát cũng có thề nhìn ra tràn đầy lòng cảm kích đối với Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa.

- Tộc trưởng A Trát, không cần phải khách khí, mọi người đều là bằng hữu, nên trợ giúp lẫn nhau.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

- Bằng hữu, bằng hữu.

A Trát liên tục gật đầu, hướng về phía các khách quý Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Kampot kính hiến khăn ha-đa, khom người mời bọn họ tiến vào trại nghỉ ngơi.

“Ô... Ô” tiếng kèn lại vang lên.

596-kinh-so-thoi-lui/1162329.html

596-kinh-so-thoi-lui/1162329.html

402

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.