TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 558
Tô Nam Đại Quốc Sư (2)

Chưa từng có người có thể khiến Tô Nam Đại Quốc Sư thận trọng, lễ kính có gia như thế. Cho dù trước đây, lúc Ma Cưu Đại Quốc Sư đích thân đi Tô Nam trang viên, Tô Nam cũng chưa từng rời khỏi trang viên đi nghênh đón ông ta. Giống với khâm sử đến nhà trước đó không lâu, do Bình Chiêu tổ chức nghi thức hoan nghênh, khách nhân vào trang viên, Tô Nam mới hiện thân tiếp đãi.

Lần này, Tô Nam không ngờ rời khỏi trang viên, đi tới sân bay.

Chỉ sợ cho dù ngự giá cao nhất Sudan của Đan Mạn quốc đích thân tới, cũng không nhận được loại lễ ngộ quy cách này. Ít nhất trong suy nghĩ của bọn hạ nhân ở Tô Nam trang viên, địa vị của Tô Nam Đại Quốc Sư tuyệt đối không ở dưới Sudan cao nhất, thậm chí còn hơn.

Lần này quý khách tới rốt cuộc là ai?

Bọn hạ nhân trong trang viên thật sự không thể tưởng tượng, trên thế giới vẫn còn người có thân phận địa vị trên cả Tô Nam Đại Quốc Sư!

Khi quý khách rốt cục xuất hiện ở trước mặt mọi người, gần như tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, rơi kính mắt đầy đất, cả kinh nửa ngày nói không ra lời.

Không ngờ, là hai vị dị tộc!

Hơn nữa, còn trẻ như vậy!

Không hề nghi ngờ, hai vị khách nhân tôn quý nhất của Tô Nam trang viên này chính là Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa.

Tuy nhiên, ngay cả Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều chưa từng nghĩ đến, Tô Nam sẽ bày ra nghi thức hoan nghênh long trọng như vậy. Chẳng những trải thảm đỏ ở phi trường, thảm đỏ lại còn rải ra ngoài Tô Nam trang viên xa vài dặm. Nam nữ thổ dân trang phục bản địa vừa múa vừa hát, không ngừng ném cánh hoa phủ xuống khách nhân.

Tô Nam Đại Quốc Sư, chẳng những là giáo chủ “Nạp cát phái”, còn là đại tộc trưởng của người Nạp Cát thổ dân.

Hàng nghìn người Nạp Cát đều bị phát động, nghênh đón quý khách.

- Đại Quốc Sư, thế này quá long trọng rồi, thật không dám nhận!

Tiêu Phàm từ đáy lòng nói.

Tô Nam mỉm cười nói:

- Tiêu chân nhân không cần khiêm tốn, chúng ta là chi giao sinh tử cùng nhau ra sinh vào tử. Mặc kệ tới khi nào, Tiêu chân nhân và Cơ tiểu thư đều là bằng hữu tôn quý nhất của Tô Nam ta.

Tô Nam nói vô cùng chân thành.

Thứ nhất, ba người từng kề vai chiến đấu, quả thật có thể nói sinh tử chi giao; Thứ hai, sự cường đại của Tiêu Phàm, cũng khiến Tô Nam kính trọng; Thứ ba, Tô Nam cũng hy vọng có thể thông qua Tiêu Phàm, tiếp xúc nhiều với thuật pháp Hoa Hạ.

Tục ngữ nói, đá của núi khác có thể mài giũa thành ngọc.

Tô Nam trước kia có giao hảo với Nguyên Thành Tử, đã lĩnh ngộ được không ít bí quyết Đạo thuật, đối với việc ông ta tu luyện Hàng Đầu thuật, rất có ích lợi. Tiêu Phàm thuật pháp mạnh, càng ở trên Nguyên Thành Tử, giao lưu lẫn nhau, cái nhận được nhất định rất nhiều.

Tương đối mà nói, Tô Nam là Hàng Đầu Sư khá khai sáng. Huống chi, Hàng Đầu Thuật vốn chính là kết hợp từ vu thuật bản thổ Nam Dương và cổ thuật đến từ Miêu Cương Hoa Hạ. Nếu đã có thể kết hợp với cổ thuật, như vậy kết hợp với thuật pháp truyền thừa Hoa Hạ, thăm dò ra một loại Hàng Đầu thuật càng cao hơn minh, cũng không phải không có khả năng.

Mà điểm này, cũng thật sự là nguyên nhân chủ yếu Tiêu Phàm lại đến thăm Đan Mạn quốc.

Tiêu Phàm mỉm cười, hướng Tô Nam hạ thấp người làm lễ.

Hôm nay Tiêu Phàm, quần áo đường trang màu trắng, giày vải màu xanh, khí độ nho nhã, thần thái phóng khoáng, quả nhiên là tuổi trẻ tuấn kiệt, tài đức, lỗi lạc phong lưu. Cơ Khinh Sa lại váy dài tung bay, đẹp tựa như ảo mộng, nhẹ nhàng khoác cánh tay Tiêu Phàm, chậm rãi đi ở trên thảm đỏ, đón nhận ngàn vạn người hoan hô, cánh hoa giống như vũ, cười tươi như hoa.

Cho dù không cùng tổ tiên với ta, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa vẫn trong khoảnh khắc chinh phục tất cả người Nạp Cát tới đón tiếp. Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng thán phục, như núi hô sóng thần, vọt về phía khách nhân tôn quý nhất.

Giống với Ma Cưu trang viên, Tô Nam trang viên cũng xây dựng ở trong rừng nhiệt đới. Chỉ có điều tương đối mà nói, Tô Nam trang viên gần với thành nội hơn, không có vào sâu rừng cây như vậy. Chỉ dựa vào quy mô và mức độ xa hoa mà nói, Tô Nam trang viên hơn hẳn Ma Cưu trang viên nhiều. Điều này có liên quan với nội tình thâm hậu của “Nạp Cát phái”. So sánh với “Nạp Cát phái”, “Bất Cổ phái” là điển hình nhà giàu mới nổi.

Đi qua thảm đỏ thật dài, khoác cả người cánh hoa, Tô Nam rốt cục dẫn Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đi vào trong nội thành trang viên, đi lên tường thành, phất tay chào hỏi, đón nhận hoan hô của hơn vạn người Nạp Cát.

Kế tiếp, tựa như nguyên thủ đi nước ngoài vậy, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa ở trang viên hưởng thụ bữa cơm trưa vô cùng phong phú, lại dưới sự đích thân dẫn dắt của Tô Nam, đi thăm nội thành. Ở trước mặt Tiêu Phàm, Tô Nam không có bất kỳ cấm kỵ, thậm chí ngay cả nơi mình hằng ngày tu luyện, đều không hề giấu giếm với Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, thể hiện sự tín nhiệm hoàn toàn đối với khách quý.

Tiêu Phàm cũng rất thẳng thắn nói tới dự định lần này mình quay lại nước Đan Mạn.

Tiêu Phàm mỉm cười, lấy ra một miếng thuộc da đen thùi, đưa cho Tô Nam.

- Thiên nhãn thần thông?

Tô Nam vừa mới nhận lấy, trên mặt liền lộ ra thần sắc giật mình.

Miếng thuộc da đen thùi chính là Tiêu Phàm đã lấy từ trong túi da của Sai Vượng, mặt trên có khắc một ít chữ tượng hình cổ xưa, qua phân biệt của Cơ Khinh Sa, đây là văn tự người Nạp Cát sử dụng.

- Đại Quốc Sư con mắt thật tinh tường. Đây là di vật của đại sư Sai Vượng. Không dối gạt Đại Quốc Sư, tôi đối với ‘Thiên nhãn thần thông’ ghi ở trên rất cảm thấy hứng thú, cho nên cố ý tới thỉnh giáo Đại Quốc Sư, hy vọng Đại Quốc Sư tài cán giải thích nghi hoặc cho tôi.

Tiêu Phàm cũng không giấu diếm, trực tiếp nói rõ ý đồ mình đến. Mặc dù công pháp của “Thiên nhãn thần thông” này là đoạt được từ di vật của Sai Vượng, mà Sai Vượng lại là Hàng Đầu Sư của “Nạp Cát phái”. Nhưng điều này cũng không cản trở việc Tiêu Phàm coi công pháp này là của mình. Hơn nữa, đây là chiến lợi phẩm của hắn. Sai Vượng chết ở trong tay Cơ An Ni, hắn lại đánh bại Cơ An Ni, di vật, đương nhiên thuộc về hắn.

Thế giới của Hàng Đầu Sư vốn là tuân theo quy luật “Cường nhân vi tôn”.

Lúc ấy Cơ Khinh Sa đã phán định đây là công pháp của “Thiên nhãn thần thông”. Chỉ là Cơ Khinh Sa tuy rằng uyên bác, đối với rất nhiều chữ tượng hình trên thuộc da, cũng chỉ có thể là hình như quen, chứ không thể khẳng định. Trên Giáp Lục Đảo, chủng tộc người thổ dân thật sự nhiều lắm, đại đa số thuộc trạng thái vô cùng nguyên thủy. Cho dù là ở trong thư viện đại học Hoa Nhân, đối với mấy chữ tượng hình chủng tộc thổ dân sử dụng, cũng chỉ là miêu tả đại khái.

Công pháp tu luyện, lại là không được phép lệch lạc.

Không có người nào có thể dựa vào suy đoán đi tu luyện một loại công pháp lợi hại. Chỉ cần ở khâu mấu chốt nào đó xuất hiện nghĩa khác, kết quả tu luyện sẽ rất khác, thậm chí đi ngược lại với nguyên ý.

Tô Nam gật gật đầu, nói:

- ‘Thiên nhãn thần thông’ kỳ thật không được coi là tuyệt kỹ của sư đệ Sai Vượng, rất nhiều Hàng Đầu Sư đều tu luyện qua môn công pháp này. Chẳng qua sư đệ Sai Vượng thành tựu cao nhất. Quyển công pháp là tiền bối Hàng Đầu Sư ‘Nạp Cát phái’ chúng tôi lưu truyền xuống, nhưng sư đệ Sai Vượng đã tự mình tiến hành cải tiến rồi. Nếu Tiêu chân nhân cảm thấy hứng thú, ta có thể làm người thông dịch cho Tiêu chân nhân.

Tiêu Phàm vội khom người, khách khí nói:

- Đa tạ Đại Quốc Sư.

Tô Nam khẽ mỉm cười, nói:

- Tiêu chân nhân. Nếu chúng ta là bằng hữu, không cần nói lời khách khí. Đối với thuật pháp Hoa Hạ, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú, có chút nghi hoặc, hy vọng Tiêu chân nhân có thể giải thích nghi hoặc cho ta.

- Rất nguyện ý giao lưu tâm đắc với Đại Quốc Sư.

Lập tức Tô Nam liền dịch quyển công pháp “Thiên nhãn thông” này ra, Tô Nam vô cùng uyên bác. Nhiều năm giao hảo với Nguyên Thành Tử, trình độ Hán ngữ t tinh thâm, công pháp phiên dịch ra văn lý trôi chảy, kết cấu ngay ngắn.

Cơ Khinh Sa đã từng nói, “Thiên nhãn thông” này cũng không được coi là Hàng Đầu thuật thuần túy. Hoặc là nói, là một loại Hàng Đầu Thuật cực kỳ độc lập, có thể một mình tu luyện.

Mắt thấy Tiêu Phàm có chút cao hứng, Tô Nam do dự một chút, vẫn là nói:

- Tiêu chân nhân, bản thân quyển công pháp này rất đơn giản, không phức tạp, vô cùng dễ tu luyện. Nhưng nếu muốn thực sự có thành tựu, trong đó có một mấu chốt rất lớn, chính là ‘Thiên Mục trùng’. Bản thân sư đệ Sai Vượng thiên phú xuất chúng, nhưng mà y sở dĩ có thể trở thành người tu luyện ‘Thiên nhãn thần thông’ có thành tựu cao nhất trong hai mươi năm nay, chủ yếu vẫn là công lao của ‘Thiên Mục trùng’. Loại linh trùng này, vô cùng khó tìm, sư đệ Sai Vượng năm đó cũng là may mắn mới có được một đôi...

Ngụ ý này chính là, Tiêu chân nhân ngài chớ vui mừng quá sớm, không có “Thiên Mục trùng”, ngài cho dù có công pháp, thành tựu cũng rất có hạn. Có lẽ thị lực có thể mạnh hơn so với trước kia vài phần, muốn luyện thành “Thiên nhãn” chân chính, vậy thì còn kém xa lắm.

539-to-nam-dai-quoc-su-2/1162268.html

539-to-nam-dai-quoc-su-2/1162268.html

416

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.