Chương 485
Cạm bẫy
Đứng trước Ngọc Dương Quan tường đỏ ngói xanh duyên dáng sang trọng, trong lòng Phạm Anh hiện lên một chút do dự.
Nếu như nói, một số nơi ở thành Lạc Già, Phạm Anh tươn đối kiêng kỵ, thì Ngọc Dương Quan ko nghi ngờ là một trong số đó, thậm chí xếp ở vị trí đầu tiên. Bởi vì trụ trì chân nhân Nguyên Thành Tử của Ngọc Dương Quan là thúc phụ của Hoàng Thanh Vân. Phạm Anh cũng từng muốn có quan hệ tốt với Nguyên Thành Tử, nhưng đã nhanh chóng từ bỏ. Mối quan hệ máu mủ trời sinh dĩ nhiên ông ta không thể thay đổi. Hơn nữa có sư phụ Đại Hàng Đầu Sư Di Nô làm chỗ dựa với tấm biển lớn “Phái Bất Cổ”, việc có quan hệ tốt với Nguyên Thành Tử cũng không còn quan trọng.
Nhưng vì bảo đảm đạt được mục đích, ngày thường Phạm Anh tuyệt đối không bước vào Ngọc Dương Quan một bước.
Bản thân là truyền nhân ngoại môn của Tiên Thiên huyền công Ngọc Dương Quan, trước kia Phạm Anh từng ở Ngọc Dương Quan, đối với Ngọc Dương Quan biết rõ hết thảy. Chính là bởi vì như vậy, sau khi Phạm Anh gia nhập trở thành Hàng Đầu Sư, trái lại không hề đặt chân đến Ngọc Dương Quan nữa. Càng đi sâu nghiên cứu Hàng Đầu Thuật, thì càng kiêng kỵ với Ngọc Dương Quan. Đạo thuật bên trong có rất nhiều thủ đoạn cũng giống như Hàng Đầu Thuật, làm người ta khó phòng bị.
Nhưng hôm nay là Phạm Anh bị bắt buộc phải đến.
Sa tiểu thư là trợ lý đặc biệt của Bá tước tiên sinh Mikhail muốn đến thăm quan Ngọc Dương Quan một chút, mời Phạm Anh cùng đi.
Trợ lý đặc biệt của Bá tước tiên sinh là một vị tiểu thư Hoa kiều xinh đẹp, khiến Phạm Anh hơi bất ngờ. Hơn nữa ngày hôm qua khi hoan nghênh Bá tước tiên sinh, cô Sa tiểu thư này ko cólộ diện. Nhưng đó không phải điều quan trọng, mà điều quan trọng là Bá tước tiên sinh Mikhail đối với Sa tiểu thư vô cùng coi trọng. Điều này Phạm Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Với vị Sa tiểu thư vô cùng xinh đẹp này mà nói, gần như trong lòng Phạm Anh lập tức liền kết luận quan hệ thực tế của Sa tiểu thư và Bá tước tiên sinh tuyệt đối không đơn giản, có lẽ bọn họ trên thực tế chính là người yêu.
Nếu thân phận của Sa tiểu thư quan trọng như thế, như vậy đối với mọi yêu cầu của cô ấy, Phạm Anh đều phải thỏa mãn. Bản thân một cô gái Hoa kiều muốn đi tham quan một chút đạo quán Ngọc Dương Quan lớn nhất thành Lạc Già, thật sự rất bình thường. Phạm Anh hoàn toàn không thể cự tuyệt.
Đương nhiên nếu thận trọng một chút, Phạm Anh cũng có thể mượn cớ thoái thác, để cho người khác cùng đi thăm quan Ngọc Dương Quan với Sa tiểu thư, tuy nhiên nếu làm như vậy sẽ có vẻ thiếu thành ý. Nếu chẳng may khiến Sa tiểu thư không vừa lòng, việc hợp tác cùng tập đoàn Đức Mễ có thể nói là nước dội lá khoai. Chuyện này tuyệt đối không thể đùa được.
Liệu trước có Di Nô làm chỗ dựa, các đạo sĩ ở Ngọc Dương Quan cũng không dám đối xử với mình không tốt. Hơn nữa, tin tình báo từ bên trong “Tuyến nhân” cũng cho thấy, Nguyên Thành Tử và mấy tên đạo sĩ lợi hại nhất vẫn ở Hoàng phủ, chưa trở về Ngọc Dương Quan.
Điều này khiến lo ngại của Phạm Anh hoàn toàn được trút bỏ.
Dựa vào trình độ của mình về mặt Hàng Đầu Thuật và võ thuật, chỉ cần không phải Nguyên Thành Tử đích thân ra tay, những người khác của Ngọc Dương Quan không đáng cho Phạm Anh để mắt. Ngọc Dương Quan cách Phạm phủ cũng không quá xa, thực sự có điều gì bất trắc, chỉ cần mình chống đỡ một lát, sư phụ Di Nô có thể chạy tới “Cứu giá”.
Nghĩ như vậy, Phạm Anh liền hoàn toàn yên tâm, mỉm cười đối với vị mỹ nữ bên cạnh nói:
- Sa tiểu thư, mời!
Vị Sa tiểu thư phong thái thanh nhã, hoa nhường nguyệt thẹn này dĩ nhiên là là Cơ Khinh Sa rồi. Mặc dù “Đánh giá” của Tiêu Phàm đối với Mikhail khiến Cơ Khinh Sa không ngờ, nhưng Bá tước tiên sinh không hổ là thân sĩ nổi danh, lời nói gói vàng, đồng ý chuyện của Cơ Khinh Sa. Cuộc họp mặt đàm phán với Phạm Anh buổi sáng, mặt ngoài giới thiệu Cơ Khinh Sa một cách coi trọng, trong quá trình hội đàm Mikhail thỉnh thoảng thấp giọng trưng cầu ý kiến của Sa tiểu thư. Những chi tiết này có thể thấy được Sa tiểu thư cũng là nhân vật tôn quý trong tập đoàn Đức Mễ, giống Bá tước tiên sinh.
t❤r u y e n c u a t u i N e t
Thành công treo lên khẩu vị của Phạm Anh.
Thế cho nên Cơ Khinh Sa chẳng qua chỉ thuận miệng nói muốn thăm quan Ngọc Dương Quan, Phạm Anh liền lập tức nhận lời, vui lòng đích thân cùng đi với Sa tiểu thư.
Hoa Hạ quốc có câu ngạn ngữ là: Thấu hiểu sự đời đều là học vấn, tình người từng trải tức bài văn.
Tiêu Phàm nói Mikhail sống thời gian rất dài, quả nhiên thật sự thạo đời về tình nghĩa.
- Phạm tiên sinh. Mời!
Cơ Khinh Sa khẽ cười bước vào Ngọc Dương Quan.
Thật ra Cơ Khinh Sa rất quen thuộc với Ngọc Dương Quan, mấy năm trước du học ở thành Lạc Già, cô là khách quen của Ngọc Dương Quan, bởi vì Phạm Nhạc giúp đỡ khơi thông. Cô thậm chí có thể tùy tiện ra vào “Tàng kinh các” của Ngọc Dương Quan, xem các loại sách cổ. Tuy nhiên hiện tại Cơ Khinh Sa đương nhiên là cải trang, so với Cơ Khinh Sa năm đó khác nhau rất lớn.
Mắt thấy cô gái này thướt tha đi ở phía trước, trong mắt Phạm Anh lóe lên một chút lửa dục vọng.
Thật không hổ là tuyệt đại báu vật, khó trách Mikhail đều phải “Lấy lòng” cô.
Phụ nữ như vậy, trái tim của người đàn ông nào có thể không động lòng chứ?
Là “Gia viên tinh thần” của người Hoa ở thành Lạc Già, quy mô Ngọc Dương Quan cực kỳ to, vượt xa “Vô Trần quan” ở vùng ngoại ô thành phố Nam Phương. Đình đài lầu các liền nhau không dứt, cảnh trí đẹp không sao tả xiết. Phạm Anh liền ân cần giới thiệu cho Cơ Khinh Sa xem bố cục bên trong cùng với công dụng của mỗi một tòa cung điện. Cơ Khinh Sa từ đầu đến cuối vẫn duy trì lễ phép mỉm cười, không biết vô tình hay cố ý dẫn dắt Phạm Anh đi đến hướng hậu viện.
Ngoài mặt, Sa tiểu thư không thích huyên náo lắm.
Ngọc Dương Quan không chỉ là một tòa đạo quán, mà còn là một điểm du lịch nổi tiếng của thành Lạc Già. Du khách đến thành Lạc Già du lịch, đều sẽ sắp xếp hành trình để đi thăm Ngọc Dương Quan, nên giá vé vào cửa khá đắt. Nhưng Ngọc Dương Quan cho vào xem chỉ ở khu vực tiền viện và một phần nhỏ xung quanh, hậu viện không phải nơi du khách tùy tiện ra vào. Vì vậy du khách đều tập trung ở tiền viện, hậu viện liền hiển nhiên vô cùng thanh tĩnh.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, chỗ hành lang gấp khúc và chỗ cửa hậu viện không có đạo sĩ gác, “Cửa rộng mở”. Cơ Khinh Sa cứ như vậy đi vào không gặp bất kỳ ngăn trở nào.
Phạm Anh tự nhiên càng sẽ không can ngăn.
Nói cho cùng, hậu viện cũng chỉ là khu sinh hoạt, không phải nơi cấm thực sự gì. Nếu Sa tiểu thư dạo chơi đến nơi này, Phạm Anh dĩ nhiên cũng không làm cô mất hứng thú.
Ở hậu viện Ngọc Dương Quan u tĩnh và đi qua mấy con đường mòn vòng quanh dần dần cách xa tiền viện ồn ào náo động tranh cãi ầm ĩ, gió lạnh phơ phất, làm người ta hết sức vui vẻ thoải mái.
Cơ Khinh Sa tùy ý đi vào một gian phòng cửa hơi khép, dường như là một gian phòng trà. Phòng trà âm u, mát mẻ, có một gã trí thức trẻ tuổi, cả người phong độ đang cùng một vị đạo sĩ ngồi ở chỗ kia thưởng thức trà. Trên bàn gỗ đen sì trước mặt bày một bàn cờ, hai người một bên thưởng thức trà một bên chơi cờ rất nhàn nhã tự tại, tựa như người trong bức họa.
Có một gã đàn ông khác đứng phía sau vị đạo sĩ, đang đứng xem chơi cờ.
Nhìn thấy bóng dáng cao ngất của người đàn ông này, Phạm Anh không khỏi hơi sững sờ, trong đầu nảy lên một dự cảm không rõ ràng.
Bóng dáng này rất quen thuộc!
Chỉ có điều trong lúc này, Phạm Anh cũng không có thời gian để do dự. “Sa tiểu thư” đã đi vào rồi, Phạm Anh chỉ có thể đi theo vào cửa. Lâm Thành Đạc và một vị tùy tùng của Sa tiểu thư cũng cùng nhau vào cửa.
Bởi vì Sa tiểu thư không thích điều động binh lực, chuyến thăm quan lần này chỉ có bốn người bọn họ.
Nhưng mà càng đi vào trong, dự cảm không rõ ràng trong lòng Phạm Anh lại càng cao, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi đang đánh cờ, tốc độ suy nghĩ trong đầu cực cao. Tuy rằng vẫn không nhớ nổi người này rốt cuộc là ai, Phạm Anh cũng đã có thể khẳng định người này và gã có quan hệ tuyệt đối không giống bình thường.
Cũng may nghi hoặc như vậy không kéo dài quá lâu.
Người đàn ông trẻ tuổi nhã nhặn đang cùng đạo sĩ chơi cờ đã nhìn thấy bọn họ, liền mỉm cười đứng dậy, thản nhiên nói:
- Phạm tiên sinh, đến rồi sao?
Phạm Anh chợt dừng bước, hai hàng lông mày bỗng nhiên dương lên, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Trong lúc này, Phạm Anh cũng đã biết chính mình đã rơi vào trong cạm bẫy nào đó. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, gã ta vẫn có chút mê muội, rất khó liên hệ cái bẫy này với tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Đức Mễ và Bá tước Mikhail.
Nếu như nói Bá tước Mikhail từ Châu Âu xa xôi chạy tới nơi này là đặc biệt để đối phó với gã ta, chính Phạm Anh cũng sẽ không tin. Mặc dù gã ta rất tự tin, nhưng cũng chưa tới nông nỗi ngạo mạn điên cuồng, biết mình mạnh yếu ra sao, còn xa mới đủ tư cách kia.
Trong lúc này khẳng định có nhiều chỗ không bình thường.
Nhưng hiển nhiên, Phạm Anh đã không có thời gian để nhận ra kỹ càng chân tướng của cái bẫy này.
Người đàn ông nhã nhặn trẻ tuổi chưa trả lời câu hỏi của gã ta, lão đạo sĩ ngồi đối diện chơi cờ cùng với người đàn ông đứng xem chơi cờ kia cũng đã xoay người lại đối mặt với Phạm Anh.
- Là ngươi!
Sắc mặt Phạm Anh lập tức thay đổi lớn, chợt lui về phía sau.
Bóng dáng người đàn ông đứng xem chơi cờ vô cùng quen thuộc, chính là Phạm Nhạc!
Một người mà Phạm Anh vốn cho là đã chết bỗng sờ sờ đứng ở trước mặt gã ta, sao không khiến cho Phạm Anh sợ đến vỡ mật được đây?
Về phần vị lão đạo sĩ chơi cờ kia dĩ nhiên là trụ trì chân nhân hiện tại Nguyên Thành Tử của Ngọc Dương Quan. Căn cứ vào tin tức mà Phạm Anh lấy được, Nguyên Thành Tử lúc này hẳn là đang ở lại trong Hoàng phủ, như thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở Ngọc Dương Quan? Trong lúc nhất thời, trong đầu Phạm Anh ầm ầm rung động, hoàn toàn không xử lý suy tư Pháp Chính thông thường.
Nhưng mà bản năng nói cho Phạm Anh biết, nơi này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể ở lâu.
Ngay sau đó, Phạm Anh không nói hai lời, chân lùi lại một chút, thân mình giống như tên rời cung, lao ra ngoài cửa.
Giống như Phạm Nhạc, Phạm Anh cũng là đệ tử tục gia của Ngọc Dương Quan, truyền nhân dòng chính “Tiên Thiên huyền công” phái Long Môn. Theo Phạm Nhạc nói, thiên phú luyện võ của Phạm Anh còn ở trên cả anh ta.
Trong lúc nguy cấp, Phạm Anh toàn lực thi triển, quả thực không thể so sánh tầm thường. Võ công cao, thân pháp cực nhanh, vô cùng hiếm có, ngay cả Tiêu Phàm cũng không kìm nổi khẽ vuốt cằm, lộ ra thần sắc tán thưởng. Mặc dù chưa chắc thật sự mạnh hơn Phạm Nhạc, nhưng cũng là vô cùng khó lường.
Chỉ tiếc cục diện hôm nay chính là đặc biệt lập ra cho gã ta. Dưới loại tình hình này, võ công của Phạm Anh cao đến đâu, thân pháp nhanh nhẹn hơn nữa, muốn bình yên thoát thân cũng tuyệt đối không dễ dàng.
Thân thể của Phạm Anh khó khăn lắm mới bắn tới trước cửa, lưỡng đạo mãnh liệt mạnh mẽ một trái một phải mãnh kích mà đến.
- Trở về!
Theo âm thanh quát lạnh, hai gã đạo sĩ trung niên từ chỗ tối lao ra, chưởng phong gào thét, thế không thể đỡ.
“Tiên Thiên huyền công” chính tông nhất.
Phạm Anh một lòng, lập tức ngã xuống.
477-cam-bay/1162193.html
477-cam-bay/1162193.html
383
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
