Chương 615
Tuyết yêu (hạ)
Tiêu Phàm đứng vững ở phía trước Đan Tăng Đa Cát, ngăn chặn con tuyết yêu.
- Đa Cát tiền bối ông quay về trại đi. Đây đích thị là yêu vật, đao kiếm thông thường không gây tổn thương được nó.
Tiêu Phàm không quay đầu lại trầm giọng nói.
Đan Tăng Đa Cát do dự. Ông ta vốn là người vô cùng quyết đoán, nhưng lúc này có chút khó khăn. Giống như lời nói của Tiêu Phàm, con quái vật này đao kiếm thông thường khó gây cho nó thương tổn, dù sao ông thân là người trong tộc, lúc bộ tộc gặp đại nạn, Tiêu Phàm là người ngoài lại chiến đấu trong khi ông lại trốn phía sau, thật sự không thể nào nói nổi.
- Ngươi... Là... Ai...
Đột nhiên con quái vật lớn tiếng mở miệng, trừng đôi mắt màu đỏ nhìn Tiêu Phàm.
Người phía trong trại một lần nữa giật mình ngạc nhiên.
Không ngờ nó biết nói chuyện.
Đan Tăng Đa Cát cũng ngây dại, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, tay đang cầm thanh đao khẽ run lên. Với tư cách là một tín đồ Phật giáo, Đan Tăng Đa Cát có thần luận giả. Chính bởi như thế, sau khi xác nhận mình thật sự đối mặt với con yêu quái, Đan Tăng Đa Cát sợ hãi hơn với người bình thường.
Chỉ có tin tưởng vào thần thánh mới đặc biệt kính sợ thần, cùng lý lẽ đó tin vào quỷ thần sẽ đặc biệt kính sợ quỷ thần.
Người bình thường, ngay cả người thiện chiến đến đâu cũng không phải đối thủ của yêu quỷ.
Tiêu Phàm nhìn tuyết yêu, chậm rãi nói:
- Tại hạ Tiêu Phàm, truyền nhân Vô Cực.
- Truyền nhân Vô Cực? “Rống”...
Trên mặt tuyết yêu đột nhiên hiện rõ vẻ mặt tức giận, ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút lay động, con yêu quái này biết nói cũng không có gì lạ. Hắn đã không phải lần đầu tiên gặp loại yêu ma quỷ quái như vậy. Thanh Dương sư tổ có nói qua, thế đạo luân hồi, linh khí thiên địa trong vũ trụ bị phá hủy đang dần dần khôi phục, những yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp trước đó bắt đầu xuất hiện, chỉ có điều, con tuyết yêu trước mặt hình như biết “Vô Cực Môn”!
Xem ra, trước khi không gian sụp đổ, ở thế giới tu chân, Vô Cực Môn quả nhiên đại danh đỉnh đỉnh, tuyệt không phải Thanh Dương sư tổ tự thân dát vàng.
Thanh Dương sư tổ từng nói qua, Vô Cực Môn đứng đầu chánh đạo. Trong cuộc chiến với Thần Ma, sức lực của Vô Cực Môn trong Liên Minh Chính Đạo là quan trọng.
- Ngươi là con quái vật gì?
Không biết từ khi nào, Cơ Khi Sa đã đi tới bên cạnh Tiêu Phàm, ngẩng đầu nhìn con quái vật khổng lồ đối diện, lớn tiếng hỏi.
- Đa Cát, Đa Cát...
Bên trong trại truyền đến tiếng kêu của người đàn ông trung niên độ khoảng năm mươi tuổi, hướng về phía Đan Tăng Đa Cát. Người đàn ông này, mặc trang phục không khác biệt người trong trại, ở trên mũ ông ấy cắm ba chiếc lông vũ xinh đẹp, ở bộ lạc món đồ đó cơ bản đại diện cho một chức vị khác hẳn mọi người trong trại.
Quả đúng vậy, Đan Tăng Đa Cát còn chần chừ chưa quyết vừa nhìn thấy người đàn ông này lập tức chậm rãi lùi về phía sau, nói:
- Tiêu tiên sinh, Cơ tổng. Hai người hết sức cẩn thận...
Đan Tăng Đa Cát nhanh chóng lui về trại, đứng lên tháp canh. Cúi đầu xuống lễ bái người đàn ông trung niên kia, hạ giọng nói:
- Tộc trưởng.
Người trung niên này quả nhiên là tộc trưởng, phụ thân của Áo Đa, A Trát.
A Trát không câu nệ lễ tiết, vội vàng nói:
- Đa Cát, nó là một yêu quái. Đối phó với yêu quái, nên dùng vũ khí của tổ tiên truyền lại.
Nói xong, tộc trưởng đem một thanh trường đao, hai tay đưa cho Đan Tăng Đa Cát.
Đan Tăng Đa Cát vỗ trán của mình thất vọng nói:
- Đúng vậy, làm thế nào mà ta đã quên vật này.
Tương truyền bộ tộc Đa Ba sở hữu ba món thần khí, tổ tiên họ sử dụng thần khí chiến đấu mọi loại yêu ma. Ba món thần khí này là một thanh trường đao, một chiếc lôi kích, và một bộ cung tên.
Vừa rồi Đan Tăng Đa Cát vội vàng cứu người, trong khoảng thời gian ngắn, làm sao nghĩ ra mấy thứ đó.
Biết rằng thần binh này từ trước đến nay được thờ phụng ở trong tổ miếu, đại đại tương truyền, ít nhất cũng có lịch sử hơn một ngàn năm, sớm được nhiều người trong tộc xem là vật trang trí trong thần miếu, ít người còn nhớ đến tác dụng thật sự của nó.
Thậm chí trước đó vài ngày, người trong tộc ra ngoài hái thuốc, đánh cá và săn bắt, cùng với dê, bò, ngựa không ngừng bị quái vật tập kích, cả tộc bàn luận đề cử nhiều người ra bên ngoài cầu viện, vẫn không có người nhớ tới thần binh được thờ phụng trong tổ miếu. Đến hiện tại con tuyết yêu ngàn năm ở ngay trước mắt, cuối cùng có người nhớ tới truyền thuyết cổ này.
Chưa từng nghiệm chứng câu chuyện là thật hay giả, trên thực tế, đại đa số trong tâm nhiều người xem nó như một câu chuyện truyền thuyết, không hoàn toàn tin tưởng hiệu lực của binh khí.
Tình thế hiện giờ đang gấp, không biết truyền thuyết đó đúng hay sai, đem binh khí từ trong thần miến ra sử dụng trước, có hiệu quả hay không thử qua mới biết được.
“Rống”
Lại là tiếng rống long trời lở đất của con tuyết yêu, người nó lập tức đứng dậy, hai tay duỗi ra phía trước, mười đầu móng tay đen thui sáng bóng của nó dần dần xuất hiện. Dưới ánh hoàng hôn, phản chiếu ánh sáng lóng láng, nhìn qua, móng tay con quái vật như thể được tạo ra bởi kim loại, độ dài chừng bảy tám tấc gần bằng chiều dài con dao găm.
- Tiêu Phàm, ta muốn nuốt sống ngươi.
Gầm lên một tiếng, hai tay con tuyết yêu múa trên không trung, vẻ mặt đằng đằng sát khí giận dữ gào thét.
đọc truyện cùng❤//truyencuatui.net/
Mới ban nãy con quái vật nói chuyện còn không lưu loát, chớp mắt cách phát âm
từng câu từng chữ đều trở nên rõ ràng đến khác thường, dường như trong thời
gian ngắn, linh trí của nó mới khai hóa.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn nó, không nói một lời nào.
Một tiếng động “Rắc... Rắc” truyền đến, năm ngón tay phải của Cơ Khinh Sa dài ra năm móng tay biến thành màu đỏ tươi. Ngày trước Cơ Khinh Sa đối đầu với kẻ thù liền thi triển “Thiên Thủ Quan Âm Thiên Biến Thủ” tay phải cũng xuất hiện biến hóa như thế, nhưng lần này, năm ngón tay của cô dài hơn so với lúc trước, màu sắc trên móng tay đều thay đổi so với trước kia.
Năm ngón tay bên tay phải của cô không ngừng thoát lên sát khí.
Tiêu Phàm thậm chí cảm nhận được khí sắc “Huyết hàng thuật” không kìm nổi lòng liếc nhìn Cơ Khinh Sa một cái. Xem ra, Cơ Khinh Sa đã thành công đem Hàng Đầu Thuật kết hợp với Hà Lạc, có lẽ đây chỉ mới vừa bắt đầu nên uy lực vẫn chưa thật sự mạnh, nhưng mà có thể đem hai loại võ công đồng thuật pháp kề thừa kết hợp lại, cũng đủ để minh chứng thiên phú bẩm sinh của Cơ Khinh Sa. Hiện giờ đối mặt với tuyết yêu ngàn năm, với con quái vật như vậy, Cơ Khinh Sa không chút do dự đem võ công mới kết hợp ra thi triển, chứng tỏ cô rất có lòng tin đối với loại võ công này.
Đôi mắt màu đỏ của con quái vật nhìn qua người Cơ Khinh Sa, trên mặt những chiếc lông trắng hiện lên vẻ khinh thường, lập tức hét lớn một tiếng, móng vuốt sắc bén. Từ trên cao tung xuống trảo ảnh thật mạnh, lập tức giáng mạnh xuống phía Tiêu Phàm. Từ thế này có thể nhìn thấy, chỉ cần bị nó đánh trúng, dù Tiêu Phàm có thật là đầu đồng tay sắt cũng sẽ bị năm cái móng sắt đó đâm thủng.
Tiêu Phàm còn chưa hành động, Cơ Khinh Sa đã hành động trước, ngay thời khắc này, Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng bay lên. Giống con tuyết yêu, trên không trung tung ra tầng tầng lớp lớp trảo công, tung trảo tới hướng con yêu quái đang sung sức. Trong phút chốc, một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.
Nam Dương Hàng Đầu Sư lúc thi triển “Huyết hàng thuật” cũng sẽ kích khởi mùi máu tanh nồng nặc hơn.
Mỗi khi Cơ Khinh Sa xuất thủ đều có tính toán phương hướng và thời cơ. Con tuyết yêu vận dụng song chưởng, toàn lực xuất kích hướng về Tiêu Phàm. Dưới xương sườn trống rỗng của nó, mối quan hệ trên cơ thể, một chiêu đánh ra, gần như nhắm mắt cũng sẽ không thất bại. Hơn nữa, dựa theo nguyên lý võ thuật, cho dù là cao thủ mạnh mẽ đến đâu, lúc này đúng là lực cũ sắp cạn, lực mới chưa sinh, bất kể chống đỡ, né tránh vẫn coi như phản kích, chỉ có điều hơi gian nan. Mặc dù nói, tuyết yêu ngàn năm là yêu quái, cao thủ võ thuật bình thường không thể sánh bằng, nhưng đây là thói quen bản năng của Cơ Khinh Sa.
Có cửa rảnh mà không công kích, không phải là thói quen của cô.
Dựa vào thân thể mạnh mẽ, với lớp da dày, tuyết yêu căn bản không để tâm đòn công kích của Cơ Khinh Sa, toàn lực ứng phó, tấn công Tiêu Phàm.
So với Cơ Khinh Sa chủ động tấn công, Tiêu Phàm lựa chọn chiến lược tấn công vào chỗ sơ hở. Mắt nhìn thấy cự trảo tấn công phía trước, liền nhẹ nhàng bay qua hướng bên cạnh.
“Sát” con tuyết yêu ngàn năm hét lên một tiếng, đánh mạnh trảo công vào mặt đất, lập tức lớp tuyết đang đọng phía trên văng tung tóe, in hằn vết móng vuốt sắc bén. Tòan bộ khu vực trên cao nguyên bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa, tạo thành một lớp băng kiên cố, dù cho có dùng cuốc cũng khó đập bể.
Cùng lúc đó, năm ngón tay của Cơ Khinh Sa quét qua bên người con tuyết yêu. Con quái thú khoác trên người một bộ lông rậm rạp, năm ngón tay “Ngọc Quan Âm” cứ như thế đi qua người, dường như không có chút dấu vết, gây tổn thương với con quái vật.
Sự thật gống như trảo quyền của Cơ Khinh Sa gãi ngứa cho nó, con quái thú đem móng vuốt sắc bén như băng đá rút ra từ bên trong, quét ra hướng bên phía Tiêu Phàm, tiếng gió xé mãnh liệt.
Sắc mặt Tiêu Phàm lại lần nữa tái đi, nhẹ nhàng bay lên né tránh, cánh tay phải giương lên, lập tức một luồng sáng màu hồng hiện ra, ba tờ bùa chú bay ra, bốc cháy ở giữa không trung, hóa thành ba cái đồ án hào quang chói mắt, hùng hổ hướng về con tuyết yêu đồng thời trấn áp xuống.
Tuyết yêu ngàn năm dửng dưng với toàn bộ lực công kích, nhưng đối với mấy cái bùa chú lại hết sức kiêng kỵ, lúc này toàn thân nó dừng lại, hết lớn một tiếng, miệng phun ra một làn hơi trắng xóa, vênh mặt hướng về phía trận pháp nghênh chiến.
Luồng sáng vừa mới phun ra, không khí xunh quanh liền ngưng đọng, thời tiết vốn giá rét, lập tức chợt hạ xuống, dường như nháy mắt toàn bộ không gian lập tức đóng băng.
Không hổ danh là tuyết yêu ngàn năm, chùm sáng này có tác dụng khác, tạm thời không biết được, chỉ cần ẩn chứa hàn khí, đã cao hơn một tầng so với âm khí địa mạch nơi lòng đất thâm sâu tại Ma Cưu trang viên và hàn khí địa ngục của mấy con Quỷ vương.
Vốn ba đồ án hỗ độn màu hồng chói mắt, lại bị đông cứng, ở giữa không trung hóa thành ba tấm băng màu đỏ, ví như sao chổi đẹp không sao tả xiết.
Nhìn thấy hình ảnh như thế Tiêu Phàm cũng hơi kinh hãi, hai hàng lông mày bắt đầu nhướng lên.
Con quái vật hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, ba tấm băng màu đỏ bị đánh trúng nhanh chóng vỡ nát
Bỗng dưng, tiếng xé gió thê lương, một mũi tên màu đen xuyên qua lớp băng vỡ hỗn độn nhanh như chớp nhắm thẳng đến hướng con tuyết yêu.
595-tuyet-yeu-ha/1162328.html
595-tuyet-yeu-ha/1162328.html
386
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
