Chương 456
Đề phòng nghiêm ngặt
Biết Hoàng Thanh Vân xảy ra chuyện, nhưng Hoàng phủ đề phòng nghiêm ngặt như này cũng khiến Tiêu Phàm thoáng có chút không ngờ.
Mặc dù Hoàng Nhị thiếu gia vẫn ngồi trên xe, xe muốn đi vào cửa Hoàng gia vẫn bị ngăn cản, hai gã người Hoa vẻ mặt ngiêm túc đi lên phía trước xe con không chút khách khí cản lại. Hai người này thân hình cao lớn, tay vượn eo thon, hông căng phồng, rõ ràng mang theo súng bên người.
Tiêu Phàm nhíu mi nhìn họ.
Xem ra bản thân hắn nhìn nhận an ninh thành Lạc Già lạc quan quá rồi. Bảo vệ cửa Hoàng phủ không ngờ đều mang theo súng lục. Chẳng lẽ quản lý súng ống ở thành Lạc Già này lơi lỏng như vậy? Hay là chỉ cần có tiền, pháp luật và quy định không thèm nhìn tới?
- Là tôi.
Hoàng Dũng Huy đúng lúc ra mặt.
Hai tên bảo vệ cửa nhìn thấy mặt mũi Hoàng Dũng Huy bầm dập, lập tức chấn động, đồng thời lùi sau một bước, tay rời hông, trong đó có một người nhanh tay rút ngay súng lục ra.
Nhìn thấy súng lục, cặp mắt của Tiêu Phàm co rút.
Hóa ra là Ngũ tứ thức.
Dựa theo sự đổi mới của thời đại, loại súng này sớm đã lạc hậu, khuyết điểm không ít, ví dụ như trọng lượng và kích thước quá lớn, số lượng đạn mang được lại ít, lực bắn phản chấn lớn, lần thứ hai bắn ra thì độ chính xác kém dần đều, tất cả đều là khuyết điểm. Nhưng điểm không thể phủ nhận lực sát thương của súng lục tứ thức không hề tầm thường so với súng lục khác. Trong bộ đội hỏa lực dã chiến càng mạnh, súng ngũ tứ có uy lực thừa thãi, nhưng trng trường hợp không có vũ khí hạng nặng phối hợp, vệ sĩ sử dụng súng ngũ tứ thức có thể dễ dàng gây lực sát thương với bất cứ áo chống đạn cảnh dụng nào, đó chính là uy hiếp trí mạng.
- Mấy người khẩn trương cái gì? Trên xe đều là bằng hữu của tôi.
Hoàng Nhị thiếu gia có chút mất hứng nói.
Tuy Hoàng Dũng Huy là con mọt sách trời sinh, nhưng đêm nay bị mấy tên thổ dân côn đồ đánh, trên người không có chỗ nào không đau, giờ lại gặp bộ dạng hai tên vệ sĩ như lâm vào đại địch này, thậm chí súng lục cũng rút ra, người có tình tính tốt cũng sẽ tức giận.
- Xin lỗi Hoàng Nhị thiếu gia, đây là quy định của đại thiếu gia, Mấy ngày này người lạ không thể đi vào đây.
Tên vệ sĩ chưa rút súng lục, tuổi hơn lớn, rõ ràng tổ hợp hai người này là do y làm chủ, vội vàng giải thích với Hoàng Dũng Huy.
- Tôi nói, họ không phải người lạ, họ là bạn tôi!
Mặt Hoàng Dũng Huy nghiêm lại, tức giận nói. Chỉ có điều vị còn ngoan này cho dù sa sầm cái mặt nhưng cũng không thể tạo ra lực uy hiếp. Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau miễn cho ý kiến.
Mặt Phạm Nhạc lộ ra vẻ mất hết nhẫn nại.
Trước kia, thiếu gia của Phạm gia muốn vào Hoàng phủ nào có ai dám cản lại chứ?
Cơ Khinh Sa liếc Tiêu Phàm một cái, hạ giọng nói:
- Hay là tôi cùng bọn họ nói chuyện một chút?
“Tài ăn nói” của Cơ Khinh Sa rất tốt, hai gã vị sĩ này e là dùng không tới hai người liền bị Cơ tổng thuyết phục rồi.
Tiêu Phàm cười cười nói:
- Không cần, người có thể nói sẽ tới mau thôi.
- Người nói nào?
Cơ Khinh Sa cả kinh, có chút hoài nghi nhìn Tiêu Phàm. Tại sao cô không có chút dự cảm nào vậy?
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, vẻ mặt rất chắc chắn.
http://truyencu
atui.net/ Quả nhiên sau một lát, hai cột sáng đèn
ô tô bắn thẳng tới, một chiếc xe Limo chạy tới, ở cách đó không xa đỗ “xịch”
một tiếng, hai gã vệ sĩ bộ dáng mạnh mẽ từ trên xe nhảy xuống, bày xong trận
thế phòng ngự, vẻ mặt khẩn trương như lâm đại địch.
- Đại ca ư?
Hai mắt Hoàng Dũng Huy kiêu ngạo nhìn hai tên vệ sĩ, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe sang trọng kia không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy tới.
Không ngờ chủ nhân chiếc xe này lại là đại ca của anh ta- Hoàng Cao Huy.
- Dũng Huy à? Trễ như này mà em vẫn còn ở bên ngoài ư?
Một nam tử trẻ tuổi cao gầy từ chiếc xe sang trọng bước xuống, rất kinh ngạc, ngay sau đó lại lập tức hốt hoảng “A” lên một tiếng:
- Sao lại thế này? Em bị thương ư? Là kẻ nào gây ra?
Nam tử trẻ tuổi cao gầy này có ngũ quan hơi giống Hoàng Dũng Huy, cũng là nam tử, nhưng đường cong gương mặt lại kiên nghị hơn so với Hoàng Dũng Huy, chứng tỏ đây là loại người có tính cách quyết đoán.
- Hì hì, không sao đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi anh, em đụng phải mấy tên côn đồ ấy mà...
Hoàng Cao Huy gật gật đầu, ánh mắt lướt qua Hoàng Dũng Huy lập tức đảo về hướng chiếc xe, hai hàng lông mày nhíu lại, hạ giọng hỏi:
- Dũng Huy, đây không phải xe em. Thế nào mà mấy người kia dám tới tận đây?
Trị an thành Lạc Già không tốt, lưu manh đầu đường xó chợ, tiểu bang phái có không ít, thường xuyên xảy ra mấy chuyện ẩu đả đánh nhau.
- Cái gì ạ?
Hoàng Dũng Huy ngạc nhiên, lập tức hiểu được đại ca mình đã hiểu lầm.
- Không phải, không phải ạ, bọn họ không phải là lưu manh, họ là bằng hữu của em. Là họ giúp em đánh đuổi lưu manh, đưa em về nhà. Nhưng anh xem, bọn A Phát lại ra ngăn cản, ngay cả súng cũng rút ra, đây chẳng phải quá không lịch sự rồi sao?
Hoàng Dũng Huy không kìm nổi, quay sang oán giận với đại ca.
Thực sự đêm nay và ngày trước không giống nhau, Phạm Linh lại còn ngồi trong xe nữa, nói ra thì đây cũng là “bạn gái” lần đầu tới nhà, kết quả là bị vệ sĩ rút súng ngăn lại, Hoàng Nhị thiếu gia thật sự rất mất mặt rồi.
Nói thế nào anh ta cũng là nhị thiếu gia Hoàng phủ, là chủ nhân tòa nhà lớn này.
- Là vậy ư? Vậy nên cảm ơn người ta rồi!
Hoàng Cao Huy sau khi nghe xong, mỉm cười nói, nhấc đôi chân dài đi về hướng bên kia. Hoàng Cao Huy lớn hơn Hoàng Dũng Huy mười mấy tuổi, sớm đi làm việc giúp đỡ phụ thân, hiện giờ Hoàng Thanh Vân ở trạng thái bán về hưu, toàn vộ sự vụ ngày thường của tập đoàn Hoàng thị đều là do cậu ta xử lý. Ngày thường xử xự thông minh tháo vát, không có như tên ngốc tử mọt sách Hoàng Dũng Huy kia.
- Đại thiếu gia...
Tên A Phát lớn tuổi hơn vội vàng ra ngoài cửa chào đón, ngăn trước người Hoàng Cao Huy, thần sắc ác liệt lắc đầu, ý là muốn nhắc nhở Hoàng Cao Huy, “tình hình địch không được rõ ràng”, không thể tùy ý tiếp cận.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, A Phát luôn cẩn thận đánh giá bọn họ. Ngoại trừ Phạm Linh, ba người còn lại thần sắc rất bình tĩnh, đối với sự đề phòng nghiêm mật của họ không có bất cứ phản ứng nào, thậm chí khi A Bưu móc súng ra, ba người đó vẫn duy trì thần sắc tự nhiên, thật giống như thứ A Bưu móc ra là một thức đồ chơi. Bọn họ cứ vậy ngồi trong xe, không đi ra, cũng không xông lên, ngay cả một lời giải thích cũng không nói.
Tuổi ba người này cũng không lớn, A Phát cho tới giờ chưa từng thấy người thanh niên nào giống như vậy, trong tâm rất bồn chồn.
Trong khoảng thời gian này, tình huống thực sự quá khẩn trương, trong phủ xảy ra đại sự, là “lão nhân” Hoàng phủ, A Phát không thể không xốc lại tinh thần, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp.
- Không cần gấp gáp.
Hoàng Cao Huy gật gật đầu, giơ tay vỗ vai A Phát, đối với việc A Phát tận trung với cương vị công tác rất hài lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Hoàng Cao Huy tới gần, cửa xe mở ra, đám người Tiêu Phàm lần lượt bước xuống.
Chính chủ đã đến mà còn tiếp tục ngồi trên xe thì không khỏi có chút thất lễ.
Hoàng Cao Huy nhìn xuống thì thấy A Phát khẩn trương quá rồi. Mấy người này có thể không hẳn là bằng hữu, nhưng cho dù là kẻ thù thì cũng sẽ không phải loại tiểu nhân hèn hạ đánh lén sau lưng.
Bất kể là Tiêu Phàm, hay Cơ Khinh Sa Phạm Nhạc, khí độ mấy người này tuyệt đối không phải là giả. Hoàng Cao Huy mấy năm nay tung hoành thương giới, duyệt qua vô số người, mắt nhìn tất phải có.
- Xin chào, Hoàng tiên sinh.
Tiêu Phàm mỉm cười, chủ động chào hỏi Hoàng Cao Huy.
- Xin chào, xin hỏi quý tính của tiên sinh là gì?
- Tôi họ Tiêu, Tiêu Phàm. Vị này là bạn gái tôi, Cơ Khinh Sa. Còn vị này là Phạm tiên sinh, vị này là em gái của Phạm tiên sinh, Phạm tiểu thư.
Nghe hắn giới thiệu, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Cơ Khinh Sa nổi lên hai luồng đỏ ửng. Giả trang làm bạn trai bạn gái sớm đã nói qua, mấu chốt là lời nói lúc này của Tiêu Phàm không có chút miễn cưỡng nào, đây mới là điều khiến Cơ Khinh Sa để tâm.
- Chào ngài, Tiêu tiên sinh! Chào Cơ tiểu thư...
Hoàng Cao Huy không ngừng tiến lên bắt tay đám người Tiêu Phàm, rất đủ quy củ.
Kỳ thực người trẻ tuổi bây giờ đều không kiếng kị nhiều, lần đầu gặp mặt không nhất thiết phải bắt tay, chỉ có điều đám người Tiêu Phàm không giống bình thường, Hoàng Cao Huy cũng không dám chậm trễ.
- Tiêu tiên sinh, nghe Dũng Huy nói đụng phải mấy tên lưu manh kiếm chuyện, là các vị xuất thủ tương trợ, xử lý mấy tên đó sao?
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Chuyện nhỏ mà, cũng chỉ là tiện tay thôi, không có gì đáng nói cả...
Hoàng Cao Huy vội nói:
- Đối với Tiêu tiên sinh chỉ là tiện tay, nhưng với em trai tôi thì ý nghĩa rất lớn, cảm tạ ngài.
Phạm Nhạc ở bên nói:
- Hoàng tiên sinh, cảm tạ thì chúng tôi không dám, có điều tôi ra tay hơi nặng, mấy tên lưu manh đó phỏng chừng cũng phải nằm viện thời gian ngắn. Việc này có thể kinh động tới cục cảnh sát, chúng tôi không tiện ở khách sạn. Tiêu tiên sinh và Cơ tiểu thư đều là nhân vật lớn có thân phận, không thể tới Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra được.
Hoàng Cao Huy cười ha ha, nói:
- Phạm tiên sinh không cần lo lắng. Nếu là vì giúp em trai tôi mà mới phát sinh chuyện này, đương nhiên Hoàng gia chúng tôi sẽ xử lý, làm sao có thể gây phiền phức cho Tiêu tiên sinh và Cơ tiểu thư được?
Lời này nói ra rất có đại khí.
Lấy thực lực của Hoàng gia ở thành Lạc Già, Hoàng Cao Huy nói vậy cũng không ngoa. Không phải nói tất cả án tử, Hoàng gia đều có thể bãi bình. Nhưng nếu chỉ là mấy tên lưu manh, vẫn đề thực không lớn. Huống chi mấy tên đó còn ức hiếp em trai Hoàng Cao Huy, cho dù Phạm Nhạc không ra tay thì Hoàng Cao Huy cũng sẽ không buông tha.
Đối với người em nhỏ hơn mình nhiều tuổi này, Hoàng Cao Huy vô cùng yêu thương.
- Vậy được, phiền Hoàng tiên sinh rồi.
- Phạm tiên sinh nói phiền chỗ nào chứ? Đây không phải việc chúng tôi nên làm sao? Tới tới, Tiêu tiên sinh, Cơ tiểu thư, Phạm tiên sinh, Phạm tiểu thư, mời vào trong nhà. Nếu các vị không chê thì ở tạm nhà tôi đêm nay, ngày mai tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, không biết ý mấy vị thế nào?
Lời của Hoàng Cao Huy càng lúc càng khách khí.
Câu nói vừa rồi của Phạm Nhạc, người thường sẽ không quá cường điệu lên, nhưng Hoàng Cao Huy là loại người nào chứ? Phạm Nhạc nói: Tiêu tiên sinh và Cơ tiểu thư đều là nhân vật lớn có thân phận.
Khí độ Phạm Nhạc vốn cao cao tại thượng, ngay cả anh ta cũng tôn sùng Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa nhất định là nhân vật lớn.
Hoàng Cao Huy tuyệt đối không ngại giao hảo với đại nhân vật kết bạn một phen.
Cái gọi là bằng hữu, có khi thực sự phải xem tới duyên phận.
452-de-phong-nghiem-ngat/1162164.html
http://truyencu
atui.net/
452-de-phong-nghiem-ngat/1162164.html
403
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
