TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 475
Hòa làm một thể

Luận thực lực chỉnh thể, Ngọc Dương Quan có lẽ còn chưa thể đánh đồng với các bang phái có Huyết Hàng Thuật hùng mạnh bậc nhất như “Nạp Cát phái”, “Bất Cổ phái”. Thế nhưng luận thực lực cá nhân, Nguyên Thành Tử tuyệt đối có thể đưa thân lên xếp hàng đầu, không hề thua kém những Đại Hàng Đầu Sư nổi danh kia. Cho dù Tiêu Phàm thật sự là Hàng Đầu Sư của “Bất Cổ phái”, Nguyên Thành Tử cũng sẽ không thật sự bị dọa tới sợ chết khiếp.

Nguyên Thành Tử cười ha hả, cũng không phủ nhận.

- Tiêu tiên sinh, ta cũng đã nghe nói qua Đạo thuật của Trung Hoa, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cao thâm bí hiểm. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Hiếm thấy Tiêu tiên sinh trẻ như vậy, tu vi đã cao minh như thế. Tô Nam thật khâm phục vô cùng.

Tô Nam lập tức chuyển hướng về phía Tiêu Phàm, lại hồi phục thành vị nho nhã lễ độ kia, cả người toát lên hơi thở tri thức của đại Hàng Đầu Sư “khác loại”. Trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, mang theo ý tò mò nồng đậm, cũng có sự đề phòng thật sâu được che dấu vô cùng kĩ càng.

Bất kể Tiêu Phàm có liên quan đến “Bất Cổ phái” hay không, thủ đoạn mà người thanh niên này khi nãy bày ra, đều đã đủ kinh người. Trước khi chưa thăm dò rõ ràng lai lịch của Tiêu Phàm, trong lòng Tô Nam làm sao có thể không cảnh giác?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Tô Nam giáo chủ quá khen rồi, đại đạo chi cực, vạn pháp giai thông.

Tô Nam trầm giọng nói:

- Tiêu tiên sinh, mặc dù ta rất tán thành ý kiến của ngươi, thế nhưng trong Đạo thuật của quý quốc, đột nhiên trộn lẫn thủ pháp của Hàng Đầu Sư chúng tôi, vẫn là làm cho người ta giật mình. Lẽ nào Tiêu tiên sinh trước giờ đều đang nghiên cứu làm thế nào để đem hai thứ này hòa làm một thể sao?

Tiêu Phàm cười nói:

- Trước giờ đều đang nghiên cứu, hiển nhiên là làm không được. Tôi thực sự tiếp xúc với Hàng Đầu Thuật, cũng là chuyện mấy ngày nay thôi. Thế nhưng trong tấm Phù Trúc khi nãy, quả thực có trộn lẫn nội dung của Huyết Hàng. Hơn nữa Huyết Hàng này, cũng xác thực là đến từ Hàng Đầu Sư của “Bất Cổ phái”.

- Ồ? Tiêu tiên sinh có thể giải thích rõ hơn cho chúng tôi một chút hay không?

Tô Nam lập tức hỏi, tinh quang hai mắt nhấp nháy, nhìn thẳng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm liếc Nguyên Thành Tử ở bên cạnh một cái, nói:

- Nguyên Thành chân nhân, đối với mùi của Huyết Hàng khi nãy, chân nhân hẳn là rất quen thuộc?

Nguyên Thành Tử trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ là đạo Huyết Hàng lấy từ trong người Thanh Vân kia?

- Đúng vậy. Đạo Huyết Hàng này, rất có thể chính là Phạm Anh hạ trên người Hoàng Thanh Vân tiên sinh, tôi đem thu nó lại, mấy ngày nay nghiên cứu một chút, phát hiện có thể dung hợp lại một chỗ với Phù Lục của chúng ta. Về phần rốt cuộc có thể sinh ra hiệu quả như thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ ràng.

Hiệu quả kỳ thật ban nãy đã kiểm nghiệm qua, ngay cả “âm bộc” mà Tôn Nam nuôi dưỡng, sau khi bị Phù Lục bao phủ, đều không dám cử động linh tinh. Chỉ có điều trước mặt Tôn Nam, lời này cũng không tiện nói ra.

http://truyencu
atui.net/ Nguyên Thành Tử vừa kinh ngạc vừa khâm phục, thở dài nói:

- Vô Cực Môn không hổ là lãnh tụ thuật pháp của Trung Hoa, Tiêu chân nhân chỉ dùng thời gian vẻn vẹn ba ngày, liền có thể đem Hàng Đầu và Phù Lục hòa làm một thể, quả thật làm cho người ta khó có thể tin, khó có thể tin đó...

Lần này, sự ngạc nhiên thán phục của lão đạo sĩ quả thật là phát ra từ nội tâm.

Đem Đạo thuật và Hàng Đầu thuật dung hợp, lão đạo sĩ không phải chưa từng thử qua. Trước đó rất lâu, khi ông tu luyện Đạo thuật có thành tựu, liền thử qua muốn đem sở trường của Hàng Đầu thuật đến bổ sung cho sở đoản của Đạo thuật, đáng tiếc không có nửa điểm tiến triển, cuối cùng không thể không buông tha ý niệm này. Vốn nghĩ rằng Đạo thuật và Hàng Đầu thuật, chính là lửa không cùng lò. Không ngờ Tiêu Phàm chỉ trong vòng mấy ngày, cư nhiên liền có tiến triển có tính thực tiễn.

Xem ra thứ này, vẫn thực sự cần một thiên phú tuyệt vời.

Kỳ thật, ngoại trừ thiên phú, “Càn Khôn đỉnh” cũng là một nhân tố cực kỳ quan trọng. Không có pháp khí có thể đặt Hàng Đầu, làm sao nói đến chuyện nghiên cứu? Duy nhất chỉ có Tiêu Phàm mới có thể giam Hàng Đầu trong “Càn Khôn đỉnh”, sau đó tiếp tục tiến hành nghiên cứu.

- Huyết Hàng mà Phạm Anh hạ trên người Hoàng tiên sinh?

Tô Nam lại không làm sao ngạc nhiên chuyện Tiêu Phàm đem hai thứ dung hợp lại với nhau, ông ta quan tâm đến là “Phạm Anh”.

Nguyên Thành Tử vội vàng nói:

- Là thế này, Tô Nam giáo chủ, chúng tôi phân tích cho rằng, giao thủ với Duy Đa tiên sinh hẳn là Di Nô, thừa dịp Duy Đa tiên sinh không thể phân thần, hạ Hàng Đầu cho Thanh Vân, hẳn chính là Phạm Anh rồi.

Hai hàng lông mày của Tô Nam lập tức nhíu chặt lông mày lại.

Phạm Anh chẳng qua là đồ đệ của Di Nô mà thôi, gã hạ Hàng Đầu trên người Hoàng Thanh Vân, cư nhiên lại có uy lực to như vậy. Tiêu Phàm đem trộn lẫn vào Phù Lục, liền ngay cả “âm bộc” do Tô Nam tế luyện nhiều năm, đều sợ hãi dị thường. Chiếu theo cái này suy luận, sư phụ Di Nô của Phạm Anh, chẳng phải là càng thêm dũng mãnh cực kỳ sao?

Về phần Ma Cưu đại quốc sư, vậy thì càng không cần phải nói.

“Bất Cổ phái” nếu như thật sự hùng mạnh đến bước này, “Nạp Cát phái” làm gì còn có lực chống trả, chỉ sợ ngay cả công lực chống đỡ cũng sẽ không có.

Đối với lo lắng của Tô Nam, trong lòng Nguyên Thành Tử sáng rõ như gương, lập tức nói:

- Tô Nam giáo chủ, thời gian Tiêu chân nhân nghiên cứu Hàng Đầu thuật mặc dù không dài, thế nhưng Phù Lục thuật, cũng là truyền thừa ngàn năm của Vô Cực Môn.

Ông à, đừng nghĩ sai lệch nữa, vây “âm bộc” của ông, Tiêu Phàm chủ yếu dựa vào công lực của Phù Lục, không phải là Hàng Đầu thuật.

- Phù Lục thuật?

Tô Nam lại cũng không phải bởi vì câu nói đầu tiên của Nguyên Thành Tử mà yên lòng, trái lại nghi hoặc đánh giá Nguyên Thành Tử một chút.

Đối với Phù Lục thuật, Tô Nam tuy rằng cũng không tinh thông, nhưng tuyệt đối cũng không xa lạ gì. Nhiều năm nay, giữa ông ta và Nguyên Thành Tử, quả thật giao tiếp không ít. Nguyên Thành Tử trước mặt ông ta cũng bày ra không ít đạo môn pháp thuật, trong đó bao gồm cả Phù Lục thuật. Trong mắt của Tô Nam, Phù Lục thuật của Nguyên Thành Tử cố nhiên rất giỏi, nhưng cũng không đến mức tạo thành uy hiếp quá lớn đối với ông ta.

Làm gì giống như Tiêu Phàm như vậy, vừa ra tay liền khống chế “âm bộc” mà ông ta nuôi dưỡng tế luyện nhiều năm, nửa điểm đều không thể động đậy.

Nguyên Thành Tử nghiêm nghị nói:

- Tô Nam giáo chủ, đây là Tiêu chân nhân, chính là Chưởng giáo chân nhân hiện thời của Vô Cực Môn. Vô Cực Môn là lãnh tụ giới thuật pháp của nước Trung Hoa, từ ngàn năm nay, chấp chức người cầm đầu của thuật pháp Trung Hoa.

Ngụ ý chính là nói, ông đừng đem tôi so sánh với người ta, không cùng “đẳng cấp”.

Giống như đại quốc sư của Đan Mạn quốc các ông, là nhân vật lợi hại vô địch của cả nước. Chưởng giáo Vô Cực Môn, trong giới thuật pháp Trung Hoa, địa vị không hề thua kém Ma Cưu trong giới Hàng Đầu thuật của Đan Mạn quốc.

- Thì ra là thế, Tiêu chân nhân, thất kính rồi!

Tô Nam không khỏi kinh nghi bất định, vội vàng chắp tay hướng về phía Tiêu Phàm thi lễ sâu, rất khách khí nói.

- Không dám. Tô Nam giáo chủ, mời ngồi, cùng uống chén trà đi.

- Được, vậy thì làm phiền rồi.

Tô Nam cũng không từ chối, ngồi xuống một bên bàn trà.

Cơ Khinh Sa đích thân dâng trà thơm, quy củ sắm vai bạn gái của Tiêu Phàm, im lặng, tự nhiên, tuyệt đối không nhiều lời, trên mặt càng không nhìn ra nửa phần ấm ức.

Phàm là người thành đạt, tất có chỗ hơn người.

Hai mắt Tô Nam hơi nhíu lại, khom người hướng về phía Cơ Khinh Sa, tỏ lòng cảm ơn. Dựa vào con mắt của Tô Nam, ông ta tự nhiên có thể nhìn ra, vị này nhìn qua là một cô gái mỹ miều yếu đuối, kỳ thật cũng là một đại cao thủ thâm tàng bất lộ. Loại cỗ khí độ từ tốn, bình tĩnh kia. Bất luận làm như thế nào đều không thể giả vờ được. Bên người có người con gái như thế này, Tô Nam đối với thân phận của Tiêu Phàm, lại càng tin tưởng thêm vài phần.

- Tiêu chân nhân, đại giá quang lâm tệ quốc, không biết có gì muốn làm.

- Xích Viêm Thảo!

Tiêu Phàm thản nhiên đáp.

- Cái gì?

Cho dù là Tô Nam tôn quý của một phái, cũng không kìm nổi mở to hai mắt, khắp mặt đều là vẻ khó có thể tin được.

- Tiêu chân nhân. Ngài nói đùa phải không? Muốn “Xích Viêm Thảo” ư?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Tô Nam giáo chủ, có ai quy định, Xích Viêm Thảo chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của một cá nhân nào đó sao?

Lời này nói ra, Tô Nam một lúc lâu sau cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Từ xưa đến nay, “Xích Viêm Thảo” chính là độc chiếm của đại Hàng Đầu Sư. Ngoài đại Hàng Đầu Sưbậc nhất, những người khác ai dám ngấp nghé? Tuyệt đối là tìm chết! Huống hồ hiện tại, Xích Viêm Thảo đã ít ỏi như thế, mức độ quý giá này, đã vượt xa trước đây.

- Tiêu chân nhân, xin thứ cho ta vô lễ, trước mắt toàn bộ Đan Mạn quốc. Xích Viêm Thảo trưởng thành chỉ có một cây, trồng ở Ma Cưu trang viên. Lẽ nào Tiêu chân nhân là nhằm vào Ma Cưu trang viên mà đến sao?

468-hoa-lam-mot-the/1162183.html

http://truyencu
atui.net/

468-hoa-lam-mot-the/1162183.html

388

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.