Chương 479
Phạm Linh xảy ra chuyện rồi (1)
- Tiêu chân nhân, đó là bởi vì ngươi không hiểu sự tà ác của “Thiên Quỷ Hàng”. Thiên Quỷ Hàng cố nhiên lợi hại vô cùng, thế nhưng cũng có hậu họa không gì sánh nổi. Hợp thể với âm quỷ do chính mình nuôi dưỡng, trở thành thân thể nửa người nửa quỷ, rốt cuộc là nhân tính áp đảo ma tính, hay là ma tính áp đảo nhân tính, chuyện này ai cũng không có cách nào đảm bảo. Một khi ma tính át nhân tính, chỉ sợ Ma Cưu lúc đó, sẽ không phải là Ma Cưu bây giờ nữa, mà là một ác quỷ siêu cấp có thể tung hoành nhân gian! Ác quỷ này nếu tung hoành lên, ai có thể chế phục được? Cố lão tương truyền sau khi luyện thành “Thiên Quỷ Hàng cứ cách một khoảng thời gian, sẽ nuốt sống linh hồn của một người, để duy trì trạng thái cân bằng trong cơ thể, không để bản thân hoàn toàn biến thành quỷ. Người bị nuốt sống này, đương nhiên là tu vi càng cao càng tốt, hiệu quả càng có thể kéo dài.
Tô Nam nói xong, khóe miệng nhẹ nhàng cử động, trong mắt không kìm nổi toát ra vẻ sợ hãi.
Nếu thật sự là như vậy, Tô Nam có tu vi cao thâm e rằng sẽ trở thành đối tượng đầu tiên bị Ma Cưu “nuốt sống”.
Tiêu Phàm nhíu mi nói:
- Tô Nam giáo chủ, đây chẳng qua là từ suy đoán mà thôi. Dù sao từ xưa đến nay, cũng chỉ có Lạp Trát Đắc Lý trong truyền thuyết là luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”. Ai cũng đều chưa từng tận mắt nhìn thấy, sau khi luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, sẽ là kết quả như thế nào.
Đối vơi loại chuyện “nuốt sống” linh hồn này, Tiêu Phàm nghe tới, hiển nhiên đặc biệt nghe không lọt tai.
Giáo nghĩa môn quy của Vô Cực Môn, chính là “làm nhiều việc thiện, tích âm đức rộng lớn”.
Tô Nam hỏi ngược lại:
- Nếu chẳng may truyền thuyết là sự thật thì sao?
Lông mày Tiêu Phàm không khỏi càng nhíu chặt hơn.
Chuyện như thế này, đúng là cẩn tắc vô áy náy. Ngộ nhỡ truyền thuyết là thật, Ma Cưu luyện thành “Thiên Quỷ Hàng”, ma tính đại phát, tung hoành tứ phía, đối với đám người Tô Nam mà nói, chính là tai họa ngập đầu. Mặc dù nói, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, người chỉ có một lần chết, ai cũng tránh không nổi. Thế nhưng hiển nhiên chết bệnh, chết già, với bị người ta xem là “thức ăn” để ăn tươi nuốt sống linh hồn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
- Huống hồ, trong khoảng thời gian này, giáo chủ Cao Trừng của “Tinh Nguyệt phái”, đại tế ti Nạp Tả của “Đỗ Thành phái”, bỗng nhiên cũng bắt đầu bế quan không ra, tuyên bố với bên ngoài không hỏi thế sự, chuyện trong giáo đều giao cho môn nhân đệ tử chủ trì. Ta không tin, thật sự chỉ là trùng hợp.
Tô Nam chậm rãi nói, tinh quang trong mắt sáng ngời.
Nguyên Thành Tử nói:
- Ông đang hoài nghi, Cao Trừng và Nạp Tả đều là chịu sự bức ép của Ma Cưu.
Tô Nam lắc đầu nói:
- Có lẽ không chỉ là bức ép, nói không chừng bọn họ đều bị trọng thương rồi, thậm chí đã chết cũng có khả năng. Cơ bản, trong Đan Mạn quốc, Hàng Đầu Sư có thể uy hiếp đến Ma Cưu, thì chỉ có mấy người chúng ta như vậy. Biết rõ Ma Cưu muốn tu luyện ‘Thiên Quỷ Hàng”, chúng ta nhất định sẽ ra mặt can thiệp, lão liền trực tiếp ra tay trước chiếm lợi thế, đem những ứng viên có tính uy hiếp nhất xử lý gọn. Cứ như vậy, lão có thể yên tâm tu luyện.
“Tinh Nguyệt phái”, “Nạp Cát phái” đều là nhất đẳng đại phái của Đan Mạn quốc. Trước khi Ma Cưu chưa quật khởi, “Bất Cổ phái” vốn dĩ là không có cách nào đánh đồng với những đại phái này. Cao Trừng và Nạp Tả, càng là đại Hàng Đầu Sư nổi danh so với Tô Nam, xem như là Hàng Đầu Sư ở đẳng cấp cao nhất đứng sau Ma Cưu ở Đan Mạn quốc rồi.
- Khi lão đi tìm ta, ta đang bế quan, lão không có nắm chắc phần thắng, liền để lại mấy lời như vậy. Nói là muốn tiến cử ta kế nhiệm đại quốc sư, hiển nhiên là muốn mê hoặc ta, làm ta ổn định trước rồi tính sau. Con người này, không những tàn độc, hơn nữa còn vô cùng âm hiểm giảo hoạt.
Tô Nam tức giận phẫn nộ nói, đã không chút khách khí tiến hành nhân thân công kích với Ma Cưu rồi, có thể thấy oán hận sâu sắc với Ma Cưu như thế nào.
Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa, Nguyên Thành Tử liếc mắt nhìn nhau, đều không kìm nổi gật gật đầu.
Chiếu theo phân tích này của Tô Nam, vẫn thật sự rất có lý. Nếu như Tô Nam không hề cảm nhận được nguy hiểm cực độ, ông ta cũng nhất quyết không chọn đối địch với Ma Cưu, như vậy quá ngu xuẩn rồi.
Quan trọng hơn nữa chính là, dự cảm của Hàng Đầu Sư luôn nhạy bén hơn so với dự cảm của người bình thường, cũng linh nghiệm hơn rất nhiều.
- Vậy giáo chủ lần này rời khỏi trang viên của mình, trước khi đến thành Lạc Già, chẳng lẽ không sợ bị Ma Cưu phát hiện sao.
Một lát sau, Tiêu Phàm thấp giọng hỏi, hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng Tô Nam.
- Đương nhiên là sợ hãi. Nhưng sợ hãi thì không thể đến sao? Thì có thế trốn được sao?
Tô Nam cười khổ một tiếng, hỏi ngược lại.
Bị ép đến mức này, ngoại trừ liều chết quyết chiến một trận, đã không còn lối đi nào khác.
- Thất thúc công, Thất thúc công, cứu mạng...
Chính vào lúc này, bên ngoài của bỗng vang lên tiếng kêu kinh hoảng khiếp sợ của Hoàng Dũng Huy.
- Ồn ào cái gì?
Nguyên Thành Tử lập tức đứng dậy, bước nhanh đến cửa, sầm mặt, quát lớn một tiếng.
Đối với đứa con trai thứ này của Hoàng Thanh Vân, thực lòng mà nói, Nguyên Thành Tử có chút nhìn không thuận mắt. Đứa trẻ này, quá mềm yếu, so với anh trai nó, cách biệt quá xa. May mà Hoàng gia còn có Hoàng Cao Huy kế thừa gia nghiệp, bằng không Hoàng Dũng Huy thật đúng là không thể trông cậy được.
Biết rõ có khách quý đang ở đây, lại vẫn hô to gọi nhỏ như vậy, không có nửa điểm gia giáo, chẳng phải là khiến cho người ta chê cười hay sao?
- Thất thúc công, Thất thúc công, không xong rồi không xong rồi, Linh Linh, Linh Linh bị người ta bắt đi rồi...
Hoàng Dũng Huy ngày thường vốn dĩ cực kỳ sợ hãi Thất thúc côngnày, hiện giờ lại không để ý nhiều đến như vậy, chạy đến trước mặt Nguyên Thành Tử, vội vội vàng vàng kêu lên.
- Linh Linh? Ngươi nói là Linh Linh?
Nguyên Thành Tử nhíu mày hỏi, trong lòng lại âm thầm thở phào một cái. Hoàng Dũng Huy thở hổn hển như vậy, ban đầu Nguyên Thành Tử còn cho rằng là Hoàng Thanh Vân hoặc là Hoàng Cao Huy xảy ra chuyện lớn gì. Khoảng thời gian này, thần kinh của Nguyên Thành Tử cũng căng thẳng cao độ, có chỗ thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Hoàng Dũng Huy vừa gật đầu, vừa đưa tay lau mồ hôi.
- Chuyện là như thế nào?
Phạm Nhạc ở phòng bên cạnh, hiện thân ra, lớn tiếng hỏi.
- Nhị, Nhị ca...
Hoàng Dũng Huy vừa nhìn thấy Phạm Nhạc, liền không kìm lòng nổi rụt cổ một cái. Đối với hai vị anh họ của Phạm Linh, Hoàng Dũng Huy đều mang trong lòng kính sợ. Nhất là bây giờ Phạm Linh xảy ra chuyện, Hoàng Dũng Huy càng sợ Phạm Nhạc đối với cậu ta không khách khí.
- Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?
Phạm Nhạc sải bước đến trước mặt Hoàng Dũng Huy, trầm mặt quát hỏi.
- Là như thế này...
Hoàng Dũng Huy lắp bắp đem sự tình chân tướng nói lại một lượt.
Thì ra tối nay, cậu ta và Phạm Linh đi đến phòng trà của khách sạn Kim Hải Ngạn xin thôi việc, kết quả là ở cửa khách sạn, Phạm Linh bị người ta bắt đi.
Bởi vì Tiêu Phàm đích thân báo cho Hoàng Thanh Vân, Hoàng Dũng Huy và Phạm Linh có “duyên vợ chồng”, chuyện của hai người họ, xem như đã được định rồi. Hoàng gia không phản đối, Phạm Nhạc cũng không phản đối. Phạm Linh cũng thử chấp nhận Hoàng Dũng Huy. Nếu Phạm Linh tương lai trở thành con dâu của Hoàng gia, vậy thì công việc biểu diễn “ti tiện” phải xuất đầu lộ diện ở phòng trà không thể làm nữa, Hoàng gia không chấp nhận người này.
Kỳ thật, nếu Phạm Nhạc đoạt lại gia sản thuộc về bản thân mình, Phạm gia cũng không thể chấp nhận người này.
Chuyện này cứ như vậy phát triển, người vui nhất hiển nhiên là không ai ngoài Hoàng Dũng Huy, hạnh phúc đến một cách bất thình lình như thế, Hoàng nhị thiếu gia liên tục mấy ngày đều đắm chìm trong niềm hưng phấn vô cùng. Về phần trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng nhị thiếu không phải không lo, thực sự cậu lo lắng cũng vô ích, không thể nhúng tay vào được, tất cả đã có cha, anh trai và Thất thúc công làm chủ, không có chuyện của cậu.
Đối với trưởng bối của Hoàng gia mà nói, chỉ cần cậu yên tâm nói chuyện yêu đương với Phạm Linh, vợ chồng son anh anh em em, không cần đi làm phiền gia đình thì đã rất tốt rồi, cũng không trông cậy cậu ta có thể giúp đỡ được việc gì.
Ai mà biết cậu ta vẫn thật sự thêm loạn vào.
Phạm Nhạc quát:
- Kẻ nào làm? Vì sao không báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát cũng vô dụng, là, là Phạm Anh đích thân ra mặt, cái người Lâm Thành Đạc kia dẫn người bắt đó. Cháu nhìn thấy xe của Phạm Anh dừng lại ở phía xa. Phạm Anh ngồi trong xe hút thuốc...
Hoàng Dũng Huy vội vội vàng vàng giải thích.
Lông mày của mọi người đều không khỏi nhíu lại. Hoàng Dũng Huy nói không sai, thật sự nếu là Phạm Anh đích thân xuất mã, báo cảnh sát khẳng định không có tác dụng. Cảnh sát người nào dám đi vuốt “râu hùm” của Phạm Anh. Phạm gia cũng không tính đến, mấu chốt là “Bất Cổ phái” chọc giận không nổi, nhất là Ma Cưu đại quốc sư đã quay về Lạc Già bang. Dưới tình hình đích thân ngồi trấn tại Ma Cưu trang viên, đừng nói là Cục cảnh sát của thành Lạc Già, cho dù là cảnh sát tối cao của Đan Mạn quốc, cũng không có ai dám tùy tiện đi bắt đồ tôn của Ma Cưu đại quốc sư.
- Phạm Anh đích thân xuất mã rồi sao?
Phạm Nhạc thấp giọng truy hỏi một câu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
472-pham-linh-xay-ra-chuyen-roi-1/1162187.html
472-pham-linh-xay-ra-chuyen-roi-1/1162187.html
363
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
