TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 476
Nhân tướng không thể lầm

Trố mắt một chút, Tô Nam mới mở miệng nói, giọng nói không kìm được có chút đè thấp, dường như sợ tai vách mạch rừng. Kỳ thật bốn người trong gian phòng này, không có người nào không phải là cao thủ tiêu chuẩn chốn hồng trần, gần đó có người nghe lén hay không, là cực kỳ rõ ràng. Tô Nam vẫn cẩn thận như trước. Vậy thì chỉ có thể nói, từ sâu trong lòng ông ta, đối với Ma Cưu đại quốc sư, quả thật kiêng kỵ vô cùng. Cho dù trong mật thất, nói chuyện cũng tự nhiên mà vậy, không dám to tiếng.

Tiêu Phàm không chút do dự gật đầu, nói:

- Chính là như vậy, trong vòng hai mươi ngày, tôi nhất định phải lấy được Xích Viêm Thảo, nếu không bạn gái của tôi sẽ có phiền phức lớn.

Tô Nam lập tức nói:

- Tiêu chân nhân hẳn cũng biết, làm như vậy nguy hiểm nhiều đến thế nào?

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi ngược lại:

- Rõ ràng biết nguy hiểm lớn như vậy, Tô Nam giáo chủ vì sao còn đích thân đuổi đến Lạc Già thành. Hơn nữa còn là đơn độc mà đến?

Con ngươi của Tô Nam mãnh liệt co rút lại, yên lặng nhìn thẳng Tiêu Phàm, ác khí trong mắt đại thịnh, âm hiểm nói:

- Tiêu chân nhân, đây là chuyện riêng của ta, không nhọc đến Tiêu chân nhân phải quan tâm.

Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm không hề giảm xuống, chậm rãi nói:

- Tô Nam giáo chủ, tôi tuy rằng không rõ ràng nội tình cụ thể, thế nhưng tôi biết xem tướng.

- Xem tướng?

- Đúng vậy. Nhìn từ tướng mạo của Tô Nam giáo chủ, trước mắt chính là thời buổi rối loạn. Nếu xử trí không kịp, chỉ sợ đại họa liền sắp sửa xém lông mày rồi. Đây không chỉ là tai họa của Tô Nam giáo chủ, mà còn là tai họa của toàn bộ “Nạp Cát phái”.

Ánh mắt Tiêu Phàm sắc bén như dao, không chút khách khí nhìn thẳng với ánh mắt của Tô Nam, từng câu từng chữ, từ tốn nói ra.

Tô Nam đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Tiêu Phàm, lớn tiếng nói:

- Tiêu tiên sinh, ngươi rốt cuộc là ai?

Một lời chưa nói xong, cổ tay Tô Nam liền lật lại, trong tay đã nhiều hơn một vật phẩm đen nhánh, hình dạng cổ quái, giống như một pháp khí được đặc biệt cung phụng của một phái tông giáo nào đó.

Nguyên Thành Tử chấn đống, vội vàng đứng dậy, hai tay lắc lắc, nói:

- Tô Nam giáo chủ, dù thế nào cũng đừng hiểu lầm, Tiêu chân nhân tuyệt đối không có ác ý.

Ông ta đương nhiên có thể nhận ra, đồ vật mà Tô Nam đang cầm trong tay giờ phút này, chính là “binh khí” của Hàng Đầu Sư. Không ít Hàng Đầu Sư thi triển pháp đều phải dựa vào pháp khí, món pháp khí này, Nguyên Thành Tử đã từng thấy qua.

Tô Nam bỗng nhiên trở mặt, có thể nghĩ đến, lời của Tiêu Phàm, đích thị đã chọc trúng tâm sự của ông ta.

Tiêu Phàm vẫn ngay ngắn ngồi ở nơi đó, sừng sững bất động, nhìn Tô Nam, chậm rãi nói:

- Tô Nam giáo chủ, không cần kinh ngạc. Hàng Đầu Sư các người có thủ đoạn riêng của Hàng Đầu Sư, thầy tướng Trung Hoa chúng tôi có thủ đoạn của thầy tướng. Nếu như Tô Nam giáo chủ nhất định phải khảo sát, Tiêu Phàm cũng rất vui lòng hầu tiếp. Thế nhưng Tô Nam giáo chủ phải nghĩ cho kĩ, chúng ta có cùng chung kẻ địch. Muốn đối phó với Ma Cưu đại quốc sư, sức mạnh của một người khẳng định là không đủ. Nhiều hơn một người bạn, là nhiều thêm một phần lực lượng.

- Ngươi làm sao biết ta muốn đối phó với Ma Cưu?

Tô Nam vẫn là đè thấp giọng, nổi giận đùng đùng hỏi, nắm thật chặt pháp khí trong tay, không hề có chút ý muốn thu về, dường như một lời không hợp, liền sẽ ra tay. Từ trong vẻ mặt của Tô Nam, hoàn toàn có thể nhìn ra nội tâm căng thẳng bất an của ông ta.

Đối phó với Ma Cưu!

Chuyện này chỉ cần nghĩ một chút, đều làm cho lòng người phát lạnh.

Nhất là đối với Hàng Đầu Sư của Đan Mạn quốc, càng là như vậy.

Đột nhiên, tâm sự của mình bị một tên có thể xem như là người lạ vạch trần, loại chấn động này, người bình thường tuyệt đối chịu không nổi.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói:

- Tô Nam giáo chủ là nhất phái chi tôn, đại Hàng Đầu Sưnổi danh của Đan Mạn quốc. “Nạp Cát phái” càng là đại phái truyền thừa mấy trăm năm. Ở Đan Mạn quốc, có thể làm cho Tô Nam giáo chủ và môn phái của ông đều đứng trước tai họa ngập đầu, ta tin rằng ngoại trừ Ma Cưu đại quốc sư, không thể nào lại có thêm người khác có thể làm được điều này.

- Làm sao ngươi biết ta và “Nạp Cát phái” có tai họa ngập đầu?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:

- Tô Nam giáo chủ, ta đã nói rồi, cái này, từ tướng mạo của ông liền có thể nhìn ra.

Tô Nam liền cười, cười rất lạnh lùng, chậm rãi nói:

- Tiêu tiên sinh, ngươi cảm thấy ta có tin không?

Trong mắt của người khác, Hàng Đầu Sư là thần bí như vậy, đối với người chưa từng đích thân trải nghiệm mà nói, tướng thuật chỉ có càng thêm thần bí khó lường. Chuyện này liên quan đến sự tồn vong sinh tử của Tô Nam, thậm chí của toàn bộ “Nạp Cát phái”, Tô Nam làm sao có thể bởi vì một câu “tướng mạo” của Tiêu Phàm liền tin tưởng không nghi ngờ.

Tiêu Phàm vẫn ngồi ở đó, từ tốn nói:

- Tô Nam giáo chủ, tướng mạo của ông biểu hiện, ngoại trừ Duy Đa, ông còn có một đứa con trai. Hơn nữa, mẹ của đứa bé này, hẳn là có quan hệ rất không bình thường với Tô Nam giáo chủ.

- Ngươi...

Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Nam đại biến, hai mắt trợn thật to, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm, giống như giữa ban ngày nhìn thấy ma vậy. Mà giờ phút này, sự kinh hãi trong lòng Tô Nam chỉ có càng sâu hơn so với sự biểu hiện bên ngoài của ông ta.

Tô Nam cả đời chưa từng kết hôn, nhưng lại có hai đứa con riêng. Con trai lớn Duy Đa là do ông ta và người thị nữ hầu hạ năm đó sinh ra, mặc dù khá bí ẩn, vẫn là có mấy người biết. Theo thời gian trưởng thành của Duy Đa, bí mật này cũng dần dần lan truyền ra ngoài, Tô Nam cũng không cố tình giấu diếm.

Con trai út, có chút không giống với Duy Đa, là do Tô Nam và cháu ngoại của mình sinh ra. Nói ra, đây chính là “loạn luân” thực sự. Từ trước đến nay, Tô Nam và cháu gái đều giữ bí mật này với bên ngoài, ngoại trừ hai người, không hề có người thứ ba nào biết chân tướng của sự việc này. Chuyện làm cho Tô Nam vui nhất, chính là thiên phú của con trai út vượt xa Duy Đa, tuổi còn nhỏ, liền biểu hiện ra tiềm lực kinh người. Tô Nam lo người khác đoán ra được quan hệ thật sự của bọn họ, không dám đưa con trai út đi theo bên người đích thân dạy dỗ, chỉ có thể lợi dụng cơ hội khác đến chỉ điểm. Dù là như vậy, tiến cảnh Hàng Đầu thuật của con trai út, vẫn là tiến triển cực nhanh. Tô Nam vui vẻ vô cùng. Chỉ đợi tương lai sau khi đứa bé này trưởng thành, sẽ đem vị trí chưởng giáo “Cát Nạp phái” truyền lại cho nó.

Tô Nam thậm chí không hề nghi ngờ, sẽ có một ngày, con trai út sẽ trở thành một vị Hàng Đầu Sư bậc nhất của Đan Mạn quốc, được hoàng thất phong làm đại quốc sư.

Thế nhưng hiện tại, Tiêu Phàm lại trực tiếp nói ra bí mật này của ông ta, liền giống như kéo chiếc khố cuối cùng trên người ông ta ở trước mặt mọi người, trong phút chốc Tô Nam chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm chuyển động, máu nóng toàn thân xông thẳng lên đỉnh đầu, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ bình thường được nữa.

Tô Nam tin tưởng, bí mật này, ngoài bản thân ông ta và cháu gái ngoại, tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được, cho dù là bản thân đứa bé, cũng không biết cha ruột của mình là Tô Nam. Chính bởi vì vậy, Tô Nam mới thực sự lâm vào hỗn loạn. Bí mật như thế này, Tiêu Phàm tuyệt đối không thể nghe ngóng được.

Thế nhưng hắn cư nhiên lại biết!

Chẳng lẽ cái gọi là “tướng thuật” của nước Trung Hoa, thật sự thần kỳ như vậy sao?

Cũng may Tô Nam mặc dù chấn động vô vùng, nhưng từ đầu đến cuối luôn duy trì tia lý trí thanh tỉnh cuối cùng trong đầu, chặt chẽ khống chế bản thân, không hề tùy tiện ra tay với Tiêu Phàm.

Người thanh niên Trung Hoa này mặc dù trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối không phải loại dễ đối phó.

Tiêu Phàm không đi để ý đến sự giận dữ của Tô Nam, từ tốn nói:

- Tô Nam giáo chủ, nếu như muốn hợp tác vui vẻ, mọi người đều phải có thành ý mới được. Mục tiêu của ta chính là “Xích Viêm Thảo”, đối với Tô Nam giáo chủ không có bất kỳ ác ý nào. Mong giáo chủ suy nghĩ kỹ.

Sắc mặt Tô Nam biến ảo, trong giây lát, thần sắc trong mắt dần trở nên kiên nghị, cổ tay lật lại, đem pháp khí thu về, cười ha ha nói:

- Tướng thuật của Tiêu chân nhân, quả thật thần kì khó lường, khâm phục, khâm phục!

Lại chậm rãi ngồi xuống.

Không chỉ ánh mắt Tô Nam nhìn Tiêu Phàm trở nên quái dị, ngay cả Nguyên Thành Tử cũng là như vậy.

Nói tới, Nguyên Thành Tử đối với việc nghiên cứu tướng thuật cũng có chút đi sâu, thế nhưng thật lòng mà nói, Tiêu Phàm nói những thứ này, ông ta thật sự nhìn không ra. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy điềm xui xẻo trên mặt Tô Nam, không phải là điềm báo tốt, trong khoảng thời gian sắp tới e rằng sẽ có tai họa giáng xuống. Thế nhưng tuyệt đối không có cách nào nói một cách cụ thể, một cách chắc chắn giống như Tiêu Phàm.

- Tiêu chân nhân, ngươi vừa nói, đối với Huyết Hàng thuật của “Bất Cổ phái”, có sự nghiên cứu. Xin thứ cho ta tò mò, không biết loại nghiên cứu này, là tiến hành thế nào?

469-nhan-tuong-khong-the-lam/1162184.html

469-nhan-tuong-khong-the-lam/1162184.html

375

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.