TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 358
Bắt cóc

Chiếc xe Mercedes Benz đen bóng láng chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe ngầm của cục hai bộ an ninh, ở đó sớm đã có hai vị cảnh sát trẻ tuổi đứng đó đợi Tiêu Phàm. Nói ra thì có một người là “người quen” của Tiêu Phàm, chính là tiểu Cao-người trước kia cùng Trần Dương hợp tác gây phiền toái cho Tiêu Phàm, sau lại ở “Đồng đồng thanh ba” bắt giữ một tên gián điệp Lý Thanh Thái, Tiêu Phàm lại gặp anh ta một lần nữa, anh ta là một thành viên trong tiểu tổ của Trần Dương.

- Tiêu trưởng phòng

Chiếc Mercedes Benz mới dừng lại, tiểu Cao liền bước đến, vội vàng nói, thần sắc khá lo lắng, lại nhìn Tân Lâm ở ghế lái, tiểu Cao lại thoáng sửng sốt.

Nhạc Cục trưởng chỉ bảo anh ta cùng đồng sự ở đây đón Tiêu Phàm, không nói cho anh ta biết rằng Tiêu Phàm còn có bạn đồng hành tới đây.

Nếu là ở đơn vị khác thì không có vấn đề gì, cùng nhau đối đãi nhau là tốt rồi. Nhưng đây lại không phải là đơn vị bình thường, mà chính là cục hai của bộ an ninh, quan trọng nhất chính là cơ cấu an ninh, tuyệt không phải ai cũng có thể “thăm quan phỏng vấn” được.

- Tiểu Cao, dẫn đường đi.

Tiêu Phàm không nói nửa câu vô nghĩa, nói thẳng ra.

Tiểu Cao do dự trong nháy mắt, rất nhanh đưa ra quyết định. Mời Tiêu Phàm đến cục hai “làm khách”, vốn chính là phá lệ, thêm Tân Lâm nữa cũng chẳng có quan hệ gì. Mọi việc đều có nặng có nhẹ, việc nhỏ này không đáng kể.

- Được, mời hai vị theo chúng tôi!

Dưới sự hộ tống của hai vị cảnh sát kia, bốn người bước vào thang máy đi thẳng lên tầng 7 vào một phòng họp.

Trong phòng hội nghị, sĩ quan cao cấp đều có mặt, thậm chí trong đó còn có một Phó tổng cảnh giam Bộ an ninh, quân phục chỉnh tề, quan hàm sáng chói. Nhạc Thu Phong đang thấp giọng nói với vị phó tổng cảnh giam điều gì đó. Tất cả mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Phàm vừa bước vào, Nhạc Thu Phong lập tức đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: - Tiêu trưởng phòng, chào cậu

Ánh mắt chỉ lướt qua Tân Lâm đang đứng sau Tiêu Phàm, coi như không nhìn thấy.

Tiêu Phàm bước nhanh tới.

Phó tổng cảnh giam đứng dậy, gật đầu với Tiêu Phàm làm lễ, vị này ước chừng năm mươi mấy tuổi, tóc hoa râm, mặt chữ điền, nhìn rất uy nghiêm.

- Tiêu trưởng phòng, vị này là Đặng Bồi Hằng - Đặng bộ trưởng, lãnh đạo trực tiếp của cục hai chúng tôi. Bộ trưởng, vị này chính là đồng chí Tiêu Phàm.

- Xin chào, Tiêu trưởng phòng.

Đặng Bồi Hằng chủ động vươn tay về phía Tiêu Phàm, hai mắt hiện lên chút tò mò và kinh ngạc, dường như có chút không ngờ tới Tiêu Phàm lại là một “công tử bột” nhã nhặn dịu dàng đến vậy. Căn cứ theo phân tích tình huống, ông còn nghĩ hắn là một người uy mãnh cao thâm khó lường.

- Chào ngài, Đặng bộ trưởng!

Đối với Đặng Bồi Hằng, Tiêu Phàm khá là khách khí. Bộ an ninh không giống với các bộ và ủy ban trung ương quốc gia. Vô cùng đặc thù, ngoại trừ bộ trưởng an ninh và vài người lãnh đạo đặc biệt cũng được coi là nhân vật chính trị. Mặt khác, cán bộ lãnh đạo chủ chốt bao gồm Thứ trưởng cấp cao ở bên trong kì thực đều là chuyên gia. Nhạc Thu Phong giới thiệu Đặng Bồi Hằng chính là lãnh đạo trực tiếp của cục hai, chẳng khác nào là nói cho Tiêu Phàm biết Đặng Bồi Hằng là đặc công có tiếng lâu năm. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Đặng Bồi Hằng mới chính là thủ trưởng tối cao của đám người đặc công Trần Dương.

- Tiêu trưởng phòng, mời hai vị ngồi.

Không hề nghi ngờ, Đặng Bồi Hằng cũng chú ý tới Tân Lâm ở phía sau Tiêu Phàm, nhưng cũng giống như Nhạc Thu Phong, ông cũng không hỏi han gì.

Từ sau khi phát sinh sự kiện Adger Lena, mọi chuyện liên quan đến Tiêu Phàm, Nhạc Thu Phong đều tỉ mỉ báo cáo với Đặng Bồi Hằng. Một vụ án mang tính quốc tế như vậy không ngờ lại khiến cháu trưởng Tiêu gia bị liên lụy, vì thận trọng, Nhạc Thu Phong tất nhiên phải sớm kịp thời báo cáo cho lãnh đạo. Vừa nghe Tiêu Phàm tự tiện hành động mới ra tay đã giết chết 6 gã đã được huấn luyện bài bản có tố chất của phần tử phạm tội quốc tế, trong đó bao gồm 4 gã đặc công đã xuất ngũ, cho dù Đặng Bồi Hằng thường thấy sóng to gió lớn cũng phải giật mình kinh hãi.

Sáu gã phần tử phạm tội quốc tế bị xử lý, sự thật này cũng không khiến một “đặc công lạc hậu” như Đặng Bồi Hằng kinh ngạc. Ông đã trải qua nhiều tình huống tương tự, phần tử phạm tội quốc tế và gián điệp đã chết trong tay ông không chỉ bằng số lượng này. Điều khiến Đặng Bồi Hằng thật sự giật mình đó chính là việc Tiêu Phàm chỉ dẫn theo một cô gái, không sử dụng bất cứ loại vũ khí nóng nào, mà cũng làm được chuyện này.

Dưới trướng của Đặng bộ trưởng, cao thủ nhiều như mây, đặc công vô số, dường như rất khó tìm ra 2 người có khả năng sánh vai cùng 2 người đó.

Cô gái xinh đẹp trầm mặc ít nói bên Tiêu Phàm nên là Trần Dương đại cao thủ khó lường giết người không chớp mắt. Đặng Bồi Hằng không chủ định đi điều tra, dù là công khai hay bí mật điều tra thành viên lão Tiêu gia, đối với Bộ an ninh mà nói không phải là lựa chọn sáng suốt gì. Không cẩn thận một khắc là sẽ gây ra đại họa.

Đặng Bồi Hằng tuyệt đối sẽ không để mình sa vào lốc xoáy bên trong chính trị, lần này nếu không phải tình huống quá nghiêm trọng, Đặng Bồi Hằng cũng sẽ không đồng ý mời Tiêu Phàm tới tham dự việc này.

Tiêu Phàm ngồi xuống ghế bên cạnh Nhạc Thu Phong, gật đầu với mấy cảnh quan cấp cao khác trong hội nghị, Tân Lâm lẳng lặng đứng yên phía sau hắn.

Đặng Bồi Hằng liếc mắt nhìn Nhạc Thu Phong một cái, Nhạc Thu Phong gật gật đầu, sau đó liền nói với Tiêu Phàm: - Tiêu trưởng phòng, Trần Dương lúc ở nước Đông Đảo thi hành nhiệm vụ có xảy ra chút việc ngoài ý muốn. Cô ấy bị bắt cóc rồi.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm lập tức nhăn lại: - Bị bắt cóc là sao?

Vừa rồi ở trong điện thoại, Nhạc Thu Phong không kể rõ sự tình, chỉ nói Trần Dương đã xảy ra chuyện, mời Tiêu Phàm lập tức tới cục hai để cùng nhau đưa ra đối sách.

“Lãnh đạo đặc công cao cấp” như Nhạc Thu Phong đã sớm hình thành thói quen không đàm luận chuyện quan trọng trên điện thoại. Tính bảo mật của trò chuyện trên điện thoại thật sự không cao, không bằng nói chuyện trực tiếp.

Tiêu Phàm phỏng chừng tình huống sẽ không quá dễ dàng, nếu như là vấn đề bình thường, Nhạc Thu Phong tuyệt đối sẽ không tùy tiện gọi điện cho hắn. Cục hai bộ an ninh làm ăn kiểu gì không biết, vấn đề nhỏ mà cũng không giải quyết nổi sao?

Quả nhiên, Trần Dương đúng là bị bắt cóc rồi.

- Ai bắt cóc cô ấy vậy?

- Liễu Sinh Hùng.

- Liễu Sinh Hùng sao?

Lần này Tiêu Phàm thật sự có chút kinh ngạc.

- Y không phải là cảnh quan cao cấp của cảnh thị nước Đông Đảo sao? Cảnh thị!

Nhạc Thu Phong cười khổ một tiếng, nói: - Thân phận công khai của người này đúng là cảnh quan cấp cao của nước Đông Đảo. Nhưng Trần Dương

Lời còn chưa dứt nhưng Tiêu Phàm cơ bản đã hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của Nhạc Thu Phong, thân phận của Trần Dương cũng không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng được, làm một “đặc công bí mật” ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ vốn không nhận được bất cứ sự bảo hộ pháp luật nào. Bất luận là bị bắt cóc hay là bị thương tổn nghiêm trọng, trên thực tế chỉ có thể “Câm điếc nuốt hoàng liên”.

Dĩ nhiên, Trần Dương tới nước Đông Đảo để chấp hành nhiệm vụ đặc biệt này, nhất định chính phủ đã làm một thân phận che dấu hợp pháp. Cô ở nước Đông Đảo gặp chuyện ngoài ý muốn, đơn vị tương quan sẽ bày tỏ chủ ý mạnh mẽ tới nước Đông Đảo hoặc thậm chí nặng nề khiền trách, nhưng không thể làm gì hơn, sẽ không có sự trợ giúp thực chất nào cả.

- Nhạc Cục trưởng, tôi muốn biết tình hình cụ thể.

Tiêu Phàm lập tức trấn định, trầm giọng nói.

- Đương nhiên

Nhạc Thu Phong lập tức nói rõ tình huống cho Tiêu Phàm.

Trần Dương bị mất tích ngày hôm nay, sau buổi trưa đi ra ngoài vẫn chưa thấy trở về. Sau đó, Nhạc Thu Phong liền trực tiếp nhận được điện thoại của Liễu Sinh Hùng.

- Liễu Sinh Hùng nói, y hi vọng có thể cùng cậu trực tiếp nói qua điện thoại.

Mọi ánh mắt đồng loạt rơi trên mặt Tiêu Phàm.

Những người đang ngồi đây, không ai là không phải là dân chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm, tình huống nghiêm trọng gặp qua không ít, nhưng tình huống quỷ dị như này thì vẫn là lần đầu gặp phải. Một cảnh quan cao cấp nước Đông Đảo lại đi bắt cóc một nhân viên đặc công Hoa Hạ, không ngờ lại muốn trực tiếp thông điện thoại với một trưởng phòng tôn giáo Hoa Hạ.

Chẳng lẽ Tiêu Phàm mới chính là mục tiêu thật sự của y?

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm lại nhíu lai nói: - Nếu y thật sự bắt cóc Trần Dương, như vậy y hẳn là biết điện thoại của tôi rồi.

Nhạc Thu Phong nói: - Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, tạm thời vẫn chưa biết Liễu Sinh Hùng có ý đồ gì. Có cảm giác đây không phải hành động của chính phủ nước Đông Đảo, mà chính là hành vi cá nhân của Liễu Sinh Hùng

- Hành vi cá nhân ư? Chẳng lẽ y đã liên hệ với tổ chức liên quan của nước Đông Đảo sao?

Nhạc Thu Phong liếc Đặng Bồi Hằng một cái, có chút khó xử nói: - Tạm thời thì chúng tôi chỉ thông qua con đường báo án chính quy, cảnh sát nước Đông Đảo báo lại sẽ sớm tìm ra tung tích của Trần Dương

Chuyện này hiện tại không thể phơi bày rõ ràng chân tướng, không thể công khai thân phận của Trần Dương, bởi vậy, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Tiêu Phàm trầm ngâm hỏi:

- Liễu Sinh Hùng còn nói gì không?

Nhạc Thu Phong lắc đầu, nói: - Không có, y chỉ gọi cho tôi một lần, nói vô cùng đơn giản, y nói hi vọng có thể cùng cậu trực tiếp nói chuyện. Tiêu trưởng phòng, tôi nghe Quách Tử Đình và Lý Thành Giang nói, trước đó không lâu, cậu cùng bọn họ và Liễu Sinh Hùng của nước Đông Đảo luận võ, cậu đã từng giao thủ với Liễu Sinh Hùng, cậu đánh bại y phải không?

Nói xong, trên mặt Nhạc Thu Phong lộ ra vẻ mặt rất quan tâm.

Nếu chỉ là một trận luận bàn bình thường thì cũng không có gì cả. Ở trong tình huống tương tự, Bộ an ninh cũng không phải chưa từng có. Một đám cao thủ tuyệt kĩ luận bàn với nhau là điều vô cùng bình thường. Nhưng chuyện này phát sinh chưa được bao lâu, Trần Dương lại bị Liễu Sinh Hùng bắt cóc ngay trên nước Đông Đảo, Nhạc Thu Phong bằng trực giác thôi cũng có thể biết, chỉ sợ không phải là trùng hợp, rất có thể những chuyện này có liên quan tới nhau.

Liễu Sinh Hùng khăng khăng đòi nói chuyện trực tiếp với Tiêu Phàm, đối mặt với cục trưởng Cục hai Nhạc Thu Phong- cấp trên quản Trần Dương cũng không thèm nói nhiều thêm một câu. Nhạc Thu Phong phỏng đoán, rất có thể, đây chỉ là hành vi cá nhân của Liễu Sinh Hùng. Nếu là hành vi của chính phủ, đối tượng đàm phán hẳn là ông - Nhạc Thu Phong và cục hai bộ an ninh.

Việc này thì có liên quan gì tới một trưởng phòng Tôn giáo vô công rỗi nghề chứ?

- Đúng là có chuyện như vậy, trình độ võ thuật của Liễu Sinh Hùng không thấp, kiếm thuật tương đối cao siêu. Khi dung hợp tinh túy của “Nhất Đao Lưu” và “Cửu Quỷ Lưu”, kiếm pháp trở nên rất sắc bén.

Tiêu Phàm giải thích đơn giản vài câu.

Nhạc Thu Phong gật đầu, đang muốn nói tiếp thì điện thoại trên mặt bàn vang lên, vốn là tiếng chuông vô cùng bình thường, nhưng giờ phút này nghe vào lại hết sức dồn dập, kinh tâm động phách.

- A lô

Nhạc Thu Phong cần điện thoại lên, chỉ là ứng đáp vài câu, nhưng lại khiến hai hàng lông mày ông lập tức gắt gao nhăn lại.

359-bat-coc/1162066.html

359-bat-coc/1162066.html

518

4

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.