TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 596
Trao đổi (1)

Cuối mùa thu, tổng đàn Thất Diệu Cung trên núi Lão Quân vẫn xanh um tươi tốt, sức sống dạt dào. Tuy nhiên ở bên trong vạn bụi rậm xanh, ngẫu nhiên cũng sẽ điểm một chút sắc vàng kim.

Trong một gian phòng thiết kế đơn giản nào đó ở ổng đàn, lại ngào ngạt mùi thơm, cung chủ đương đại Thất Diệu Cung Lâm Thanh Loan và chưởng giáo chân nhân đương đại Vô Cực Môn Tiêu Phàm ngồi đối diện với nhau. Tiêu Phàm lưng áo thẳng tắp, bên trong thần thái ung dung nho nhã mang theo ý kính cẩn tất yếu. Một cô gái thân thể thon thả, xinh đẹp tuyệt trần, chỉ có vẻ mặt hơi có vẻ lãnh đạm, quy củ đứng ở phía sau Lâm Thanh Loan, chính là đệ tử đích truyền của Lâm Thanh Loan, Thánh nữ đương đại Thất Diệu Cung Tân Lâm.

Tiêu chân nhân lần này tiến đến núi Lão Quân thăm hỏi Lâm Thanh Loan, không bị ngăn trở nữa, Hoa bà bà đối với hắn ghét nhất, cũng không ra tay nữa. Cũng không phải Hoa bà bà đổi tính, càng không phải là Thất Diệu Cung sửa lại quy củ, mà là lần này, Tiêu Phàm có hẹn trước. Có được Lâm Thanh Loan cho phép, Tân Lâm đích thân xuống núi đón hắn đi lên, một đường thông suốt.

Giờ phút này, trước mặt Lâm Thanh Loan đặt một hộp gỗ cổ kính. Thất Diệu Cung chủ kiến thức rộng rãi, đương nhiên là một người rất tinh mắt. Liếc thấy cái hộp gỗ này là đồ cổ thực sự, giá cả của thị trường ít nhất trên triệu đồng. Tiêu Phàm lại coi là một đồ vật nhỏ để sử dụng, hoàn toàn không có coi là đồ cổ đáng giá mà cất giấu đi.

Sắc mặt của Lâm Thanh Loan so với Tân Lâm càng thêm lãnh đạm. Ngay trước mặt Tiêu Phàm, không chút biểu tình mở hộp gỗ trước mặt ra, bên trong xếp chỉnh tề ba quyển cổ tịch. Mặc dù trải qua bồi bổ tỉ mỉ, vẫn là nhìn ra được, đây mới thực là sách cổ, giá cả đơn thuần tuyệt đối cao hơn hộp gỗ kia. Nếu luận giá trị, vậy càng là bảo vật vô giá.

Lâm Thanh Loan đồng tử hai mắt, bỗng dưng co rút lại.

Ba quyển điển tịch này chính là truyền thừa công pháp thất lạc nhiều năm của Thất Diệu Cung vẫn luôn được cất chứa ở Chỉ Thủy Quan.

Đây là hổ thẹn lớn của Thất Diệu Cung.

Bất kỳ một vị cung chủ và đệ tử trọng yếu nào của Thất Diệu Cung, đều biết ba quyển điển tịch này đang nằm ở trong tay Vô Cực Môn, vẫn luôn tìm cách mang trở về. Mấy trăm năm qua, đều không đạt được. Nhiều năm trước, ván bài mà Lâm Thanh Loan và Chỉ Thủy tổ sư đưa ra, Chỉ Thủy tổ sư đưa ra “Tiền đặt cược”, chính là ba quyển điển tịch này. Chỉ cần Lâm Thanh Loan thắng, ba quyển điển tịch này lập tức trả lại cho Thất Diệu Cung. Còn Tân Lâm, chính là “Tiền đặt cược” của Lâm Thanh Loan. Khi đó, Lâm Thanh Loan vừa mới tiếp nhận chức vụ cung chủ không bao lâu, tuổi trẻ khí thịnh, không hề nghĩ ngợi liền một lời đáp ứng.

Sau đó, Tân Lâm liền đi Chỉ Thủy Quan, cùng sống với Tiêu Phàm.

Chuyện này, là vảy ngược của Lâm Thanh Loan (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận). Bất cứ kẻ nào chỉ cần ở trước mặt bà vừa nhắc tới, Lâm Thanh Loan cung chủ lập tức sẽ giận tím mặt. Nhiều năm qua, tất cả mọi người của Thất Diệu Cung đều biết chuyện này, ai cũng không dám mở miệng nghị luận. Nếu chẳng may bị cung chủ biết được, cũng không phải là đùa.

Ba quyển điển tịch này, liền cất giấu ở Chỉ Thủy Quan. Tân Lâm đã sớm lật xem, Tiêu Phàm căn bản đối với cô hoàn toàn không đề phòng. Bất luận căn phòng bí mật gì của Chỉ Thủy Quan, đều thoải mái với Tân Lâm vô điều kiện. Nhưng Tân Lâm tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, không có nhắc tới với bất kỳ vị đồng môn Thất Diệu Cung nào về công pháp có liên quan trên điển tịch. Ngay cả đối với Lâm Thanh Loan đều chưa từng nói qua.

Lâm Thanh Loan là tính tình kiêu ngạo bực nào, làm sao có thể dựa vào đồ đệ “Hy sinh nhan sắc” để đổi về ba quyển điển tịch thất lạc này chứ? Nếu thật cứ như vậy cầm ba quyển cổ tịch về, vậy thì Lâm Thanh loan suốt đời sỉ nhục. So với năm đó bại bởi Chỉ Thủy tổ sư, càng khiến bà không thể chịu đựng được.

Nhưng hiện tại, ba quyển cổ tịch này đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh đặt ở trước mặt Lâm Thanh Loan, Tiêu Phàm chủ động trả chúng lại cho Thất Diệu Cung. Lâm Thanh Loan chưa bao giờ đề xuất yêu cầu như vậy với Tiêu Phàm. Tân Lâm càng không có mở miệng, hoàn toàn là Tiêu Phàm tự nguyện trả lại.

Ánh mắt của Lâm Thanh Loan chỉ khẽ đảo qua trên ba quyển cổ tịch, liền dời đi. Thần sắc trên mặt vẫn vô cùng lãnh đạm, không có chút biến hóa nào, lãnh đạm liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, lãnh đạm nói:

- Ngươi có ý gì?

Không có việc gì mà hiến tặng, tất có mưu lớn.

Cổ xưa đã có giáo huấn rõ ràng.

Đối với mỗi một vị truyền nhân của Vô Cực Môn, Lâm Thanh Loan đều có tính cảnh giác thiên nhiên. Mặc kệ Tiêu Phàm biểu hiện có tình có nghĩa như thế nào, nhã nhặn nho nhã như thế nào, cũng không thể khiến Lâm Thanh Loan có chút buông thả.

Tiêu Phàm khom người, chậm rãi nói:

- Tiền bối, vãn bối muốn xin xem “Duy Trân tổ sư văn tập”, không mang đi, chỉ xem ba ngày.

“Duy Trân tổ sư văn tập”, Lâm Thanh Loan đã từng nêu ra với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cũng tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, chỉ xem ghi chép có liên quan với “Thanh linh đan”, không xem nội dung khác. Nhưng từ bản tập này, Tiêu Phàm biết rõ, Thất Diệu Cung kỳ thật hẳn là một truyền thừa thuật pháp, chứ không phải là truyền thừa môn phái võ lâm mà nhiều năm giang hồ đồng đạo đã nhận định như vậy. Lý Duy Trân không phải một vị hào hiệp, mà là một thuật sư, đồng thời cũng là một vị Tể tướng. Ông không có khả năng lớn trở thành một trong thuỷ tổ trường phái giang hồ.

Tiêu Phàm rất muốn biết một chút vị “Duy Trân tổ sư” này ở trên thuật pháp còn có bí mật độc đáo khác hay không.

Theo phương thuốc phối “Thanh linh đan” mà ông đã ghi lại, Tiêu Phàm nhận định, tối thiểu Lý Duy Trân chính là một vị tông sư luyện đan. Mà bình thường nếu muốn trở thành tông sư luyện đan, trình độ ở trên thuật pháp không thể quá thấp. Ví như Tân Lâm, cô chính là một người luyện đan giỏi. Mặc dù Tân Lâm không hiểu tướng thuật bói toán, cũng không hiểu phong thuỷ. Nhưng nghiêm chỉnh mà nói, những môn này không phải mỗi một người tu đạo bắt buộc phải biết. Tân Lâm nội lực thâm hậu, tinh thông dược lý, đây mới là điều kiện cần có của một vị Luyện Đan Sư.

Lâm Thanh Loan lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, không chớp mắt, dường như rất muốn nhìn thấu tầng ngoài của người trẻ tuổi kia, hiểu rõ sâu thẳm trong nội tâm của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Ba quyển sách cổ thất lạc mấy trăm năm, chỉ đổi lấy ba ngày đọc “Duy Trân tổ sư văn tập”, trong mắt đại đa số người, tiện nghi này, Thất Diệu Cung chiếm lớn. Tiêu Phàm kỳ thật chính là tìm cớ, đem ba quyển cổ tịch này không ràng buộc trả lại cho Thất Diệu Cung. Cho dù không thể như vậy mà hóa giải được khúc mắc oán hận nhiều năm giữa Vô Cực Môn và Thất Diệu Cung, tối thiểu cũng muốn giành được thiện cảm của Lâm Thanh Loan, từ nay về sau không “Truy cứu” chuyện giữa hắn và Tân Lâm.

Vừa đúng điểm này, lại là vảy ngược của Lâm Thanh Loan (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận).

Bà quyết không thể nhận “Bố thí” của Vô Cực Môn, càng không thể chấp nhận dùng tấm thân trinh nữ của ái đồ đi đổi lấy chỗ tốt gì.

Nhưng đối với Tiêu Phàm mà nói, khoản này kỳ thật có phép tính khác.

Ba quyển cổ tịch này vốn chính là của Thất Diệu Cung, trả lại cho Thất Diệu Cung chính là đương nhiên, suy xét chỉ là phương thức trả lại và thời cơ mà thôi. Nội dung mà ba quyển cổ tịch này ghi lại, Tiêu Phàm cũng sớm đã thuộc lòng. Hơn nữa đồng thời với việc hắn trả lại nguyên bản, cũng có thể trước đó sao chép bản phụ. Bởi vậy trên thực chất Vô Cực Môn không có bất kỳ tổn thất gì, tuyệt đối sẽ không có người cho rằng đây là Vô Cực Môn sợ Thất Diệu Cung, cho nên mới nhận thua.

Còn đồng thời với Tiêu Phàm dùng cái này để lấy lòng Lâm Thanh Loan, còn có thể xem “Duy Trân tổ sư văn tập”. Với thiên phú của Tiêu Phàm, thời gian ba ngày, đủ để cho hắn đọc một quyển sách không dầy từ đầu đến cuối.

Cho nên, Tiêu Phàm trái lại là chiếm đại tiện nghi đấy.

Quan niệm của mỗi người khác nhau, cho nên phương thức tính toán cũng hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, Lâm Thanh loan vẫn chưa trực tiếp cự tuyệt Tiêu Phàm, một lát sau, thản nhiên nói:

- Tàng Thư Các của Bổn cung mở ra ba ngày đối với ngươi, ngươi muốn xem cái gì thì xem, không có người ngăn cản ngươi.

Đây là Lâm Thanh Loan đáp ứng điều kiện trao đổi với Tiêu Phàm. Vì như thế, Lâm Thanh Loan mới phát giác được hợp lý, bà và Thất Diệu Cung đều không có nhận “Bố thí” của Vô Cực Môn.

- Sư phụ...

Tân Lâm vẫn quy củ khoanh tay đứng hầu không kêu một tiếng, không kìm nổi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

- Ừ?

Ánh mắt nghiêm nghị của Lâm Thanh Loan quét tới, Tân Lâm vội vàng ngậm miệng lại, hạ cái đầu nhỏ xuống, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

- Đa tạ tiền bối!

Lâm Thanh Loan điều kiện trao đổi này, dường như sớm đã nằm trong dự liệu của Tiêu Phàm, lập tức cũng không chối từ, lại hướng về Lâm Thanh Loan hạ thấp người làm lễ.

//truyencuatui.net/
Tiêu Phàm rất rõ ràng, loại tính cách này của Lâm Thanh Loan đó là nói một không hai. Bà nếu đã nói như vậy rồi, ngươi muốn chấp nhận, hoặc là cự tuyệt, muốn khuyên bà thay đổi chủ ý, quả thực chính là khó như với lên trời.

Hắn lần này tiến đến Thất Diệu Cung, cầu đọc “Duy Trân tổ sư văn tập”, kỳ thật không phải trọng điểm thứ nhất. Nếu chẳng may trong việc này lại chọc giận Lâm Thanh Loan, vậy thì chuyện sau căn bản không cần nhắc tới, miễn mở miệng.

- Tiền bối, vãn bối còn có một chuyện, muốn thương lượng cùng với tiền bối...

Tiêu Phàm nói xong, từ trong túi lấy ra một trang giấy tiên, cung kính đưa cho Lâm Thanh Loan.

Lâm Thanh Loan mày nhăn lại, nhận lấy giấy tiên, mở ra vừa thấy, là một phương thuốc. Mặt trên dùng hàng chữ thảo đẹp đẽ viết tên và phân lượng của hơn mười vị dược tài.

- Tiền bối, đây là một phương thuốc, tôi hy vọng tiền bối có thể đích thân hỏi đến, mời các vị sư tỷ muội của Thất Diệu Cung xuất mã, đem phương thuốc phối tề, thời gian càng nhanh càng tốt.

Lâm Thanh Loan thản nhiên nói:

- Đây là phương thuốc gì, tại sao ngươi không tự mình đi phối thuốc?

Lâm Thanh Loan nhìn ra được, trên phương thuốc này tuy rằng chỉ có hơn mười vị thuốc, lại không loại nào không phải là dược liệu quý hiếm. Thậm chí không ít lang trung coi thành trung y cả đời, đối với mấy vị thuốc trong đó, chỉ sợ cũng chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ nghe thấy. Cũng may bà là cung chủ Thất Diệu Cung, tinh thông y lý dược lý, mới không có bị Tiêu Phàm làm khó.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Không dối gạt tiền bối, trong khoảng thời gian này vãn bối có rất nhiều chuyện bận rộn, thật sự là không thể phân thân, cho nên mới đến thương lượng với tiền bối.

- Thương lượng? Ngươi đây là thương lượng sao? Ngươi là tại hạ chỉ lệnh chứ! Tiêu Phàm, ngươi cảm thấy, ngươi có thể mệnh lệnh Thất Diệu Cung sao?

Lâm Thanh Loan hai hàng lông mày giương mạnh lên, trong giọng nói mang theo tức giận không che dấu chút nào.

- Tiền bối nói quá lời, vãn bối tuyệt không có ý này. Phương thuốc này cũng không phải phối cho vãn bối, mà là vì phối cho Tân nhi. Dược liệu sau khi phối tề, đan dược luyện chế ra rất có ích lợi đối với Tân nhi, thậm chí có thể thay đổi thể chất của Tân nhi rất tốt. Vãn bối vốn là muốn đích thân đi phối dược, nhưng mấy ngày này quả thật bận quá, thật sự không có thời gian, lúc này mới muốn xin tiền bối hỗ trợ.

Tiêu Phàm cũng không tức giận, không vội vàng không hấp tấp mà nói.

Tân Lâm lén liếc Tiêu Phàm một cái, trong mắt đẹp hiện lên một chút kinh ngạc. Cô đương nhiên biết tình ý của Tiêu Phàm đối với mình, phương thuốc này nếu là phối vì cô, đối với Tiêu Phàm mà nói, ban đầu vốn phải là chuyện quan trọng nhất. Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm lại nói hắn thật sự không có thời gian, lại không biết rốt cuộc ở trong lòng Tiêu Phàm còn có chuyện gì quan trọng hơn so với cô.

Tân Lâm tin rằng, đó nhất định là chuyện đại sự.

577-trao-doi-1/1162307.html

577-trao-doi-1/1162307.html

445

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.