TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 425
Thanh Loan cung thủ (1)

Vị Viên sư tỷ này diện mạo cũng không tồi, rất có tư sắc, dáng người cũng có chỗ lồi lõm cần thiết, vô cùng mê người, chính là tính cách quá lạnh lùng, thậm chí so với tính cách của Tân Lâm còn lạnh hơn ba phần, lại nhiều thêm vài phần sát khí, làm người ta vừa thấy trong lòng liền ớn lạnh.

- Viên cô nương, tại hạ là Tiêu Phàm, chưởng giáo thứ sáu mươi tư của Vô Cực Môn, có việc gấp cầu kiến Thanh Loan cung chủ, mời Viên cô nương giúp đỡ.

Tiêu Phàm ôm Tân Lâm, ở trên đường núi nhỏ, vươn người đứng thẳng, cao giọng nói.

- Vô Cực Môn rất giỏi sao? Chưởng giáo rất giỏi sao? Nơi này là Thất Diệu Cung, không chào đón người của Vô Cực Môn.

Viên sư tỷ lạnh lùng nói, không mang theo chút lo lắng.

Từ khi Tiêu Phàm đi vào giới giang hồ tới nay, rất ít khi đụng phải người không xem Vô Cực Môn ra làm sao.

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng thêm, Lê Nhi đã kêu to lên:

- Viên sư tỷ, chị thấy rõ rồi, đây là Thiếu chủ. Thiếu chủ bị thương, nhất định phải lập tức lên núi đi gặp cung chủ!

Viên sư tỷ này làm người vốn là vô cùng nghiêm khắc, điều này Lê Nhi các cô đều biết rõ, chỉ có điều không ngờ tới ngay cả việc Thiếu chủ bị thương như vậy, Viên sư tỷ cũng dường như không nhìn thấy. Đây cũng quá đáng quá?

- Tôi biết đây là Thiếu chủ. Thiếu chủ trở về nhà, mọi người chúng ta đều hoan nghênh. Các cô có thể mang Thiếu chủ lập tức lên núi đi gặp cung chủ, nhưng người đàn ông của Vô Cực Môn này không được lên núi, đây là quy củ do lão tổ tông định ra, ai cũng không ngoại lệ.

- Tỷ...

Lê Nhi lập tức tức giận đến mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày hơi nhăn lại, chậm rãi nói:

- Viên cô nương, tôi rất tôn trọng quy củ của Thất Diệu Cung. Nhưng hôm nay, bất kể là quy củ gì, đều phải có ngoại lệ. Tôi nhất định phải lên núi, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tân nhi.

- Tốt, vậy ngươi thử xem!

Viên sư tỷ không chút khách khí, cung tên màu đen trong tay giơ lên, thẳng tắp chỉ hướng Tiêu Phàm, cười lạnh nói.

Tiêu Phàm gật gật đầu, rốt cuộc không kêu lên một tiếng, ôm Tân Lâm, bước đi về phía trước, đối với cung tên của Viên sư tỷ dường như không thấy.

- Đứng lại!

Viên sư tỷ lại hét lớn một tiếng, không kìm lòng nổi lui về sau hai bước, cánh tay giương cung run nhè nhẹ một chút.

Tiêu Phàm không liếc nhìn cô một cái, thân mình lách qua một bên, liền từ từ đi tới bên người cô.

Viên sư tỷ cắn răng một cái, dẫm chân, bất chấp tất cả, bóp thiết răng của cung tên, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một trận đau đớn truyền đến trên cổ tay, ngay sau đó, cung tên đã nằm trong tay Tiêu Phàm, cánh tay phải của Viên sư tỷ mềm nhũn rũ xuống, nâng lên không nổi. Không khỏi mặt mày thất sắc.

Tiêu Phàm giơ cung tên lên, hướng về xa vặn thiết răng, hai mũi tên đen thùi bay ra ngoài, trong giây lát không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Viên cô nương, đắc tội!

Tiêu Phàm hạ giọng nói.

Viên sư tỷ cảm thấy trong tay hơi nặng, cung tên đã trở về trong tay cô, lập tức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm, giống như nhìn một đầu quái thú.

Cô thậm chí ngay cả Tiêu Phàm xuất thủ thế nào đều không thấy rõ.

Huống chi, Tiêu Phàm một tay ôm chặt Tân Lâm, thời điểm ra tay đoạt cung tên của cô, Tân Lâm vẫn tựa vào trong lòng ngực của hắn, không có nửa điểm dịch chuyển.

Từ đầu đến cuối, Tân Lâm đều không có mở miệng nói chuyện, lại càng không vì vội vã lên núi, mà “Răn dạy” Viên sư tỷ.

Đối với Tiêu Phàm, Tân Lâm rất tin tưởng.

Tiêu Phàm đã sớm giải quyết xong vấn đề.

Đoàn người vượt qua Viên sư tỷ đang ngây người tại chỗ, tiếp tục lên núi.

Lê Nhi khóe miệng hiện lên một tia cười sảng khoái.

Vị Viên sư tỷ này ngày bình thường quá mức cố chấp, Lê Nhi các cô ai cũng không thích cô ta. Cô ta là đệ tử hạch tâm, võ nghệ cao cường, bọn Lê Nhi chỉ có thể “Không thể trêu chọc được thì trốn tránh”, mắt thấy cô bị Tiêu Phàm giáo huấn, tự nhiên “lòng mang vui sướng”.

Mắt thấy đám người Tiêu Phàm càng lúc càng xa, Viên sư tỷ mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt trướng đến đỏ bừng, lập tức rất nhanh dao động bánh răng trượt của cung tên, cổ tay lật ngược, lại là hai mũi tên đen nằm sẵn ở cung tên, nâng lên chỉ hướng bóng lưng của Tiêu Phàm, ngón tay cài ở thiết răng, chậm chạp không vặn đi xuống.

Nhìn thấy đám người Tiêu Phàm lại đi qua một ngã rẽ, sau đó không nhìn thấy nữa, lúc này mới dẫm chân thật mạnh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài bén nhọn, thanh âm chấn động tận trời.

Đi lên tổng đàn Thất Diệu Cung, cô cũng không phải là người bảo vệ duy nhất.

Núi Lão Quân bị nước hồ che mất một nửa, chỉ lộ ra một nửa phía trên mặt nước, độ cao cũng không phải là cao lắm, cùng lắm cũng chỉ 100m. Nhưng trên đỉnh núi 100m đó thấp thoáng rừng cây um tùm xanh tốt. Trong rừng cây, đá xanh trải thành những con đường nhỏ thông suốt bốn phương, thỉnh thoảng có thể từ sườn núi nhìn thấy mấy căn phòng ngói kiểu dáng thổ khí, sân nhà nông, gà gáy chó sủa, một mảnh phong cảnh rất yên tĩnh.

Người ngoài chỉ biết rằng gạo, lá trà và dược liệu của người miền núi Lão Quân này rất có giá trị.

Bởi đây không phải là khu du lịch, những con đường mòn nhỏ này không có khả năng chỉ đường, người thường tới nơi này nhất định sẽ bị đường mòn như mạng nhện này làm cho đầu óc choáng váng, cả ngày cũng không thể leo được lên đỉnh núi.

Tiêu Phàm bước nhanh về phía trước, vốn không cần đám người Lê nhi nhắc nhở, hắn cũng không đi nhầm một lối rẽ nào.

Đám người Lê nhi đã thấy phòng hộ pháp trận của Chỉ Thủy Quan, đối với cái này không chút lưu tâm. So sánh với phòng hộ pháp trận của Chỉ Thủy Quan mà nói, thì “mê cung” núi Lão Quân này chưa là gì.

Xa xa, một hộ nông gia ngói đỏ thắm hiện ra, tọa lạc ngay trên một mảnh đất bằng trong núi.

Đường mòn đá xanh trực tiếp thông tới một hộ nông gia, dường như con đường nhỏ này là đặc biệt xây dựng cho hộ nông gia này. Cửa tiểu viện có một bà lão bộ dạng uể oải ngồi trên ghế, trượng trúc trong tay dựng thẳng, tay khác cầm một nắm hạt dưa, từ từ thưởng thức, vẻ mặt rất dương dương tự đắc.

Bên chân lão bà bà là một chú gà mái dẫn theo đàn gà con đang đi kiếm ăn, líu ríu, rất náo nhiệt.

Dưới vòi nước cách đó không xa, có hai người phụ nữ đang giặt quần áo, vừa cười vừa nói, nông thôn phong quan náo nhiệt, phong cảnh núi non đẹp đẽ, làm cho người ta vừa thấy liền tinh thần thoải mái, sung sướng thoát tục.

Tiêu Phàm ôm Tân Lâm đi nhanh tới.

Hai mắt đục ngầu của lão bà bà chậm rãi nhìn sang, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Tân Lâm, ngay lúc đó, tinh quang bắn ra bốn phía, sắc bén như đao.

Đám người Lê Nhi ở phía xa đứng vững, hai tay buông thõng, bộ dạng sẵn sàng phục tùng, thở mạnh cũng không dám, ngẩng đầu liếc lão bà bà một cái. Dường như lão bà bà này chính là một yêu quái sơn tiêu, chỉ cần nhìn một cái, ngay lập tức đối phương sẽ bị câu hồn đoạt phách, vĩnh viễn bị đày dưới địa ngục luân hồi.

- Tiêu chân nhân ư?

Thấy Tiêu Phàm tới gần, lão bà bà chống trượng trúc, run rẩy đứng dậy, lưng còng còng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, chậm rãi hỏi.

Điểm khác và điểm duy nhất không giống với những lão bà khác trong thôn chính là hàm răng của lão bà bà này rất đều đặn, trắng bóng như mới. Đương nhiên, còn một điểm đặc biệt nữa là bà lão này rất đạt chuẩn diễn viên. Ngay cả Tiêu Phàm là người thủ đô chính thống cũng không thể tìm ra một khuyết điểm của bà.

Tiêu Phàm ôm Tân Lâm, khom người thật sâu, cao giọng nói:

- Bà bà, thật không dám nhận. Ta chính là Tiêu Phàm, xin được cầu kiến Thanh Loan Cung chủ.

- Tiêu chân nhân, cung chủ đã sớm tính tới chuyện này, ta cũng biết Thánh nữ có kiếp ngày hôm nay. Nếu Tiêu chân nhân đưa Tân nhi tới tận nơi này cũng coi như ngươi đã tận chức tận trách. Bây giờ xin hãy giao Thánh nữ cho chúng tôi, sau đó mời Tiêu chân nhân xuống núi.

Lão bà bà này nhìn qua vô cùng hiền lành phúc hậu, không ngờ vừa nhìn thấy mặt đã hạ lệnh đuổi khách, không có nửa phần khách khí.

Tiêu Phàm quả quyết lắc đầu, trầm giọng nói:

- Mong bà bà thứ lỗi, ta nhất định phải gặp được Thanh Loan cung chủ, ta nhất định phải tận tay giao Tân nhi cho bà ấy. Nếu không ta sẽ vô cùng lo lắng.

Tinh quang từ đôi mắt đục ngầu của lão bà bà lại phóng ra, lạnh lùng nói:

- Tiêu chân nhân, nam tử thế gian, vô tình bạc bẽo, Tiêu chân nhân cũng không ngoại lệ. Không cần ở đây đóng kịch giả vờ giả vịt, nếu không Tân nhi cũng sẽ không phải chịu tổn thương nặng như vậy. Món nợ này chúng ta từ từ tính, Tiêu chân nhân, thời gian quý giá, không nên tiếp tục trì hoãn nữa.

Nói xong, trượng trúc trong tay lão bà bà nện thật mạnh lên mặt đất.

Một thanh âm “rắc rắc” vang lên, chiếc bàn đá xanh vô cùng vững chắc lập tức chia năm xẻ bảy.

Nội lực của lão bà bà này không ngờ lại cao thâm như vậy, quả là một đại cao thủ giấu tài.

424-thanh-loan-cung-thu-1/1162133.html

424-thanh-loan-cung-thu-1/1162133.html

408

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.