TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 450
Súc quỷ

Chứng kiến hành động thô tục đáng khinh của người đàn ông kia, sắc mặt của Phạm Nhạc biến đổi, hai mắt hơi khẽ híp mắt lại.

- Quen ư?

Cơ Khinh Sa khẽ hỏi một câu.

- Quen. Lâm Thành Đạc, trước kia là Hoa vương trong nhà tôi.

Phạm Nhạc nói vô cùng đơn giản.

Cái gọi là “Hoa vương” thực ra chính là kẻ đầy tớ của Phạm gia, là người chuyên chăm sóc cây cối, làm vườn cắt tỉa cây. Nhưng hiện giờ người này lại xuất hiện trong đại sảnh biểu diễn của khách sạn Kim Hải Ngạn, chẳng những đeo đồng hồ sáng loáng, trên cổ còn đeo một dây xích vàng lớn, diễu võ dương oai.

Đeo dây xích vàng dường như là sự yêu thích đặc biệt của người Hoa. Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần có tiền, đều thích đeo một dây như vậy.

Dáng điệu Lâm Thành Đạc bây giờ không giống với “Bộ dạng” của người làm vườn. Người làm vườn của Phạm gia cho dù có hoành tráng đến mấy, đến nơi như thế này vẫn là không chịu nổi tiêu phí.

Lâm Thành Đạc hiển nhiên không ngờ chủ nhân đã về đến thành Lạc Già và ngồi cách đó không xa nhìn gã ta. Hiện tại gã ta hoàn toàn bị cồn đốt đỏ hai tròng mắt, cầm cốc bia lớn, lảo đảo đi về phía sân khấu, sau đó liền đứng gần ngay trước mặt Phạm Linh, ngẩng đầu lên cười đùa nói:

- Tam tiểu thư, lại đây, tôi mời cô một ly!

Nói xong liền giơ tay đưa cốc bia tới.

Vóc dáng của gã ta vốn thấp, nên dù đứng cùng một bậc thang với Phạm Linh cũng không cao bằng. Huống chi hiện tại gã ta đang đứng ở dưới sân khấu, càng lộ ra chiều cao cách biệt, thật giống như một tên hề, trông thật buồn cười.

Phạm Linh từ cao nhìn xuống rấtkhó khăn. Vừa liếc nhìn thấy Lâm Thành Đạc, ngay lập tức thấy kinh ngạc, chần chừ một chút, thiếu chút nữa theo ngã xuống ống thép, tay chân luống cuống, có vài phần bối rối.

Lạc Thành Đạc cười “Cạc cạc”, thanh âm khàn khàn như cú vọ, kêu to vô cùng khó nghe.

- Tam tiểu thư, đừng sợ. Lâm ca ta ở đây... Có gì uất ức, cứ nói với Lâm ca ta, ta bảo kê cho cô!

Sắc mặt đắc chí tràn đầy vẻ tiểu nhân vênh váo tự đắc.

Vang lên một tiếng “bịch” nhỏ.

Ly thủy tinh dày đựng nước ép hoa quả trong tay bị vỡ nát, may mà nước trái cây đã uống hết nên nước không bị văng ra xung quanh. Cánh tay của Phạm Nhạc khẽ run rẩy, sắc mặt xanh mét, gắt gao nhìn thẳng Lâm Thành Đạc, trong mắt như sắp bốc hỏa.

Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà.

Nhớ ngày đó, Phạm Linh là cô gái được mọi người trong Phạm gia quý mến chiều chuộng. Thiên kim tiểu thư như cô, thì những kẻ làm như Lâm Thành Đạc cũng chỉ dám nhìn từ xa, liếc trộm một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống sợ bị người khác phát hiện. Từ khi nào mà đến lượt Lâm Thành Đạc nói những lời như vậy trước mặt Phạm Linh chứ?

Trong mắt Cơ Khinh Sa lóe lên một chút lo lắng.

Cô quả thật có chút lo, nếu chẳng may Phạm Nhạc nhịn không được, làm không tốt sẽ phá hỏng chuyện lớn.

Đúng vào lúc này đã có không ít người bất mãn đứng lên lớn tiếng thét to với hành vi của Lâm Thành Đạc, buộc gã ta đi nhanh ra chỗ khác, tránh làm ảnh hưởng tới các cô gái biểu diễn vũ đạo. Đây là biểu diễn cho tất cả mọi người xem, chứ không phải chỉ biểu diễn cho một người xem. Hơn nữa nhiều vị khách ở đây đều là nhân vật lớn đã quen mặt, bộ dạng nhà giàu mới nổi của Lâm Thành Đạc chỉ cần người ta chỉ cần liếc nhìn là thấy. Khí chất thô tục cả đời cũng sẽ không thay đổi được, thật không có ai coi gã ta ra gì.

Nhân viên an ninh của đại sảnh biểu diễn lập tức ra mặt can thiệp. Ai ngờ bảo vệ ra mặt, thái độ của Lâm Thành Đạc lập tức thay đổi, hai tay dùng sức giương lên, bắt lấy cánh tay của người bảo vệ đang túm lấy gã ta, quăng qua một bên, gầm hét lên.

- Bỏ ta ra!

- Mẹ nó, các ngươi có biết ta là ai không? Ta là tổng quản của Phạm phủ!

- Dám kéo ta, có tin không, lão tử ngày mai sẽ bảo cảnh sát Trần đem bắt hết các ngươi lại, rút roi da đánh chết các ngươi!

Thanh âm cực lớn, đến mức ngay cả âm nhạc điếc tai nhức óc cũng không lấn át được, trên trăm người xem biểu diễn ở đại sảnh về cơ bản đều nghe rõ ràng.

Bảo vệ vừa nghe gã ta nói là tổng quản của Phạm phủ, đều giật mình kinh hãi, ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không dám giơ tay tiếp tục kéo gã. Việc thế này thà tin rằng có còn hơn không. Tuy nhìn qua người này mười phần đáng khinh, không có một chút nào giống như “Nhân vật lớn”. Nhưng nếu chẳng may điều gã ta nói là đúng, tổng quản Phạm phủ tuyệt đối không phải là người mà bọn bảo vệ bé nhỏ như họ có thể đắc tội.

Mấy năm nay Phạm gia dưới sự quản lý của Phạm hội trưởng - Phạm Anh đã vượt qua cả Hoàng gia, trở thành gia tộc đệ nhất người Hoa ở thành Lạc Già. Phạm Anh lại càng nổi bật, năm trước được tuyển làm hội trưởng thương hội người Hoa thay thế người của Hoàng gia.

[ truyen cua tui @@ Net ]
Nếu thật sự người này là tổng quản của Phạm phủ, thì gã ta chính là người thân tín nhất của Phạm hội trưởng.

Rất nhanh, một gã đàn ông trung niên đi giày Tây ra vẻ bộ dạng của người phụ trách vội vã đi tới, giữ chặt Lâm Thành Đạc, cúi đầu khom lưng không ngừng nói lời tốt, khuyên can mãi, nhìn chung cũng có ý khuyên Lâm Thành Đạc đang say đi về.

- Tam tiểu thư, cô nhớ kỹ, ta là Lâm Thành Đạc, Lâm ca. Ta sẽ lại tới tìm cô đấy!

Lâm Thành Đạc nhìn Phạm Linh trên sân khấu, kêu lên đến mức rát cổ họng, sau đó cầm cốc bia trong tay uống cạn sạch, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, hai tay để sau lưng sải bước đi ra ngoài cửa.

Mấy gã đàn ông ngồi cùng bàn với gã ta cũng đều đứng dậy, miệng kêu “Lâm ca”, rồi cùng theo rời đi.

Nghe ra, hẳn đều là Hoa kiều, tiếng Hán của người thổ dân không nói lưu loát được như vậy. Thật ra dù là Hoa kiều, người nói tiếng Hán lưu loát cũng không nhiều, còn viết thì lại là râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Tiêu Phàm vẫn giữ im lặng, bỗng nhiên nói:

- Phạm Nhạc, người như thế không đáng để tức giận.

Phạm Nhạc “ừ” một tiếng, rồi không nói gì.

Biểu diễn múa cột xong, Phạm Linh và đám vũ công rất nhanh đi ra phía hậu trường, một gã ca sĩ lên sân khấu bắt đầu ra sức biểu diễn một ca khúc tiếng Hoa mà Tiêu Phàm dù thế nào cũng không nghe rõ được một từ. May là Tiêu chân nhân có lòng tin tuyệt đối với trình độ quốc văn của mình, nếu không thật đúng là phải hoài nghi ngữ văn của mình không học tốt, đến mức ngay cả một từ trong bài hát cũng không hiểu.

Một người đàn ông người Hoa chừng ba mươi tuổi chậm rãi cúi lưng về phía Tiêu Phàm, khom người, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Phạm Nhạc khẽ gật đầu.

Người đàn ông người Hoa này lập tức mừng rỡ, kéo theo một đám người chạy về phía Phạm Nhạc, hạ thấp người, sau đó tiếp tục cúi đầu làm lễ với Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa, lộ ra hàm răng không hề có trật tự. Hình dung về sự đáng khinh, thì đỡ hơn so với Lâm Thành Đạc một chút.

Phạm Nhạc dùng tiếng Anh nói với ông ta:

- Hai vị bằng hữu này là đến từ quốc nội, muốn nghe ngóng chút tin tức mới.

Người đàn ông người Hoa kia vừa nghe lập tức gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Bất kể hai vị muốn nghe chuyện gì, ta đều có thể khẳng định sẽ khiến hai vị hài lòng.

Xem ra gã này chính là “Mật thám” chuyên dò la tin tức. Trong số những người làm ăn ở đại sảnh biểu diễn, cũng là hạ đẳng nhất. Hầu hết thời gian, bọn họ là tìm kiếm đối tượng khách ngoại quốc có thể bị lừa. Đương nhiên cũng sẽ không lừa dối quá ác, luôn tuân theo pháp luật, tận dụng mọi khả năng lừa tiền và vàng của du khách. Nhưng cố gắng không để bản thân bị bắt đến đồn cảnh sát.

- Tiên sinh họ gì?

Tiêu Phàm cũng dùng tiếng Anh để hỏi một cách lưu loát.

- Không dám, không dám. Ta họ Trần, gọi ta là Trần A Tam...

Ba chữ Trần A Tam kia cũng là tiếng Hán, chỉ có điều tăng thêm một chút giọng điệu nước ngoài, nghe vào hết sức chẳng ra cái gì. Thật sự Trần A Tam cũng không biết nên dịch hai chữ “A Tam” sang tiếng Anh như thế nào, chẳng lẽ lại dịch thành “Ấn Độ” ?

- Trần tiên sinh. Bạn trai ta ở trong nước là chuyên gia nghiên cứu tôn giáo và sự kiện linh dị. Anh ấy đối với Hàng Đầu Thuật Nam Dương cảm thấy rất hứng thú. Trần tiên sinh có thể cùng anh ấy hàn huyên một chút chuyện liên quan về Hàng Đầu Thuật không, anh ấy nhất định sẽ vô cùng hứng thú.

Cơ Khinh Sa mỉm cười nói với Trần A Tam, trực tiếp gọi Tiêu Phàm là bạn trai.

Một phiếu tiền mặt trị giá hai mươi đô la Mỹ được đặt trước mặt Trần A Tam.

Trần A Tam vừa thấy vậy liền mặt mày hớn hở, khẽ vươn tay lấy tiền trước, hướng về phía Tiêu Phàm liên tục cúi đầu, nói:

- Xin tiên sinh cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng...

Ngay sau đó vị “Mật thám” này liền thao thao bất tuyệt như một cái máy hát, đúng như trong dự liệu của Cơ Khinh Sa. Chẳng qua sau khi nói mấy câu, Trần A Tam liền nhắc đến Đại Quốc Sư Ma Cưu.

Trongthành Lạc Già này muốn tán gẫu về Hàng Đầu Thuật, không nói về Đại Quốc Sư Ma Cưu, thì còn có thể bàn luận về ai chứ?

Trong miệng của Trần A Tam, vị Đại Quốc Sư Ma Cưu quả thực chính là thánh nhân hạ phàm, với đủ loại thủ đoạn, giống như thần tích. Lấy đầu người ở xa ngàn dặm, không phải trường hợp cá biệt.

- Ba vị có biết Đại Quốc Sư Ma Cưu nuôi bao nhiêu đôi quỷ không?

Bàn bạc một hồi, Trần A Tam nhìn hai bên một chút, hạ thấp giọng hỏi, giọng điệu và thần thái đều vô cùng thần bí.

“Súc quỷ” gần như là một loại công pháp mà hầu như mỗi người Nam Dương tu luyện Hàng Đầu Sư thành công đều nhất định phải tu luyện. Ở bên trong Hàng Đầu Thuật, súc quỷ có tác dụng rất lớn. Tất cả mật báo, quan sát tình hình của địch thủ, hay hạ Hàng Đầu..., đều có thể điều khiển súc quỷ đi hoàn thành. Đối phương trong lúc thần không biết quỷ không hay, liền trúng Hàng Đầu.

Mà “Súc quỷ” nhiều hay ít, cùng với trình độ tế luyện quỷ vật, thường sẽ thể hiện trình độ cao thấp của một vị Hàng Đầu Sư.

- Bao nhiêu?

- Sáu đôi.

Trần A Tam đưa ngón cái và ngón út tay phải ra, khoa tay múa chân một chút, vẻ mặt tràn đầy sự sùng bái.

- Hơn nữa không phải tiểu quỷ, mà là ác quỷ!

- Không thể nào, ngươi nói đùa sao? Làm gì có Hàng Đầu Sư nào có thể nuôi dưỡng được sáu đôi quỷ chứ?

Phạm Nhạc lập tức nói phản đối.

Mặc dù Phạm Nhạc không tu luyện qua Hàng Đầu Thuật, đối với việc tu luyện của Hàng Đầu Thuật vẫn hiểu biết không ít. “Súc quỷ” của Hàng Đầu Thuật là nuôi dưỡng từng đôi từng đôi một, gồm một đực một cái, để tránh quỷ bị cô đơn, không nuôi dưỡng được, sẽ dần dần héo rũ. Bình thường Hàng Đầu Sư có thể nuôi dưỡng một đôi quỷ cũng đã rất khó khăn, phải hao phí tinh lực suốt đời để tế luyện quỷ vật. Bởi vì theo thời gian trôi đi, làm cho năng lực của quỷ sẽ từng bước mạnh mẽ. Nếu bản lĩnh của Hàng Đầu Sư theo không kịp, sẽ khống chế không nổi quỷ, bị cắn trả, biến thành thức ăn của quỷ.

Bao năm qua cũng không ít Hàng Đầu Sư bị chính quỷ vật mà mình nuôi cắn trả.

Một số Đại Hàng Đầu Sư thiên phú cao, bản lĩnh cao cường, nuôi dưỡng tiểu quỷ có thể nhiều hơn chút, có thể tới hai đôi, thậm chí nhiều hơn. Nhiều nhất sẽ không vượt qua bốn đôi quỷ, đây cũng là giới hạn súc quỷ được công nhận. Mấy chục năm trước đã từng có một vị Đại Quốc Sư kỳ tài ngút trời, ý đồ nuôi dưỡng năm đôi quỷ, cuối cùng thất bại, bản thân bị quỷ vật cắn trả, không khống chế được năm đôi quỷ vật kia, thiếu chút nữa gây thành đại họa. May mà mấy vị Đại Hàng Đầu Sư đồng loạt ra tay, cuối cùng mới trấn áp được năm đôi ác quỷ.

Sau chuyện này, Hàng Đầu Sư nuôi quỷ cũng không dám vượt qua bốn. Hơn nữa Hàng Đầu Sư có thể nuôi được bốn đôi quỷ, cũng là hiếm có. Có đôi khi thậm chí là “Đệ Nhất Hàng Đầu Sư” của Đại Quốc Sư, cũng không nhất định có thể nuôi dưỡng nhiều quỷ vật như vậy.

Hiện tại Trần A Tam lại nói Đại Quốc Sư Ma Cưu nuôi sáu đôi quỷ, Phạm Nhạc đương nhiên tuyệt đối không tin.

446-suc-quy/1162158.html

446-suc-quy/1162158.html

402

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.