TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 426
Thanh Loan cung thủ (2)

Hai phụ nữ trung niên đang giặt quần áo ở bên kia cũng lập tức buông quần áo, đi nhanh tới đứng phía sau lão bà bà. Không ai lộ ra vẻ yếu kém, hai thôn phụ mới rồi nhìn bình thường không thể bình thường hơn, giờ phút này lại eo đứng thẳng lập tức vững như núi cao, uy thế bức người.

- Hoa bà bà, ta... Ta bị thương không trách Tiêu Phàm... Để anh ấy đi gặp sư phụ...

Mắt thấy Hoa bà bà hung hổ, Tân Lâm rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng giải thích một câu.

- Xin Thánh nữ thứ lỗi, đỉnh Lão Quân không thể để cho nam tử xa lạ đặt chân nửa bước, đây là quy củ nhiều năm truyền xuống của lão tổ tông, không thể bị hư trong tay lão thái bà này. Xin thứ cho lão bà bà này không thể phụng mệnh.

Hoa bà bà nghe vậy vái một cái, lời nói chắc như đinh đóng cột, không có nửa điểm cứu vãn.

Hai hàng lông mày của Tân Lâm hơi nhăn lại, dường như không biết nói thế nào.

- Tiêu chân nhân, Thánh nữ không thể trì hoãn thêm được nữa, mời ngươi lập tức giao người.

Hoa bà bà nhìn Tân Lâm co rúc trong ngực Tiêu Phàm, vẻ mặt rất không hài lòng, dường như vô cùng không thích quan hệ thân mật giữa Tân nhi và Tiêu Phàm. Không biết do nguyên nhân gì, từ xưa tương truyền lại, nữ đệ tử Thất Diệu Cung đều rất phản cảm với nam nhân. Tân Lâm là Thánh nữ Thất Diệu Cung, là cung chủ thuận vịkế thừa đầu tiên, thân phận tôn kính nhường nào, không ngờ lại bị một nam nhân trẻ tuổi ôm trước mặt mọi người. Tuy rằng nguyên nhân là bị trọng thương, nhưng vẫn khiến Hoa bà bà vô cùng không vui.

Hai nữ tử trung niên cũng lộ ra binh khí, như hổ rình mồi nhìn thẳng Tiêu Phàm, dường như chỉ cần Hoa bà bà ra lệnh một tiếng là sẽ đồng loạt ra tay, cưỡng đoạt lấy Thánh nữ.

Tinh quang trong mắt Tiêu Phàm chợt lóe, lộ rõ vẻ kiên quyết.

- Hoa bà bà, xin đắc tội!

- Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ sao?

Trượng trúc trong tay Hoa bà bà được nâng lên, một cổ hơi thở kinh người đập vào mặt. Không hề nghi ngờ vị lão bà thất tuần này là cao thủ đứng đầu khó gặp, nếu không sẽ không chỉ có mình bà đi trấn trạm kiểm soát thông tới tổng đàn Thất Diệu Cung.

Bỗng nhiên lúc đó, Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, từng tiếng rít gào trong miệng hắn phát ra. Tiếng gào rít vừa dứt, lại không vang dội, lập tức càng rút càng cao, trong giây lát, như tiếng rồng gầm hổ rống, chấn động cả sơn cốc, bao phủ toàn bộ ngọn núi Lão Quân.

Đám người Lê Nhi không kịp chuẩn bị, không thể ngăn cản nổi, không ngừng bịt lại lỗ tai, vẻ mặt toát lên sự thống khổ.

Hoa bà bà và hai phụ nữ trung niên dù sao cũng không giống người thường, phản ứng cực nhanh, đồng loạt phát hiện ra tình huống có chút không đúng, lập tức đề khởi khí đan điền, vận công ngăn cản.

Tiếng huýt của Tiêu Phàm càng lúc càng vang dội, hai phụ nữ trung niên kia duy trì không nổi, giơ tay che lại lỗ tai, thân mình không ngừng run rẩy, trên mặt co giật không ngừng.

Hoa bà bà một tay chống gậy trúc, mái tóc bạc như bị cuồng phong thổi, bay phấp phới về phía sau, thân hình vẫn vững vàng đứng đó, bất động. Qua nửa thời gian uống một chén trà, thân mình Hoa bà bà run lên, tay còn lại nắm lấy trượng trúc.

Đầu trúc trượng, từ trung tâm bàn đá xanh vỡ vụn lúc trước, từng tấc đi xuống, dần xâm nhập vững chắc vào lòng đất.

Viên sư tỷ đang vội vàng hướng lên đỉnh núi, nghe thấy tiếng rít gào ấy, không phòng bị, ngồi sụp xuống tại chỗ, dùng tay bịt tai lại, hai mắt mở to hoảng sợ nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt rất hoảng sợ. Rất rõ ràng, Tiêu Phàm vừa rồi đã hạ thủ lưu tình với cô. Nếu thực sự đối đầu động thủ, cô chỉ sợ không thể duy trì một hiệp với Tiêu Phàm. Cô gái này vốn kiêu ngạo, nhất thời có chút nản lòng thoái chí.

“Rắc rắc”!

Chiếc trượng trúc đen nhánh của Hoa bà bà không biết đã dùng bao nhiêu năm, chợt hiện ra một vết rạn, mặt lão bà bà run rẩy.

- Lớn mật!

Ngay lúc ấy, một tiếng quát tức giận từ đỉnh núi vang lên, sóng âm cuồn cuồn, lập tức chặn lại tiếng rít.

Thần sắc Hoa bà bà lập tức buông lỏng, gót chân lại vững vàng như cũ.

Đám phụ nữ trung niên và đám người Lê Nhi cũng thôi co giật, thở phào một hơi.

- Tiêu Phàm Chưởng giáo Vô Cực Môn đời sáu mươi tư, cầu kiến Thanh Loan cung chủ!

Tiêu Phàm thu tiếng huýt lại, chậm rãi nói, thanh âm rất trong sáng, vang trên khoảng không trên đầu mọi người, truyền ra xa xa.

- Tiêu Phàm, ngươi thật lớn mật. Cho dù sư phụ ngươi có ở đây cũng không dám làm càn ở núi Lão Quân này như vậy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là vô địch thiên hạ sao?

Một thanh âm của một nữ tử vô cùng uy nghiêm cuồn cuộn từ trên đỉnh núi truyền xuống, ngập tràn tức giận.

Thất Diệu Cung ở núi Lão Quân đã lập hàng ngàn năm, quả thực có rất ít người dám cả gan dám bắt nạt tới cửa như vậy. Tiêu Phàm này muốn một mình áp đảo toàn bộ Thất Diệu Cung.

- Không dám. Cung chủ là tiền bối, Tiêu Phàm không có ý định mạo phạm. Thương thế của Tân nhi thật sự rất nặng, thứ cho Tiêu Phàm vô lễ.

- Hừ, Tân nhi là đệ tử của ta, chẳng lẽ ta không quan tâm nó sao? Đỉnh Lão Quân không thể cho nam tử xa lạ tiến vào, đây là quy củ truyền đời mấy ngàn năm của giáo phái ta. Ngươi ngang ngược xông tới, rõ ràng chính là ức hiếp Thất Diệu Cung chúng ta. Vô Cực Môn ở nơi khác hống hách, ta không quản, nhưng muốn khoe võ công ở đỉnh Lão Quân này thì ngươi tìm lầm chỗ rồi.

Thanh Loan cung chủ nổi giận đùng đùng nói.

- Thực không dám. Thất Diệu Cung nhân tài đông đúc, tiền bối lại là cao nhân, ngay cả sư phụ ta cũng vô cùng bội phục. Xin tiền bối hãy lập tức cứu Tân nhi, chỉ cần Tân nhi không có việc gì, Tiêu Phàm xin nguyện hướng tiền bối nhận đòn chịu tội!

- Hừ!

Thanh Loan cung chủ lại hừ lạnh một tiếng, thật lâu cũng không nói gì.

- Xin cung chủ mở lòng từ bi!

Đám người Lê Nhi cố gắng đứng dậy, đồng loạt quỳ xuống, năm cái đầu cúi sát đất, giọng run run cầu khẩn.

- Để hắn đi lên!

Đỉnh núi trầm mặc trong chốc lát, Thanh Loan cung chủ trầm giọng nói.

- Cung chủ!

Hoa bà bà chấn động kêu lên.

Bất kỳ một truyền thừa nào đều có một số người cố chấp, thủ vững quy tắc từ xưa, kiên quyết không chịu thay đổi.

Trên đỉnh núi lại không một tiếng động.

Sắc mặt Hoa bà bà lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, cũng không thèm nhìn Tiêu Phàm lấy một cái.

Tiêu Phàm khẽ khom người, ôm Tân Lâm đi nhanh về phía trước, đẩy cửa nhỏ sương phòng bên sân nông gia, bên trong có nhiều vật lẫn lộn, dường như đã lâu không có người ở. Tiêu Phàm cũng không để ý, lập tức đi qua, một cánh cửa nhỏ khác cũng được đẩy mở ra, ẩn giấu trong một con đường mòn đá xanh nhỏ trong rừng, tuy nhiên đi được khoảng 20 bước thì không nhìn thấy sân nông gia đâu cả, chỉ có một con đường nhỏ hướng về phía dưới, đi hơn trăm bước nữa, thì địa thế lại hướng lên trên.

Không thể nghi ngờ đây mới là con đường thông tới tổng đàn Thất Diệu Cung, người ngoài bình thường, làm sao có thể tìm được con đường bí ẩn như vậy chứ? Cho dù có tìm ra, cũng phải bước qua cửa ải của Hoa bà bà kia.

Như vậy cũng coi như là rất khác người rồi.

Tiêu Phàm rốt cuộc cũng gặp được cung chủ Lâm Thanh Loan của Thất Diệu Cung kỳ danh đương thời.

Vị cung chủ Thanh Loan này nhìn qua chỉ bốn mươi tuổi, đoan trang chu chính, trang phục một màu đen, gió núi thổi đến, tay áo tung bay, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Phàm, lông mày bay vào tóc mai, mắt phượng ngậm uy, rất khác biệt so với Tân Lâm, thanh lịch xinh đẹp tuyệt trần.

- Vãn bối Tiêu Phàm bái kiến Thanh Loan Cung chủ!

Tiêu Phàm hơi khom người, cao giọng nói.

Theo miêu tả của Tân Lâm về sư phụ của cô, thì số tuổi thật sự của Lâm Thanh Loan không phải là bốn mươi. Do nội công thâm hậu, lại được bảo dưỡng tốt, so tuổi thật bà trẻ hơn rất nhiều. Dù là như vậy, lấy tuổi ra mà nói, Lâm Thanh Loan so với Văn Thiên còn trẻ hơn mấy chục tuổi, chứ đừng nói đánh đồng với Chỉ Thủy tổ sư. Tiêu Phàm xưng vãn bối cũng là từ Tân Lâm mà luận ra.

- Sư phụ...

Tân Lâm mở to mắt, cố gắng kêu lên một tiếng, giãy giụa muốn xuống thi lễ với sư phụ, nhưng lại bị Tiêu Phàm chặt chẽ ôm lấy, làm sao mà buông ra cho được?

- Tân nhi!

Tiêu Phàm thấp giọng kêu lên.

Lâm Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, tay vung lên. Hai nữ tử sau lưng bà tiến lên, mang một cái cáng vải bố tới, đi tới trước mặt Tiêu Phàm, không nói một lời nào. Một cô gái mặt tròn trong đó cảm thấy đối xử với đại chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn như vậy là quá mức vô lễ, có chút băn khoăn cười áy náy với Tiêu Phàm, nhưng vẫn không dám nói chuyện.

- Làm phiền rồi.

Tiêu Phàm khách khí nói, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng đặt Tân Lâm vào trong cáng, động tác rất cẩn thận, tựa hồ sợ thương thế của Tân Lâm sẽ làm đau cô.

Lâm Thanh Loan cũng không nói một lời, xoay người rời đi, cũng không liếc mắt Tiêu Phàm lấy một cái, dường như vị chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn này trong mắt bà không bằng không khí.

424-thanh-loan-cung-thu-2/1162134.html

424-thanh-loan-cung-thu-2/1162134.html

455

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.