0 chữ
Chương 64
Chương 66.1: Từ Nay Chỉ Sống Vì Mình
Đầu Tần Minh đau như búa bổ, tựa như có một cây rìu cùn liên tục bổ vào sọ, khiến hắn có cảm giác đầu mình sắp vỡ nát, mắt tối sầm, cơn đau dữ dội đến mức tưởng chừng sắp ngất đi.
Hắn hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể trấn định nổi tâm thần. Chân bước loạng choạng, tâm tình bốc lên mãnh liệt như có ngọn lửa thiêu đốt trong l*иg ngực.
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?" Hắn thì thào giữa cơn đau quằn quại. Trước đây hắn từng có nhiều suy đoán, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng này, rằng chính phụ mẫu mình lại muốn Thôi Hoành đối xử với hắn như vậy.
Cảm giác ấy giống như linh hồn đang bị xé toạc từng mảnh nhỏ, khiến thân thể hắn run lên, đau đớn còn hơn cả lần bị thiếu niên vũ y dùng gậy trúc tím đánh gãy tay, đập nát xương sọ.
Tần Minh lảo đảo lùi lại, những mảnh ký ức vụn vỡ hiện lên trong đầu. Thảo nào khi tân sinh lần thứ ba, hắn từng dùng đầu ngón tay chấm nước trà thô, viết lên mặt bàn một chữ: Bỏ.
Bây giờ nhớ lại, hắn thấy rõ hơn, trước khi bị thiếu niên vũ y phát hiện, lúc còn sống trong ngôi làng yên tĩnh kia, hắn đã từng lặng lẽ viết một chữ bỏ giữa đêm khuya ấy.
Mãi đến khi ngôi làng kia bị ngọn lửa hung tàn nhấn chìm, bị một đám cao thủ công phá, tiếng la hét vang trời, hắn vẫn chỉ lặng lẽ đối mặt, không kêu gào, không phản kháng, nhìn thẳng vào kiếp nạn sinh tử ấy mà không thốt một lời.
"Khi đó, ta đã không muốn mở miệng nữa rồi sao? Dường như đã mơ hồ đoán trước được điều gì sẽ xảy ra... Đó là một loại tuyệt vọng đến cực hạn chăng? Có lẽ còn có chút đắng cay và hụt hẫng." Tần Minh đứng giữa hoang mạc, chịu đựng cơn đau như xé nát vết sẹo cũ, để ký ức cào cấu tâm trí một lần nữa.
Hắn thấy rõ, dù sắp bị lửa lớn nuốt trọn, nét mặt hắn khi ấy vẫn không có lấy một chút thay đổi. Cuối cùng thậm chí còn mang theo vẻ buông xuôi, nhìn về phía chân trời, ngắm màn đêm đen đặc, phảng phất như đã buông bỏ hết thảy.
"Phải chăng, ở thời khắc cuối cùng ấy, ta lại có cảm giác như được giải thoát? Từng có linh cảm, đến khi nó thật sự xảy ra, ta lại có thể bình tĩnh đến vậy mà đón nhận."
Tần Minh đứng trong gió hoang, đôi mắt hoe đỏ, nhìn lại bản thân năm đó — vì chính mình hai năm trước mà sinh lòng bất phục, không cam tâm, không chịu khuất phục. Đó là cảm xúc trào dâng từ tận đáy lòng.
“Công tử, Xung Hòa, ngươi làm sao vậy?” Thôi Hoành thấy hắn như vậy, trong lòng sinh thương xót, định bước lên phía trước.
“Ngươi đừng qua đây!” Tần Minh trầm giọng quát.
Trước mắt hắn là biển lửa ngút trời, xà nhà bị thiêu cháy nghiêng ngả, suýt nữa đổ xuống đầu hắn. Khi đó, hắn vốn chẳng màng sống chết.
Hai năm trước, hắn không hiểu vì sao trong tĩnh lặng lại thở dài một tiếng sau cùng, như thể vạn sự đều đã buông tay.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự không thể cam lòng!
"Chỉ vì bị thiếu niên vũ y đánh gần chết, ta đã mất đi quá nhiều ký ức. Bây giờ, ta lại không thể dứt bỏ đoạn quá khứ kia? Không thể hiểu nổi, vì sao đêm hôm ấy hai năm trước, ta lại lựa chọn buông xuôi?"
Tần Minh đứng trong hoang mạc, chịu đựng cơn đau để hồi tưởng.
Một số hình ảnh vỡ nát lại hiện về, như rừng thương chập chùng, như trận đao sắc lạnh, tàn nhẫn đâm thẳng vào đầu hắn, muốn xé nát linh hồn hắn.
Lại là một đêm khác. Hắn nhìn thấy rất nhiều người.
Đây có lẽ là đoạn ký ức sớm hơn, khi hắn còn chưa gặp thiếu niên vũ y, đang bị một đám người bao vây, chia cắt khỏi Thôi gia.
Phía đối diện là một đôi nam nữ trung niên, tiễn hắn lên chiếc xe đồng khắc vân văn.
Nam tử trung niên kia không nói lời nào, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu nhân tâm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn rời đi.
Nữ tử khoảng hơn ba mươi, mặc cung trang hoa lệ, tóc mây búi cao, dùng một chiếc trâm cài làm từ lông vũ ánh vàng lấp lánh, gương mặt tinh xảo, không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ đứng yên nhìn bóng hắn xa dần.
Gần đó có nhiều lão giả thần sắc mẫn tiệp, song dường như cũng bị khí thế của hai người ấy áp chế, chỉ dám giữ khoảng cách, nếu không sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Khi ấy, Tần Minh đã không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng họ khuất dần. Đôi nam nữ trung niên kia đã dẫn người rời đi, hắn há miệng, lại chẳng thể nói nên lời.
Dù hình ảnh mơ hồ, đứt đoạn, nhưng Tần Minh vẫn cảm nhận rõ ràng, khi ấy trong lòng hắn từng dâng lên những dao động mãnh liệt, như đang đối mặt với một cuộc biệt ly sinh tử. Có không nỡ, có mất mát khôn cùng, và cũng có đôi chút oán hận.
“Xung Hòa, ngươi không sao chứ?” Thôi Hoành lộ vẻ lo lắng.
Tần Minh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hiện giờ ta thật sự sống rất tốt. Nếu các ngươi đừng xuất hiện nữa, vậy thì càng tốt hơn!”
Đầu đã đỡ đau, hắn đưa tay sờ lên mặt, cảm giác lành lạnh của nước mắt khiến hắn bất giác giật mình. Không biết tự lúc nào chúng đã rơi xuống, hắn hơi giận, liền lau đi.
Thứ chất lỏng rẻ tiền này không phải thứ hắn nên có vào lúc này. Quá khứ đã qua, nên quên đi. Có gì đáng để rơi lệ chứ?
Tần Minh không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Ta từng cho rằng bản thân đã phạm sai lầm nào đó. Nhưng đến giờ ta mới rõ, ta chưa từng có lỗi với các ngươi, cũng không phụ Thôi gia. Vậy mà các ngươi còn tìm đến ta, rốt cuộc là muốn gì nữa?”
Thôi Hoành đáp: “Ta đến đây, một là vì cầu Âm Dương đại dược, hai là vì ngươi. Phủ đệ đã sắp xếp xong, sẽ có người bảo hộ công tử, ngươi không cần phải mạo hiểm đi xa nữa.”
Hắn hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể trấn định nổi tâm thần. Chân bước loạng choạng, tâm tình bốc lên mãnh liệt như có ngọn lửa thiêu đốt trong l*иg ngực.
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?" Hắn thì thào giữa cơn đau quằn quại. Trước đây hắn từng có nhiều suy đoán, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng này, rằng chính phụ mẫu mình lại muốn Thôi Hoành đối xử với hắn như vậy.
Cảm giác ấy giống như linh hồn đang bị xé toạc từng mảnh nhỏ, khiến thân thể hắn run lên, đau đớn còn hơn cả lần bị thiếu niên vũ y dùng gậy trúc tím đánh gãy tay, đập nát xương sọ.
Tần Minh lảo đảo lùi lại, những mảnh ký ức vụn vỡ hiện lên trong đầu. Thảo nào khi tân sinh lần thứ ba, hắn từng dùng đầu ngón tay chấm nước trà thô, viết lên mặt bàn một chữ: Bỏ.
Mãi đến khi ngôi làng kia bị ngọn lửa hung tàn nhấn chìm, bị một đám cao thủ công phá, tiếng la hét vang trời, hắn vẫn chỉ lặng lẽ đối mặt, không kêu gào, không phản kháng, nhìn thẳng vào kiếp nạn sinh tử ấy mà không thốt một lời.
"Khi đó, ta đã không muốn mở miệng nữa rồi sao? Dường như đã mơ hồ đoán trước được điều gì sẽ xảy ra... Đó là một loại tuyệt vọng đến cực hạn chăng? Có lẽ còn có chút đắng cay và hụt hẫng." Tần Minh đứng giữa hoang mạc, chịu đựng cơn đau như xé nát vết sẹo cũ, để ký ức cào cấu tâm trí một lần nữa.
Hắn thấy rõ, dù sắp bị lửa lớn nuốt trọn, nét mặt hắn khi ấy vẫn không có lấy một chút thay đổi. Cuối cùng thậm chí còn mang theo vẻ buông xuôi, nhìn về phía chân trời, ngắm màn đêm đen đặc, phảng phất như đã buông bỏ hết thảy.
Tần Minh đứng trong gió hoang, đôi mắt hoe đỏ, nhìn lại bản thân năm đó — vì chính mình hai năm trước mà sinh lòng bất phục, không cam tâm, không chịu khuất phục. Đó là cảm xúc trào dâng từ tận đáy lòng.
“Công tử, Xung Hòa, ngươi làm sao vậy?” Thôi Hoành thấy hắn như vậy, trong lòng sinh thương xót, định bước lên phía trước.
“Ngươi đừng qua đây!” Tần Minh trầm giọng quát.
Trước mắt hắn là biển lửa ngút trời, xà nhà bị thiêu cháy nghiêng ngả, suýt nữa đổ xuống đầu hắn. Khi đó, hắn vốn chẳng màng sống chết.
Hai năm trước, hắn không hiểu vì sao trong tĩnh lặng lại thở dài một tiếng sau cùng, như thể vạn sự đều đã buông tay.
"Chỉ vì bị thiếu niên vũ y đánh gần chết, ta đã mất đi quá nhiều ký ức. Bây giờ, ta lại không thể dứt bỏ đoạn quá khứ kia? Không thể hiểu nổi, vì sao đêm hôm ấy hai năm trước, ta lại lựa chọn buông xuôi?"
Tần Minh đứng trong hoang mạc, chịu đựng cơn đau để hồi tưởng.
Một số hình ảnh vỡ nát lại hiện về, như rừng thương chập chùng, như trận đao sắc lạnh, tàn nhẫn đâm thẳng vào đầu hắn, muốn xé nát linh hồn hắn.
Lại là một đêm khác. Hắn nhìn thấy rất nhiều người.
Đây có lẽ là đoạn ký ức sớm hơn, khi hắn còn chưa gặp thiếu niên vũ y, đang bị một đám người bao vây, chia cắt khỏi Thôi gia.
Phía đối diện là một đôi nam nữ trung niên, tiễn hắn lên chiếc xe đồng khắc vân văn.
Nam tử trung niên kia không nói lời nào, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu nhân tâm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn rời đi.
Nữ tử khoảng hơn ba mươi, mặc cung trang hoa lệ, tóc mây búi cao, dùng một chiếc trâm cài làm từ lông vũ ánh vàng lấp lánh, gương mặt tinh xảo, không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ đứng yên nhìn bóng hắn xa dần.
Gần đó có nhiều lão giả thần sắc mẫn tiệp, song dường như cũng bị khí thế của hai người ấy áp chế, chỉ dám giữ khoảng cách, nếu không sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Khi ấy, Tần Minh đã không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng họ khuất dần. Đôi nam nữ trung niên kia đã dẫn người rời đi, hắn há miệng, lại chẳng thể nói nên lời.
Dù hình ảnh mơ hồ, đứt đoạn, nhưng Tần Minh vẫn cảm nhận rõ ràng, khi ấy trong lòng hắn từng dâng lên những dao động mãnh liệt, như đang đối mặt với một cuộc biệt ly sinh tử. Có không nỡ, có mất mát khôn cùng, và cũng có đôi chút oán hận.
“Xung Hòa, ngươi không sao chứ?” Thôi Hoành lộ vẻ lo lắng.
Tần Minh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hiện giờ ta thật sự sống rất tốt. Nếu các ngươi đừng xuất hiện nữa, vậy thì càng tốt hơn!”
Đầu đã đỡ đau, hắn đưa tay sờ lên mặt, cảm giác lành lạnh của nước mắt khiến hắn bất giác giật mình. Không biết tự lúc nào chúng đã rơi xuống, hắn hơi giận, liền lau đi.
Thứ chất lỏng rẻ tiền này không phải thứ hắn nên có vào lúc này. Quá khứ đã qua, nên quên đi. Có gì đáng để rơi lệ chứ?
Tần Minh không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Ta từng cho rằng bản thân đã phạm sai lầm nào đó. Nhưng đến giờ ta mới rõ, ta chưa từng có lỗi với các ngươi, cũng không phụ Thôi gia. Vậy mà các ngươi còn tìm đến ta, rốt cuộc là muốn gì nữa?”
Thôi Hoành đáp: “Ta đến đây, một là vì cầu Âm Dương đại dược, hai là vì ngươi. Phủ đệ đã sắp xếp xong, sẽ có người bảo hộ công tử, ngươi không cần phải mạo hiểm đi xa nữa.”
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
