Chương 597
Trao đổi (2)
- Thể chất trở nên càng tốt? Cô bé sẽ biến thành thể chất gì?
Lâm Thanh Loan lập tức hỏi, trên mặt lộ ra thần sắc chú ý.
Hiểu ra bản thân Tân nhi chính là tố âm chi thể, một thể chất đặc thù hiếm có, thiên phú cao, ngay cả bản thân Lâm Thanh Loan cũng không theo kịp. Hiện tại, Tiêu Phàm rõ ràng còn thay đổi thể chất cho cô, cũng khó trách Lâm Thanh Loan vừa tò mò vừa lo lắng. Chẳng lẽ trên thế giới này, còn có thể chất tốt hơn so với tố âm chi thể sao?
Tiêu Phàm nhìn bộ dạng ỉu xìu của Tân Lâm, nhẹ giọng nói ra:
- Tiền bối, tất cả mọi việc có lợi tất có cái tệ. Tố âm chi thể của Tân nhi đúng là thể chất thượng giai hiếm gặp. Trên phương diện tu luyện một số công pháp, có thiên phú đặc biệt. Nhưng, đây thật ra là có giá phải trả đấy. Huyền học của Tân nhi đối với quý môn, liền hoàn toàn không thể luyện.
Tân Lâm loại tình huống này, kỳ thật rất giống cài đặt tham số của một số trò chơi. Tổng điểm chính là nhiều như vậy, ngươi phân phối cho hạng mục pháp thuật này điểm nhiều, điểm của hạng mục thể lực đương nhiên là ít. Ưu điểm ngay tại chỗ, phân phối làm sao, để hạng mục nào có thể đứng hàng đầu, đều do bản thân người chơi quyết định.
Mà người thường, ngay cả loại cơ hội phân phối này đều không có, vừa ra trận, các hạng tham số đã sớm đặt ra rồi.
Đương nhiên, tổng điểm của Tân Lâm so với người bình thường phải cao hơn nhiều.
Lâm Thanh Loan hai hàng lông mày nhẹ nhàng giương lên, nói:
- Ngươi nói là, Tân nhi ăn đan dược này, là có thể tu tập huyền học sao?
Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Có thể tu tập một hai loại trong đó.
Đây là “ưu đãi phụ thuộc” Tiêu Phàm ở trong không gian tu di, sau khi từ chỗ Thanh Dương tổ sư một lần nữa học tập “vô cực cửu tương thiên” mà có được. Lục tương cơ sở của “vô cực cửu tương thiên” mà Thanh Dương tổ sư truyền thụ cho hắn có sự khác biệt rất nhỏ với lục tương Vô Cực Môn hiện tại lưu truyền. Tiêu Phàm cẩn thận tìm hiểu, cộng thêm sau khi luyện tập liền phát hiện, “vô cực cửu tương thiên” quả thật là công pháp tu chân. Bất kỳ một tương nào đó trong lục tương cơ sở, chân khí tu luyện đều có thể chuyển hóa thành pháp lực hàng yêu phục ma. Đương nhiên, chân khí chuyển hóa nhiều hay ít, phải xem người tu vi sâu cạn mà định ra. Đối với Tiêu Phàm đã tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí đến cảnh giới viên mãn mà nói, chỉ cần điều chỉnh sơ sơ, gần như là có thể chuyển hóa được trăm phần trăm.
Tiêu Phàm trong khoảng thời gian này còn nghiêm túc tu tập “vô cực cửu tương thiên luân hồi tương” mới, cố gắng dung hợp hai cái với nhau. Tuy nhiên, “luân hồi tương” mà Thanh Dương tổ sư truyền cho hắn thật ra là không đầy đủ. Văn chương thất lạc lúc trước, là bắt đầu từ thời chưởng giáo chân nhân đời thứ ba mươi sáu, chính là bắt đầu từ thời sư tổThiên Minh của Thanh Dương tổ sư. Truyền thừa mà Thanh Dương tổ sư nhận được, vốn cũng không hoàn chỉnh. Điểm này, Tiêu Phàm ngược lại mạnh hơn so với Thanh Dương tổ sư. Hắn đã tìm về được đại bộ phận văn chương của “luân hồi tương” đã bị thất lạc. Đáng tiếc ở trong không gian tu di, Tiêu Phàm không kịp đem văn chương đã tìm về được đó bẩm báo cho Thanh Dương tổ sư biết. Lần tới có cơ hội lại tiến vào không gian tu di của “Càn Khôn Đỉnh”, khẳng định phải đem những văn chương này báo cho Thanh Dương tổ sư biết.
Có lẽ, sẽ có trợ giúp đối với việc Thanh Dương tổ sư duy trì thân thể linh bất diệt cũng không biết chừng.
Đồng thời với tu tập “luân hồi tương” mới, suy luận ra, Tiêu Phàm phát hiện, tố âm chi thể của Tân nhi kỳ thật còn có đường cải tiến. Phát hiện này, khiến Tiêu Phàm vô cùng ngạc nhiên vui mừng. Tân nhi nếu như có thể tu tập huyền học, thành tựu trong tương lai, càng nâng cao một bước. Nói cách khác, nếu cơ duyên xảo hợp, Tiêu Phàm có thể tìm về “Phi thăng tam tương” đã thất lạc. Chẳng những chính hắn, ngay cả Tân nhi đều có cơ hội tu tập “Trường sinh thuật”.
Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh!
Hơn nữa, thế giới Trung thổ loạn tượng dĩ sinh, Tiêu Phàm sắp sửa đối mặt với vô số tà ma quỷ mị. Chỉ dựa vào lực lượng một người, muốn ngăn cơn sóng dữ, gian nan chừng nào? Lúc này, đương nhiên là giúp đỡ càng nhiều càng tốt. Bất cứ lúc nào, muốn chọn giúp đỡ, Tân nhi đều là ứng cử viên đầu tiên hoàn toàn xứng đáng.
Điểm này, không thể nghi ngờ.
- Ừ, ta trước tiên nghĩ một chút.
Trầm ngâm một chút, Lâm Thanh Loan chậm rãi nói, đem phương thuốc thu vào.
Sự việc quan trọng, Lâm Thanh Loan cung chủ cũng không thể tùy tiện đưa ra quyết định.
- Vâng, tiền bối, vậy vãn bối liền cáo từ trước.
Tiêu Phàm lập tức đứng dậy, khom người, kính cẩn nói.
Tân nhi đích thân tiễn hắn tới cửa, lưu luyến nhìn Tiêu Phàm được một nữ đệ tử dẫn đi xa, lại cúi đầu quay trở về.
- Tân nhi, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, hắn đã thay đổi?
Vừa mới trở lại bên người sư phụ, bên tai liền vang lên giọng nói nghiêm túc của Lâm Thanh Loan.
- Sư phụ, không có a...
Tân Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lâm Thanh Loan cả giận nói:
- Hừ, ngươi có phải bị hắn mê hoặc choáng váng rồi hay không hả? Bất kể hắn biến thành bộ dạng gì, ở trong lòng của ngươi, hắn luôn ngàn tốt vạn tốt, không có nửa điểm không phải?
Tân Lâm cắn cắn môi, không lên tiếng.
Thiếu nữ hoài xuân, có ai không phải như vậy chứ?
Lâm Thanh Loan trầm mặt, chậm rãi nói:
- Trên người hắn ác khí nặng như vậy, so với thời điểm mấy tháng trước gặp hắn, hoàn toàn khác nhau. Vô Cực Môn tự xưng thuật pháp chính tông, chưởng giáo chân nhân nhất quán ra vẻ đạo mạo, tính cách của Tiêu Phàm càng là như vậy, làm sao lập tức liền có nhiều khí thế hung bạo như vậy? Trong khoảng thời gian này, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rất không tầm thường. Ngươi về sau cùng với hắn, phải cẩn thận một chút.
- Sư phụ, ngườ đồng ý rồi ư?
Ai ngờ Tân Lâm đối với lời khuyên của sư phụ, hoàn toàn coi như gió bên tai. Vừa nghe thấy sư phụ cho phép mình tiếp tục ở cùng Tiêu Phàm, liền bất ngờ vui sướng kêu lên.
Lâm Thanh Loan vừa tức giận vừa buồn cười, hung hăng trừng mắt nhìn cô, cả giận nói:
- Cho dù ta không đồng ý, chẳng lẽ còn có thể nhốt ngươi lại sao? Chân ở trên người ngươi. Hơn nữa, đánh cuộc kia với lão già Chỉ Thủy, còn chưa thực hiện xong, ta cũng không muốn khiến ông ta chê cười ta nói lời không giữ lời.
- Hì hì, sư phụ, người là tốt nhất...
Đối với răn dạy của sư phụ, Tân Lâm làm như không thấy, tiến lên ôm cổ Lâm Thanh Loan, cười hì hì nói. Tân nhi của giờ khắc này, hoàn toàn chính là một cô bé làm nũng, làm gì còn có chút thướt tha của một mỹ nhân băng giá chứ?
Dù là Lâm Thanh loan nhất quán nghiêm túc ngưng trọng, trong lúc này, cũng có chút không có cách nào khác. Tuy nhiên vẫn là sa sầm mặt, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
- Sư phụ, đừng lo lắng, Tiêu Phàm tuyệt sẽ không hại chúng ta đâu, hắn nhất định là vì muốn tốt cho chúng ta...
- Hừ, lòng người khó dò, ai có thể cam đoan? Xem xem rồi hãy nói đi!
Mặt trời chiều ngã về tây, trên vách núi phía sau núi Lão Quân, Tân Lâm tựa sát Tiêu Phàm, hai người ôm nhau ngồi trên tảng đá. Thưởng thức cảnh mặt trời lặn rực rỡ nhiều màu trên hồ Quang Minh. Hào quang đỏ rực, nghiêng chiếu vào hai người, tựa như ảo mộng.
- Tiêu Phàm, trong khoảng thời gian này anh rốt cuộc bận cái gì?
Mắt nhìn trời chiều cháy đỏ dần dần chìm vào trong hồ nước, Tân Lâm rốt cục không kìm nổi thấp giọng hỏi.
- Tân nhi, việc này a, nói đến liền rất dài...
Tiêu Phàm một tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, mỉm cười nói.
Trải qua có liên quan trong khoảng thời gian này, đặc biệt là hết thảy của không gian tu di “Càn Khôn Đỉnh”, Tiêu Phàm hiện tại đối với tất cả mọi người là giữ bí mật, ngoại trừ Uyển Thiên Thiên. Thậm chí đối với Đàm Hiên, đều chỉ nói là lực thần thức giao phong với Quỷ Vương, vẫn chưa đề cập đến tình hình phát sinh trong “Càn Khôn Đỉnh”.
Nhưng mặc kệ Tiêu Phàm đối với mọi người giữ bí mật, Tân Lâm nhất định không nằm trong số đó.
Tin tưởng Tân nhi, thật giống như tin tưởng bản thân mình vậy.
- Anh nói đi, em muốn nghe...
Tân nhi lại dựa vào hắn càng chặt hơn một ít.
Từ sau khi hòa hợp với Tiêu Phàm, tính cách của Tân Lâm kỳ thật cũng có chút biến hóa. Trước kia, tính tình của Tân Lâm lạnh hơn, cho dù là đối với Tiêu Phàm, cũng chưa bao giờ có thời khắc làm nũng như vậy.
Hơn nữa, Tân Lâm quả thật cũng rất muốn biết, trong khoảng thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sư phụ duyệt vô số người, nếu đối với Tiêu Phàm có cảm giác như vậy, chắc là sẽ không sai.
Dù là Tân Lâm đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhất định, đối với hết thảy Tiêu Phàm tự thuật, vẫn là nghe trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin. Bởi vì dựa theo những gì Tiêu Phàm nói, như vậy kế tiếp, thế giới trước kia cô rất quen thuộc, lập tức sẽ biến dạng lớn. Cho dù Tân Lâm mấy năm nay đi theo Tiêu Phàm cùng một chỗ, đã trải qua rất nhiều sự tình ngạc nhiên cổ quái, vạn phần mạo hiểm, nhất thời cũng có chút thẫn thờ.
- Có chuyện như vậy...
- Ừ.
Tiêu Phàm gật gật đầu, lại tỏ vẻ khẳng định.
Trên vách đá dựng đứng, lâm vào trong yên lặng, chỉ có tiếng thét phát ra khi gió núi thổi qua.
- Sư phụ nói, anhthay đổi... Trên người của anh có rất nhiều khí thế hung bạo. Chẳng lẽ, là vì nguyên nhân Viêm Linh chi đao?
Trầm mặc một lát, Tân Lâm mới mở miệng lần nữa, giọng điệu có chút chần chừ.
- Thật vậy ư?
Tiêu Phàm giật mình kinh hãi, sắc mặt lập tức liền trở nên nghiêm túc.
Chính hắn, cũng không có cảm giác như vậy. Vì như thế, việc này mới càng thêm làm người ta bất an. Giống như Tân Lâm, Tiêu Phàm cũng tin tưởng Lâm Thanh Loan sẽ không nhìn lầm. Mà chính mình, không ngờ cũng không biết, khí thế hung bạo đã xâm nhập vào bên trong huyết mạch của mình.
- Tiêu Phàm, anh đừng quá lo lắng, có lẽ đó chỉ là bởi vì khí chí dương của hỏa tinh linh ảnh hưởng, không nhất định là khí thế hung bạo. Dù sao, đó là tinh linh lực của thời kỳ viễn cổ, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức từ trước đến nay của chúng ta.
Mắt thấy Tiêu Phàm vẻ mặt ác liệt, Tân Lâm vội vàng đem lời nói vòng vo trở về, an ủi.
- Anh hiện tại, đã có thể lấy Viêm Linh chi đao từ trong ‘Càn Khôn Đỉnh’ ra sao?
Lập tức, Tân Lâm liền nhắc đến một câu chuyện khác.
- Còn kém một chút xíu, tuy nhiên anh phỏng chừng tầm hai ba tháng nữa, hẳn là có thể.
Tiêu Phàm nói, hắn hiện giờ đang dung hợp phương pháp tu luyện của hai bộ “luân hồi tương”, từng bước làm được tới trình độ có thể khiến Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể có thể tự do chuyển hoán giữa chân khí và pháp lực, tu vi nâng cao, là rất rõ ràng.
Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng biết rõ, cho dù là như như vậy, hắn vận dụng Viêm Linh chi đao vẫn là vô cùng miễn cưỡng. Giống như Tân Lâm nói, đó là hỏa tinh linh lực của thời kỳ viễn cổ, đến Vô Cực Thiên Tôn đều phải toàn lực ứng đối hỏa diệm chi linh. Hắn hiện tại vẫn chưa được coi là một người tu chân thuần túy, muốn thực sự nắm viêm linh lực trong tay, nào có đơn giản như vậy?
Chỉ có điều, thời cuộc gấp gáp, không cho phép Tiêu Phàm làm từng bước. Mấy chỗ quỷ vật tà mị tàn sát bừa bãi kia, nhất định phải toàn bộ dọn sạch trước khi năng lực của quỷ vật hoàn toàn khôi phục. Hiện tại, Viêm Linh chi đao là chỗ dựa vào duy nhất của hắn. Trừ phi hắn về sau có thể lại tiến vào không gian tu di mà Vô Cực Thiên Tôn mở, từ trong Tàng Bảo Các tìm được bảo vật uy lực càng hùng mạnh hơn.
Vừa nghĩ đến đây, ngay cả Tiêu Phàm tính tình trầm tĩnh như vậy, cũng có chút hưng phấn.
Dù sao, đó là một kho báu không biết được, hồi tiếp theo, không biết lại có loại kỳ ngộ nào đang đợi hắn.
- Thiên Thiên thì sao, cô ấy như thế nào?
Tân Lâm bỗng nhiên lại chuyển sang một đề tài khác, toát ra trầm tư.
Tiêu Phàm hơi đỏ mặt, vội vàng nói:
- Cô ấy vẫn tốt, thương thế cơ bản đã khỏi, anh cũng cho cô ấy một toa thuốc, bảo cô ấy mang theo người của ‘Yên Chi xã’ đi thu thập dược vật."
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Tân Lâm khẽ gật đầu một cái, một chút, lại thấp giọng hơn nữa một câu.
- Cô ấy kỳ thật tâm nhãn rất tốt...
577-trao-doi-2/1162308.html
577-trao-doi-2/1162308.html
496
2
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
