Chương 451
Thông Linh Hàng
- Vị tiên sinh này, ta nói tuyệt đối là sự thật. Chuyện này không chỉ có riêng ta biết, mà toàn bộ thành Lạc Già đều biết. Tất cả mọi người nói bang Lạc Già chúng tôi ra đời một “Đệ Nhất Hàng Đầu Sư” lợi hại nhất từ trước tới nay là...
Thấy Phạm Nhạc không tin, Trần A Tam lập tức giơ tay lên, như là đang thề mà nói.
Dù sao Phạm Nhạc đối với Hàng Đầu Thuật biết không nhiều lắm, thấy bộ dạng Trần A Tam như vậy không khỏi nửa tin nửa ngờ nhìn Cơ Khinh Sa một cái. Nghiên cứu của Cơ Khinh Sa đối với Hàng Đầu Thuật, không phải anh ta có thể so sánh. Năm đó Cơ Khinh Sa đến đại học Hoa Nhân ở Thành Lạc Già du học, thứ nhất là đến sưu tập sách cổ đạo giáo, thứ hai chính là nghiên cứu Hàng Đầu Thuật Nam Dương. Bản thân Cơ Khinh Sa không tu luyện Hàng Đầu Thuật, nhưng có lòng chắc hẳn ngộ ra không ít về Hàng Đầu Thuật.
Tu luyện chi đạo, chung quy là có chút đạo lý tương thông.
Cơ Khinh Sa khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng cho rằng Trần A Tam cố tình dùng ngữ điệu làm ra vẻ kinh người, bắt nạt bọn họ là du khách bên ngoài tới không hiểu Hàng Đầu Thuật.
Trần A Tam vốn là tính nôn nóng, thấy thế rất khó chịu nói:
- Tôi nói là sự thật. Đại Quốc Sư Ma Cưu trước đây không lâu đã từ hoàng cung trở về trang viên Ma Cưu, nghe nói chính là muốn tu luyện một loại Hàng Đầu Thuật cao nhất.
Hai hàng lông mày Cơ Khinh Sa nhướng mạnh lên, hỏi:
- Đại Quốc Sư Ma Cưu trở lại trang viên Ma Cưu rồi?
- Đúng vậy. Hơn mười ngày trước, thành Lạc Già chúng tôi còn cử hành nghi thức long trọng hoan nghênh, tất cả các nhân vật lớn trong thành đều cùng đi ra sân bay nghênh đón. Đại Quốc Sư còn cùng bọn họ bắt tay ban phúc mà.
Sắc mặt Tiêu Phàm luôn luôn bình tĩnh, cuối cùng cũng hơi lộ ra một tia biến đổi.
Đại Quốc Sư Ma Cưu trở về trang viên quả thật có chút ngoài dự liệu của bọn họ, vốn cho là Ma Cưu sẽ ở lại trong hoàng cung, trong trang viên của Ma Cưu chỉ có Di Nô và đệ tử khác canh giữ. Mặc dù Di Nô những Đại Hàng Đầu Sư này cũng không phải đơn giản, nhưng ít ra dễ đối phó hơn so với Ma Cưu.
Hiện giờ Đại Quốc Sư Ma Cưu tự mình trấn thủ trang viên, hơn nữa còn Di Nô và một đám đồ tử đồ tôn, Tiêu Phàm chỉ có ba người, lại còn không hiểu biết về Hàng Đầu Thuật, quả nhiên là thế đơn lực bạc thật sự.
- Ngươi nói Đại Quốc Sư Ma Cưu muốn về trang viên tu luyện một loại Hàng Đầu Thuật cao nhất, rốt cuộc là Hàng Đầu Thuật gì?
Cơ Khinh Sa giả bộ hoàn toàn không hiểu bộ dáng của Hàng Đầu Thuật, ra vẻ rất hứng thú hỏi han.
- Ha hả, việc này...
Trần A Tam cười hi hi ha ha, bưng cốc bia trước mặt lên uống.
Phạm Nhạc cổ tay vừa lật, một tờ tiền mặt năm mươi đô la Mỹ liền hiện ra trước mặt Trần A Tam. Khoảnh khắc ấy hai mắt Trần A Tam tròn vo, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ. Thời khắc mấu chốt đưa ra điểm hấp dẫn, cũng chính là mánh khỏe mà “Mật thám” bọn họ thường sử dụng. Vốn chỉ hi vọng có thể lấy được năm đồng mười đồng tiền thưởng từ khách, nhưng không ngờ Phạm Nhạc vừa lật tay chính là năm mươi đô la Mỹ, sao không khiến Trần A Tam mừng rỡ như điên được?
Ngày hôm nay thật là gặp được quý nhân.
Trần A Tam lập tức đem năm mươi đô la Mỹ thu về, lại vẫn không vội trả lời câu hỏi của Cơ Khinh Sa, mà nâng cốc bia lên uống một hơi cạn sạch, dường như để khiến mình thêm can đảm, sau đó duỗi dài cổ, tận lực hạ giọng nói với Cơ Khinh Sa:
- Nghe nói Đại Quốc Sư muốn tu luyện “Thông linh hàng”...
- Thông linh hàng? Điều này sao có thể?
Cơ Khinh Sa chấn động, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
- Là thật. Tất cả mọi người đều nói như vậy, ngoại trừ “Thông linh hàng”, tất cả Hàng Đầu Thuật trên thế giới này Đại Quốc Sư đều biết. Duy nhất chỉ có “Thông linh hàng” mới có sức hấp dẫn với Đại Quốc Sư...
- Cái gì gọi là “Thông linh hàng” ?
Tiêu Phàm ở một bên hỏi.
“'Thông linh hàng” kỳ thật chính là “Linh quỷ hàng”, là hợp thể giữa Hàng Đầu Sư và linh quỷ mà mình nuôi dưỡng, biến thành bộ dạng nửa người nửa linh...
Trần A Tam vừa nói vừa không ngừng nhìn trái phải xung quanh, dường như đang sợ điều gì đó.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.
Tin đồn có liên quan về “Linh quỷ hàng”, bên trong phụ lục “Vô Cực thuật tàng” thật ra cũng có ghi lại, đương nhiên là ghi chép khá đơn giản không rõ ràng. Căn cứ theo “Vô Cực thuật tàng” miêu tả, “Linh quỷ hàng” là một loại tà thuật cao siêu trong truyền thuyết Hàng Đầu Nam Dương. Một khi Hàng Đầu Sư cùng ác quỷ mà mình nuôi dưỡng hợp thể thành công, lập tức sẽ “Thân thể thông linh”, hai giới âm dương có thể tùy ý đi lại. Khi thì làm người, khi thì làm quỷ. Hơn nữa đột phá được gông cùm xiềng xích của tuổi thọ nhân loại. Mặc dù vẫn không thể trường sinh bất tử, nhưng chỉ cần có tinh hồn hùng mạnh không ngừng bổ sung, lại có hi vọng sống đến mấy trăm tuổi, thậm chí hơn một ngàn tuổi.
Tuy nhiên bên trong phụ lục của “Vô Cực thuật tàng” cũng chỉ đơn giản miêu tả như vậy, chứ cũng không ghi lại có Hàng Đầu Sư luyện thành loại tà thuật cao siêu này hay không. Ở cổ đại, giao thông không tiện, tin tức lại càng không nhanh nhạy, Trung thổ và Nam Dương cách xa nhau nghìn vạn dặm, các tiền bối Vô Cực Môn có thể có được một ít tin tức liên quan của Hàng Đầu Thuật như vậy, ghi chép lại, cũng đã rất lợi hại rồi.
- Hừ, “Thông linh hàng” chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa người nào luyện thành. Không cẩn thận chính mình cũng sẽ bị ác quỷ cắn nuốt, đến hài cốt cũng không còn. Đại Quốc Sư Ma Cưu cũng không phải không biết phương diện nguy hiểm đáng sợ này, làm sao lại đi tu luyện loại Hàng Đầu Thuật nguy hiểm khó lường nhất trong truyền thuyết này?
Phạm Nhạc “Hừ” lạnh một tiếng rồi nói.
- Ha hả, chuyện này, ta cũng không hiểu lắm, là nghe bằng hữu nói... Tuy nhiên, bằng hữu của ta là Hàng Đầu Sư thực sự, chính là ông ta nói như vậy. Ngoại trừ “Thông linh hàng”, Đại Quốc Sư Ma Cưu còn Hàng Đầu Thuật gì mà không biết chứ?
Trần A Tam thật sự không hổ là “Mật thám” có thâm niên, vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt hoang mang, trực tiếp đem “Bầu không khí huyền nghi” tô đậm đúng chỗ. Xem ra “Mật thám” này thật đúng là người kể chuyện có tài năng, mới có thể lăn lộn vứt đâu cũng sống được như vậy.
Tiêu Phàm hỏi:
- Trần tiên sinh, vừa rồi có vị Lâm tiên sinh cãi nhau ở trong này, nói là tổng quản Phạm phủ, sự việc này như thế nào?
Thấy chuyện liên quan đến Đại Quốc Sư Ma Cưu, vị Trần A Tam này cũng không còn gì mới mẻ để kể nữa, hơn nữa nói đến quá nửa toàn là tin vỉa hè, nên Tiêu Phàm liền chuyển đề tài.
“Mật thám” lợi hại cũng chỉ có thể cung cấp một ít tin tức ở bề ngoài, muốn biết rõ tin tức phải tìm người thực sự trong cuộc để hỏi. Ví dụ như một Hàng Đầu Sư “Phái Bất cổ”, đồ tử đồ tôn của Đại Quốc Sư Ma Cưu, biết “Tin tức bên trong” khẳng định hơn rất nhiều so với Trần A Tam.
- Trời ơi, ngài hỏi ta chuyện này là tìm đúng người rồi, ta ở ngay cạnh Phạm phủ, là hàng xóm...
Trần A Tam giơ tay vỗ đùi, hưng phấn mà nói.
Phạm Nhạc liền cười.
Sát vách Phạm phủ sao có thể có hàng xóm làm “Mật thám” ? Hàng xóm Phạm gia đều là người Hoa địa phương thuộc tầng lớp thượng lưu, tai to mặt lớn, không phú thì quý. Vị Trần A Tam này rõ ràng chính là lừa gạt người bên ngoài không biết, nên khoác lác lung tung. Ông ta làm sao có thể nghĩ được người ngồi ở trước mắt là con cháu thật sự của Phạm phủ?
Đúng là loại tiểu nhân thấy người sang bắt quàng làm họ. Phạm Nhạc đương nhiên sẽ không vạch trần.
Lại nói tiếp, anh ta vị chủ nhân thực sự của Phạm gia này so với Trần A Tam còn nhiều trải nghiệm hơn. Nếu không phải rất trùng hợp do Tiêu Phàm và Thiên Thanh Tử giải trừ Huyết Hàng trong cơ thể cho anh ta, thì có lẽ anh ta đã chết ở đất khách quê người, không về được.
- Vị Lâm tiên sinh, Lâm tổng quản kia ban đầu chẳng qua là một người làm vườn trong Phạm phủ mà thôi, ai cũng chướng mắt gã. Mấy năm trước, Thiếu chủ Phạm g làia Phạm Nhạc tiên sinh bỗng nhiên mất tích, Phạm gia liền nổi lên biến cố long trời lở đất... Các ngươi đã từng nghe qua về Phạm gia rồi chứ? Hoàng Phạm Ngụy Phủ Tứ đại gai, là một trong bốn đại gia tốc giàu sang bậc nhất trong xã hội người Hoa ở thành Lạc Già chúng tôi, nghe rất thú vị đúng không? Cùng với “Phòng hoạn vị nhiên” là một thanh âm...
“Hoàng Phạm Ngụy Nhiễm” và “Phòng hoạn vị nhiên” đương nhiên không phải cùng là một âm, chỉ có điều quốc ngữ của Trần A Tam vốn không theo chuẩn mực, nên cũng không cần so đo. Gã có thể nói thành ngữ “Phòng hoạn vị nhiên”, đã là ở ngoài dự liệu của Tiêu Phàm rồi.
- Phạm Gia nổi lên biến cố gì mà long trời lở đất vậy?
Cơ Khinh Sa gấp rút hỏi.
- Đương nhiên cũng là bởi vì Phạm Anh Phạm tiên sinh... Phạm tiên sinh ban đầu vốn không phải người thừa kế đầu tiên của Phạm Gia. Sau khi Phạm Nhạc tiên sinh mất tích, Phạm Anh tiên sinh mới có cơ hội tiếp quản tập đoàn Phạm thị. Vị Phạm Anh tiên sinh này thực là một nhân vật có thủ đoạn độc ác, rất lợi hại. Nhiều lão nhân ở Phạm gia cũng không phục gã ta quản lý, một mực trung thành với Phạm Nhạc tiên sinh. Phạm Anh tiên sinh liền đem thanh trừ hết tất cả các lão nhân không phục. Các ngươi có thể cũng không biết Phạm Anh tiên sinh cũng là một vị Đại Hàng Đầu Sư, đồ tôn của Đại Quốc Sư Ma Cưu, hiện tại là Hàng Đầu Sư người Hoa đầu tiên ở thành Lạc Già của chúng tôi. Vị Lâm tiên sinh kia chính là rất biết vuốt mông ngựa, nên chiếm được tín nhiệm của Phạm Anh tiên sinh, từng bước thăng chức, rốt cục làm tới tổng quản Phạm phủ. Ha hả...
Nói tới đây, Trần A Tam không kìm nổi lòng giơ tay chùi miệng một cái, tựa hồ đối với Lâm Thành Đạc “Một bước lên mây”, vô cùng hâm mộ.
Cái gọi là tổng quản trong phủ nói cho cùng chẳng qua chỉ là người đứng đầu trong các kẻ dưới mà thôi, co uy phong hiển hách đến mấy, cả đời cũng không loại bỏ được thân phận tôi tớ. Đương nhiên ở trong mắt Trần A Tam, có thể khiến cho Phạm Anh tiên sinh cho làm người đứng đầu trong đám gia nô, so với gã bây giờ cũng uy phong gấp bao nhiêu lần rồi. Ít nhất Lâm Thành Đạc có thể ở khách sạn Kim Hải Ngạn xưng đại gia, Trần A Tam lại chỉ có thể làm một “Mật thám”.
- Phạm Anh tiên sinh lợi hại như vậy, các Tam gia khác không có ý kiến gì sao?
Tiêu Phàm tiếp tục hỏi, vẻ mặt có chút chú ý.
- Có ý kiến, làm sao có thể không có ý kiến chứ? Nhất là Hoàng gia đối với Phạm Gia ý kiến cũng nhiều. Mấy năm nay, ỷ có Đại Hàng Đầu Sư làm hậu thuẫn, Phạm gia ra sức mở rộng, đoạt việc kinh doanh của các gia tộc khác, các Tam gia khác cũng có ý kiến rất nhiều. Trước đó không lâu, Hoàng gia đã ngang nhiên lật mặt với Phạm gia, đánh nhau tàn nhẫn.
Cơ Khinh Sa vừa nghe, lập tức hứng thú:
- Ồ, đánh nhau tàn nhẫn? Hoàng gia chẳng lẽ không sợ Hàng Đầu Sư của Phạm gia sao?
- Ha hả, Phạm Gia có Đại Hàng Đầu Sư làm chỗ dựa, Hoàng gia cũng có. Bọn họ có tiền như vậy nhất định có thể tìm được Đại Hàng Đầu Sư bảo hộ. Hơn nữa, Hoàng gia và “Ngọc Dương Quan” đạo trưởng ở đây có quan hệ vô cùng tốt. Hàng Đầu Sư lợi hại, đạo trưởng “Ngọc Dương Quan” cũng không phải ngồi không.
Nghe giọng điệu này của Trần A Tam có thể thấy ở sâu trong nội tâm ông ta vẫn thiên về Hoàng gia và “Ngọc Dương Quan”. Dù sao ông ta cũng là người Hoa, cùi chỏ không thể ngoặt ra bên ngoài, rất không ưa đối với hành vi của Phạm Anh.
Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau, đều khẽ gật đầu một cái.
447-thong-linh-hang/1162159.html
447-thong-linh-hang/1162159.html
435
0
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
