Chương 566
Quỷ nhập vào người (hạ)
- Anh không dẫn tôi theo sao?
- Anh vì sao không dẫn tôi theo?
- Anh dựa vào cái gì mà không dẫn tôi theo?
Tiêu Phàm vừa mới tỏ vẻ định đi Giang Hán một chuyến, Uyển Thiên Thiên liền bạo phát, liên thanh kêu gào với Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cứng rắn đem lời giải thích nuốt trở vào, cười khổ nói:
- Tôi không nói không dẫn cô đi...
- Anh nói rồi. Trong miệng anh chưa nói, nhưng trong mắt anh đã nói rồi, đừng cho là tôi không biết!
Ai ngờ Uyển Thiên Thiên căn bản không thèm chịu nể mặt, lập tức chặn hắn lại, phồng miệng lên, gắt gao nhìn thẳng mắt của hắn, một đôi tay nhỏ mảnh khảnh bắt chéo lên chiếc eo thon nhỏ.
Tiêu Phàm không khỏi hoảng sợ.
Trong lòng của hắn đúng là không có ý định để Uyển Thiên Thiên cùng hắn đi trấn Hồng Sơn.
- Tiêu Phàm tôi cho anh biết, tôi đã đủ ngoan rồi. Anh đi Đông Đảo, tôi không quấn lấy anh, Tân tỷ đi cùng anh. Anh đi Nam Dương, tôi cũng không quấn lấy anh, Cơ tỷ đi cùng anh đấy. Tôi không có tranh giành với các chị ấy. Lần này, thế nào cũng phải đến lượt tôi, có phải hay không? Tôi yêu cầu không cao, chính là muốn một phần của mình, còn không được sao?
Uyển Thiên Thiên nói rất nghiêm túc.
- Ở trong nước đi một chuyến mà thôi, mới mấy ngày à? Hơn nữa tôi còn lỗ nữa chứ!
Tiêu Phàm lập tức cười khổ.
Cô bé này nói chuyện thật sự là không suy nghĩ. Cái gì gọi là “Một phần cua mình” chứ? Chẳng lẽ đường đường Tiêu chân nhân là bánh ngọt sao? Mấy cô gái, mỗi người phân một phần, không tranh giành không đoạt nhau, phần người nào người nấy ăn sao?
Tuy nhiên Tiêu Phàm cũng biết, trong lòng Uyển Thiên Thiên chỉ sợ thật đúng là nghĩ như vậy. Nhìn qua, “Đệ nhất nữ ma đầu” dường như rất đại độ, nguyện ý chia xẻ người đàn ông trong lòng với những nữ nhân khác. Nhưng đây cũng hẳn là “Điểm mấu chốt” của Uyển Thiên Thiên, mặc kệ người khác có đồng ý hay không, cô nhất định phải phân đến thuộc loại “một phần của mình” —— tôi không tranh giành nhiều. Nhưng mà là của tôi, quyết không thể thiếu!
Đã như thế, giảng đạo lý với cô sẽ vô dụng thôi.
Cô gái ôm ấp loại tâm tính này, chỉ có hai phương thức đối phó. Hoặc là, ngươi làm cho cô thương tâm muốn chết, từ nay về sau đi xa tha hương, vĩnh viễn không gặp gỡ; Hoặc là, ngươi muốn cô ta!
Hai loại phương thức này, đều khiến Tiêu Phàm khó xử.
- Kỳ thật, tôi không phải không dẫn cô đi, âm sát khí trên người của cô vẫn chưa hoàn toàn loại trừ... Tôi xem chừng, loạt cổ mộ mà Tiêu Thiên nói kia thực sự cổ quái.
Nếu chẳng may lần này đi trấn Hồng Sơn khiến bệnh tình của Uyển Thiên Thiên đang có chuyển biến tốt đẹp lại lần nữa tăng lên, Tiêu chân nhân cũng thật phải nhức đầu.
Loại trừ âm sát khí trầm tích nhiều năm trong cơ thể Uyển Thiên Thiên, không có đơn giản như người ngoài tưởng tượng như vậy. Uyển Thiên Thiên không giống với kẻ trộm mộ tầm thường, cô là nữ vương trộm mộ phương bắc, trên cơ bản những ngôi cổ mộ cô vào đều là cổ mộ có danh tiếng. Ví như Tiêu Phàm hoài nghi cao độ, Uyển Thiên Thiên đã trộm quá mộ của Vương Dương Minh thực sự. Dương Minh tiên sinh là một đại sư phong thủy một thời, đích thân chọn định mộ huyệt cho mình, cấm chế rất mạnh. Uyển Thiên Thiên không rõ bên trong, xông vào mộ huyệt của ông, hung sát khí chịu phải so với cổ mộ bình thường còn mạnh hơn vô số lần. Hơn nữa Uyển Thiên Thiên nội lực thâm hậu, luôn cưỡng ép áp chế hung sát khí đó. Kết quả sát khí giằng co tích tụ trong người, xâm nhập lục phủ ngũ tạng, muốn hoàn toàn loại trừ, nào có đơn giản như vậy.
Lại tiếp xúc cổ mộ, làm không tốt thương thế của Uyển Thiên Thiên sẽ họa vô đơn chí.
- A —— anh đồng ý rồi ——
Ai ngờ Uyển Thiên Thiên không chút nào để ý tới lời giải thích của hắn, giơ hai tay lên hoan hô.
Tiêu Phàm đành phải ngậm miệng lại.
Hắn phát hiện, ở cùng một chỗ với cô gái thông minh, nhiều khi lời nói hoàn toàn là dư thừa. Giữa hai bên, chỉ cần bằng một ánh mắt, một vẻ mặt, liền có thể ăn ý.
Ví như hiện tại, hắn quả thật chính là đã đồng ý dẫn theo Uyển Thiên Thiên cùng đi tới trấn Hồng Sơn rồi.
Uyển Thiên Thiên như gió bổ nhào vào bên cạnh hắn, ôm hắn, “Đát” một tiếng, hôn một cái lên trên mặt hắn. Ngày bình thường, giữa Uyển Thiên Thiên và hắn là thân mật nhất, người trước người sau, Uyển Thiên Thiên lại không tị hiềm, thậm chí còn tân tiến hơn so với Tân Lâm. Tiêu Phàm cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Dù sao hắn và Uyển Thiên Thiên sớm đã thẳng thắn thành khẩn tiếp xúc một lần, sau đó mỗi ngày tác pháp một lần cho Uyển Thiên Thiên. Loại trừ sát khí trong cơ thể, cũng là ôm thân hình mềm mại nhỏ nhắn của Uyển Thiên Thiên ôm vào trong lòng, tương đối mà nói, hôn nhẹ hai má và vân vân, liền có vẻ rất “Thuần khiết” rồi.
Nhưng trái lại sáng sớm ngày kế tiếp, ở phi trường nhìn thấy Uyển Thiên Thiên ăn mặc thuần khiết như một tiểu nữ sinh, giống như chim nhỏ nép vào bên cạnh Tiêu Phàm, khiến Tiêu Thiên lầm vào một hồi trố mắt.
Tiêu Phàm quyết định đích thân đi trấn Hồng Sơn một chuyến, đã khiến Tiêu Thiên có chút đánh trống trong lòng. Vốn chỉ là coi như chuyện cười tùy tiện nói nói với Tiêu Phàm, không ngờ Tiêu Phàm còn tưởng thật. Nhưng cậu ta biết bản lĩnh của đại ca, nếu chuyện này không đáng lo, Tiêu Phàm tuyệt sẽ không lãng phí lúc này đi Giang Hán. Thì ra là ở trong suy nghĩ của đại ca, đó là một chuyện nghiêm túc.
Ai ngờ còn dẫn theo một tiểu cô nương.
Tính tình của đại ca thật sự là thay đổi rất lợi hại.
Tuy nhiên Tiêu Thiên thật ra lại thíc loại chuyển biến này của đại ca, càng gần nhân tình.
Hơn nữa, Uyển Thiên Thiên thật là xinh đẹp.
Tiêu Thiên không phải kẻ quê mùa, hình dung cô gái xinh đẹp, bình thường không đến mức dùng đến từ “Đẹp” quê mùa như vậy. Nhưng Uyển Thiên Thiên là một ngoại lệ, cô thực đúng là đẹp. Xinh đẹp cũng tốt, xinh xắn cũng được, đều hình dung không ra loại ý nhị này.
Nếu như nhất định phải làm sự so sánh đối với các nữ nhân bên cạnh Tiêu Phàm, Tân Lâm lạnh lùng, Cơ Khinh Sa đẹp, Anjelina diễm lệ, Uyển Thiên Thiên lại là yêu kiều!
Thật sự là rất đẹp, thật sự làm cho người ta muốn thân mật!
Nhân cơ hội Uyển Thiên Thiên đi toilet, Tiêu Thiên đột nhiên tiếp cận đến trước mặt đại ca, giảm thấp giọng xuống, hì hì nói:
- Anh, đây lại là thế nào?
Tiêu Phàm hung hăng liếc mắt cậu ta một cái, Tiêu Thiên liền rụt cổ, cười càng thêm gian xảo.
- Này, Tiêu bí thư, có phải nói xấu tôi không?
Ai ngờ Uyển Thiên Thiên lén ở một bên xông ra, khiến Tiêu Thiên giật mình kinh hãi.
- Không có, sao có thể chứ?
Tiêu Thiên lập tức xấu hổ, cười đùa nói.
- Không có là tốt nhất. Tôi nói với anh, nếu không nói xấu tôi, chúng ta liền là bạn tốt, sau này có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể giúp được, không hai lời. Còn nếu anh nói xấu tôi sau lưng, tôi vĩnh viễn không để ý tới anh.
- Được. Nếu như vậy, kính nhờ cô về sau không gọi tôi là Tiêu bí thư được không? Gọi tên của tôi đi.
- Có thể, tôi cũng không muốn gọi anh là Tiêu bí thư, không tự nhiên.
Trong nháy mắt, hai người này không ngờ liền vừa nói vừa cười, dường như người quen đã lâu vậy.
Máy bay đúng giờ cất cánh, máy bay lớn chở khách xuyên thẳng trời xanh, hơn một giờ sau, vững vàng đáp xuống sân bay Tam Giang. Tiêu Thiên hiện tại chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, đương nhiên không có người tới đón. Tiêu Thiên trái lại rất tiết kiệm, đề nghị ngồi xe khách tới trấn Hồng Sơn. Tiêu Phàm gật đầu đồng ý, lại lúc lại bị Uyển Thiên Thiên phủ quyết.
Uyển Đại đương gia tự móc tiền túi, bao một chiếc xe, đi thẳng đến trấn Hồng Sơn. Những thứ khác không nói, Uyển Đại đương gia là người có tiền, sẽ không kiên nhẫn đi chen chúc trên xe tuyến đường dài. Tiêu Phàm vẫn là sao cũng được. Đối với việc nhỏ như vậy, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều không thèm để ý.
Một đường không nói chuyện, thời điểm xe con đuổi tới trấn Hồng Sơn, đã là bốn năm giờ chiều.
Tương đối mà nói, trấn Hồng Sơn cũng không phải là quá hẻo lánh. Bởi vì nguyên nhân Tiêu lão gia tử, lãnh đạo cấp trên đối với xây dựng trấn Hồng Sơn vẫn là khá coi trọng. Ở trong các trấn chế độ xây dựng cấp trưởng phòng, trấn Hồng Sơn được cho là khá phồn hoa, quy mô không nhỏ, trên trấn có mấy con phố ngang dọc, người qua người lại, có chút náo nhiệt.
Đại viện ủy ban đảng ủy trấn tọa lạc tại phía nam trấn Hồng Sơn. Một cái sân chiếm diện tích không nhỏ, hai tòa nhà văn phòng năm tầng mọc lên, vẫn là rất có khí phách.
Uyển Thiên Thiên cười hì hì trêu chọc nói:
- Tiêu bí thư, còn rất uy phong nha, quản lý mấy chục nghìn người đấy. Tôi quản lý mấy chục người, đều cảm giác mình rất giỏi rồi. So với anh, thật sự là kiến gặp voi a.
Tiêu Thiên cũng cười đáp:
- Đó là ——
Tuy nhiên vừa xuống xe, tâm tình tốt của Tiêu Thiên lập tức bị phá hư hầu như không còn. Vốn ý định của Tiêu Thiên là trước tiên muốn đưa đại ca và Thiên Thiên tới nhà khách dàn xếp một chút, Tiêu Phàm nói muốn tới chỗ làm việc xem trước một chút, xe con liền trực tiếp lái vào đại viện ủy ban.
Tiêu Thiên chưa đi vào phòng làm việc của mình, một nữ cán bộ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc đầy đặn, liền lắc lắc vòng eo mềm mại, giày cao gót “Lộp bộp lộp bộp” gõ chấm đất, bước nhanh chạy ra đón chào, ánh mắt đảo quanh lên mặt Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên, miệng lại nhất thanh nói:
- Ai nha, Tiêu bí thư, cậu cuối cùng đã trở lại... Anh còn không trở lại, trong trấn sẽ loạn thành một bầy...
Giọng nói đã qua chải chuốt, cố gắng làm ra vẻ mình không giống bình thường, ỏn ẻn ỏn ẻn. Người nghe ngược lại trong lòng lại cho là cử chỉ thân mật giữa hai người yêu nhau
- Trân tỷ, chị không thấy tôi có khách sao? Trước hết để cho tôi thở một cái rồi nói sau, trời không sập xuống được đâu.
Tiêu Thiên hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại, có chút không hài lòng nói.
Nhìn ra được, Tiêu bí thư đối với vị thiếu phụ đầy đặn thích làm nũng này, không phải thích thú như vậy, thái độ rất có chút không khách khí.
- Ai nha, rất xin lỗi a, Tiêu bí thư, cậu coi tôi ánh mắt này. Rất xin lỗi, rất xin lỗi... Đến, hai vị quý khách, bên này mời...
Trân tỷ trái lại không thèm để ý tới thái độ của Tiêu Thiên, lập tức miệng cười với Tiêu Phàm và Uyển Thiên Thiên, đoạt ở trước Tiêu Thiên, mở cửa phòng làm việc ra, mời Tiêu Phàm Uyển Thiên Thiên ngồi xuống, lại là pha trà rót nước, ân cần thật sự.
Qua Tiêu Thiên giới thiệu, Tiêu Phàm Uyển Thiên Thiên biết đây là nhân viên công tác phòng Đảng ủy của trấn.
Tùy ý đánh giá phòng làm việc của Tiêu Thiên một chút, Tiêu Phàm liền yên lòng, phòng làm việc của Tiêu Thiên không có dị thường. Để thận trọng, Tiêu Phàm còn cố ý lấy Huyền Vũ Giáp ra, âm thầm điều tra một chút, sau khi xác nhận mới thu Huyền Giáp về.
Xem chừng Trân tỷ ngày bình thường chính là cái tính cách thích gào to, Tiêu Thiên đối với lời chị ta nói không thèm để ý chút nào, cũng không truy vấn trong trấn tại sao phải lộn xộn. Nhiều khi, cán bộ phía dưới kỳ thật chỉ là dựa vào loại giọng điệu khoa trương này để biểu đạt ý vỗ ngựa của mình với lãnh đạo. Thật sự muốn truy hỏi tới, 90% đều là chuyện nhỏ nhặt.
Ai ngờ lần này, Tiêu bí thư thật đúng là tính sai, Trân tỷ rót trà cho ba người xong, lập tức nhắc lại, giảm thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói:
- Tiêu bí thư, thật sự xảy ra chuyện lớn... Chủ tịch thị trấn Bách, Chủ tịch thị trấn Bách cũng bị quỷ nhập vào người rồi...
- Cái gì?
Tiêu Thiên chấn động, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trừng to mắt, chặt chẽ nhìn thẳng Trân tỷ.
- Thật đấy, tôi không lừa cậu đâu. Liền sáng hôm nay, trong nhà Vương Hiểu Nghĩa làm pháp sự, Chủ tịch thị trấn Bách đi ngăn cản, kết quả mình bị quỷ nhập vào người... Ai nha, thật sự là dọa chết người...
547-quy-nhap-vao-nguoi-ha/1162276.html
547-quy-nhap-vao-nguoi-ha/1162276.html
471
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
