TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 357
Mồi nhử

Văn nhị thái gia liệu sự như thần, Văn Tư Viễn và ngũ sư đệ liền trở về tứ hợp viện rất nhanh, nhưng nhìn qua, hơi hỗn loạn. Trên người ngũ sư đệ có vết máu, trên quần áo của Văn Tư Viễn cũng dính không ít bùn đất, sư huynh đệ hai người thở hổn hển

Vừa nhìn thấy bộ dạng này, sắc mặt Văn nhị thái gia trầm xuống, hỏi: - Sao rồi, ra tay rồi à?

Văn Tư Viễn gật đầu, có chút xấu hổ, nói: - Không nghĩ rằng họ đột nhiên tăng tuần tra, liền đụng chạm nhau. Mấy đệ tử tuần tra vòng ngoài, không chịu nổi một kích. Nhưng hai người chạy theo sau lợi hại hơn. Đều là người Hồ ở Tây Vực, áo trắng bào trắng, chòm râu xoắn, hốc mắt rất sâu. Cách hang ổ bọn họ rất gần, đệ tử cũng không dám hiếu chiến, chỉ có thể nghĩ cách thoát thân.

Văn Tư Viễn hồi báo qua loa tình hình vừa xảy ra.

Hai người Hồ áo bào trắng theo sau thực sự rất lợi hại, một mình chiến đấu. Văn Tư Viễn tuy không rơi vào thế hạ phong, nhưng đối phương người đông thế mạnh, có đầy đủ quân cứu viện, chỉ có thể rút lui trước.

Văn nhị thái gia hừ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục quan sát dị biến của Thiên Lang Tinh.

Ngay tại lúc đầu thú đen sắp thôn tính Thiên Lang Tinh, bỗng nhiên Thiên Lang Tinh lóe sáng, đầu thú đen lập tức bị tách ra, tia sáng phóng lên cao rồi tiêu tan.

Đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, mọi người có chút kinh ngạc.

Văn Thiên và Tiêu Phàm không lên tiếng, cũng không có ý rời đi lập tức.

Đang lúc mọi người nghi hoặc, tia sáng bên kia Tây Sơn lại phóng lên cao, đầu thú dữ tợn kia lại đánh về phía Thiên Lang Tinh, sau vài phút, bị tia sáng của Thiên Lang Tinh đánh lui.

Trong vòng nửa giờ, tình hình này xuất hiện liên tiếp ba lần, sau đó cuối cùng yên lặng, không có bất kỳ hiện tượng nào xảy ra nữa.

Văn nhị thái gia giơ tay lên, khiến một đám đồ tử đồ tôn và các tùy tùng lập tức cùng Tiêu Phàm vào trong nhà, Văn Tư Viễn và Tân Lâm vào theo.

- Sư đệ, sao thế này?

Nâng chén trà lên uống một ngụm rồi hỏi.

Tiêu Phàm chậm rãi nói: - Không giống đấu pháp, mà giống như bày trận, đệ đoán, hẳn là thử bố trí trận pháp mới. Từ thiên tượng vừa rồi để xem, trận pháp này đã bố trí thành công. Uy lực không hề nhỏ.

Văn nhị thái gia gật đầu nói: - Ừ, nếu đây là trận pháp, có thể nối trực tiếp với lực của Thiên Lang Tinh, uy lực nhất định không hề nhỏ.

Văn Tư Viễn nói:

- Sư phụ, sư thúc, có khi nào đang tu luyện công pháp mới không?

Tiêu Phàm đáp: - Cũng có thể lắm. Bất kể là tình huống nào, cũng chứng minh một chuyện

- Chuyện gì?

- Y đã bình thường rồi.

Tiêu Phàm chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Trong phòng lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Không thể nghi ngờ, mọi người đều biết Tiêu Phàm nói “y” là ai. Vết thương của “thủ phạm” người ban đầu ngăn chặn Tiêu Phàm nghịch thiên cải mệnh đã khỏi hẳn.

Một chút, Văn nhị thái gia cười lạnh một tiếng, nói: - Đến hôm nay y mới khỏi hẳn, xem ra thực lực cũng không mạnh như chúng ta nghĩ.

Tiêu Phàm bị thương còn nặng hơn y, nhưng lại khỏi hẳn mấy tháng nay rồi.

Về phần vết thương Tiêu Phàm chịu, Văn nhị thái gia không nói ra.

- Sư phụ, sư thúc, hay là, chúng ta ra tay thôi. Văn Tư Viễn nhướn mày, nói: - Về cơ bản sào huyệt ở Tây Sơn của bọn chúng, chúng ta khá nắm rõ, thay vì kéo dài như vậy, không bằng chủ động tấn công.

- Chủ động tấn công?

Văn nhị thái gia hỏi lại.

- Đúng!

- Con thực sự làm rõ rồi, tình hình bên đó sao rồi? Người chủ trì tên là gì, đến từ đâu, có bản lĩnh gì? Có bao nhiêu trợ thủ. Việc này con biết được bao nhiêu?

Ngữ khí của Văn nhị thái gia dần nghiêm nghị.

Đối với thắc mắc của ông cụ, Văn Tư Viễn dường như sớm đã suy nghĩ nên liền đáp: - Sư phụ, con biết đánh trận cần biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng được. Nhưng tình hình hiện nay có chút đặc biệt, họ sớm biết chúng ta tới, đối với sự phòng bị khá nghiêm mật của chúng ta, muốn nói ra tình hình, về cơ bản không có khả năng. Họ đang triệu tập không ngừng đội ngũ, mỗi ngày trôi qua, thực lực của họ ngày càng mạnh, càng về sau càng khó đối phó. Nếu như sớm muộn phải phân thắng bại, thì không nên chậm trễ.

Nói rất hùng hồn.

Văn nhị thái gia không giận, mỉm cười nói: - Tư Viễn, ý nghĩ chủ động tấn công của con không tệ, nhưng con nói không có cách nào thăm dò rõ thực lực tiềm ẩn của họ, lại có chút tuyệt đối rồi.

Văn Tư Viễn giật mình, hơi nửa tin nửa ngờ nói: - Sư phụ, người nói, có cách thăm dò rõ thực lực tiềm ẩn của họ sao?

Trong khoảng thời gian này, Văn nhị thái gia trấn thủ kinh thành, nhưng sự việc cụ thể đều do Văn Tư Viễn cùng năm sư đệ và một số đệ tử khác xử lý. Biệt thự Tây Sơn phòng bị nghiêm ngặt, Văn Tư Viễn rõ hơn ai hết, dường như là nghĩ hết cách cũng không có được tin tức rõ ràng. Hiện giờ sư phụ lại nói còn cách khác, cũng khó trách Văn Tư Viễn bán tín bán nghi.

Văn nhị thái gia thản nhiên nói: - Thật ra cách này rất đơn giản, khiến họ chủ động tấn công, họ sẽ lộ ra tất cả thực lực

- Khiến họ chủ động tấn công?

Văn Tư Viễn hơi sửng sốt, từ khi học nghệ từ sư phụ đến nay, Văn Tư Viễn luôn có tinh thần tiến công, dù là làm ăn hay là trong giang hồ, uy danh “vạn nhân địch” đều có, sự giàu có của tập đoàn Tư Viễn cũng từ chủ động sưu cao thuế nặng mà có.

Văn Tư Viễn chưa bao giờ tin ngồi ở nhà, trên trời sẽ có bánh rơi xuống để ăn.

Sau khi đến kinh thành, phòng thủ mười tháng, đã khiến Văn Tư Viễn vô cùng ngột ngạt.

Văn nhị thái gia chậm rãi nói: - Tư Viễn, con từng chơi cờ chưa?

- Sư phụ?

Văn Tư Viễn thêm nghi hoặc.

Văn nhị thái gia nói: - Trận quyết chiến này, mục tiêu của chúng ta không phải là diệt kẻ thù mà là đoạt soái.

Tiêu Phàm khẽ gật đầu, dường như đồng ý lời của nhị sư huynh.

Dựa vào tình báo nắm giữ trước mắt, mạng lưới quan hệ tương đối phức tạp, nhiều người Hồ Tây vực có thể sống ở kinh thành lâu như vậy, không khiến phía chính phủ chú ý, không có người đứng sau quả là làm không được điểm này. Nếu nhổ tận gốc, vả lại không cần nói đến thực lực không đủ, cho dù thực lực như vậy, cũng phải suy xét tới hậu quả và ảnh hưởng của diệt tận gốc.

Vậy nhất định là chuyện vô cùng lớn, chỉ sợ rất khó che dấu.

Cho nên, sách lược “đoạt soái” không thể nghi ngờ là chính xác nhất, cũng là “tính hiệu quả” cao nhất.

Đương nhiên, “soái” nơi này gọi không phải là chỉ riêng một người, bao gồm người chủ trì thần bí bên kia, nhưng không chỉ bao quát một mình y, trợ thủ quan trọng nhất của y đều là hàng ngũ “soái”. Nghiêm túc mà nói, Văn Thiên là bộ chỉ huy, chỉ cần diệt trừ chủ trì hoặc là trọng thương, trận này coi như là đại thắng.

Tôm tép nhãi nhép đều lật không nổi sóng gió.

Mà đoạt soái lại là khó nhất, cùng với chủ động tấn công, không bằng khiến họ chủ động tấn công. Lúc hoàn lực tấn công, toàn bộ thực lực của kẻ thù đều lộ hết.

- Sư phụ, nếu nói như vậy, trừ phi

Văn Tư Viễn trầm ngâm, không kìm lòng nổi, bắt đầu theo ý sư phụ suy xét vấn đề.

- Trừ phi gì?

Văn nhị thái gia nhìn qua vị đồ đệ này, trong mắt, mang theo ý khích lệ.

- Sư phụ, sư thúc, muốn từ trong phản chế đoạt soái, trừ phi chúng ta có thể thiết lập bố cục tốt, cho họ chui vào. Bằng không, dưới tình hình thực lực cơ bản, chỉ là đánh phòng thủ phản kích, muốn chính xác, thì quá khó.

Văn Tư Viễn chậm rãi nói.

Văn nhị thái gia liền mỉm cười, thản nhiên nói: - Con có thể nghĩ vậy, cũng xem như không tệ. Con tưởng rằng mấy tháng nay, sư phụ con chỉ ngồi ở đây uống trà thôi sao?

Ánh mắt Văn Tư Viễn sáng lên, vui mừng nói: - Sư phụ, ý ngài là ngài sớm có kế hoạch rồi?

- Đương nhiên rồi. Ban đầu ta không tìm được mồi nhử tốt, nhưng thời gian trước, vấn đề này cũng đã giải quyết rồi. Nếu ta đoán không nhầm thì mồi nhử này một khi ném ra, không sợ họ không cắn câu.

Văn nhị thái gia giọng nói tràn đầy tự tin.

Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Ý của sư huynh, đệ hoàn toàn tán thành.

Trình độ của Nhị sư huynh có lẽ không bằng hắn, nhưng kinh nghiệm giang hồ của hắn không thể bằng Nhị sư huynh được. Mấy chục năm uy chấn khắp Hoàng Hải, tung hoành thiên hạ, Văn nhị thái gia sớm được cho là “nhân lão thành tinh” rồi. Ông đối phó kẻ thù trong bóng tối thật sự là lực chọn rất tốt.

Thấy sư phụ bình tĩnh, Văn Tư Viễn cũng hưng phấn nói: - Sư phụ, quá tốt rồi, con sớm muốn thấy chân tướng của bọn chúng, thời gian này, quá khó chịu.

Văn nhị thái gia liếc mắt nhìn anh ta, mỉm cười nói: - Thời cơ tạm thời chưa đến lúc, từ từ thôi.

Văn Tư Viễn lập tức vô cùng buồn bực.

“Vạn Nhân Địch” bị bí bách, Tân Lâm không kìm nổi hé miệng cười.

Đúng lúc này, di động của Tiêu Phàm bỗng vang lên, Tiêu Phàm cầm di động lên, là dãy sỗ vô cùng lạ, nghĩ một hồi rồi nhấn nút trả lời.

- Xin chào

- Trưởng phòng Tiêu sao? Tôi Nhạc Thu Phong đây!

Ngoài dự kiến của Tiêu Phàm chính là, đầu dây bên kia là tiếng của Nhạc Thu Phong, nghe thấy, có vài phần lo âu.

Tiêu Phàm hơi sửng sờ, lập tức ý thức được, Nhạc Thu Phong lúc này gọi điện cho hắn, có khả năng liên quan đến Trần Dương. Bằng không vị Cục trưởng Cục hai Cục An ninh này sẽ không tùy ý gọi tới như thế này.

Đó là đại húy kị trong chính trị.

- Xin chào, Cục trưởng Nhạc.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói.

- Trưởng phòng Tiêu, giờ cậu có rảnh không? Có việc khẩn cấp cần nói với cậu. Nếu cậu rảnh, thì có thể phiền cậu lập tức đến cục chúng tôi một chuyến không?

Nhạc Thu Phong vội nói, không có phong thái điềm tĩnh như xưa, dường như thực sự xảy ra việc gì đó đặc biệt cấp bách.

Tiêu Phàm lập tức trầm xuống.

358-moi-nhu/1162065.html

358-moi-nhu/1162065.html

629

3

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.