0 chữ
Chương 63
Chương 65.1: Quyết Định Của Phụ Mẫu
Trong đêm đông lạnh giá, ngay cả du thương Từ Thịnh cũng toát mồ hôi lạnh. Hắn hiểu biết sâu rộng về hoang mạc, bởi vậy càng thêm kính sợ.
Hắn lập tức ý thức được, hôm nay, tất sẽ có "đại sự" phát sinh!
Nhiều người hoảng loạn, lòng đầy sợ hãi trước những điều chưa rõ. Thậm chí nếu biết rõ chân tướng, có lẽ họ cũng không đến mức sợ hãi như hiện tại.
Điều đáng sợ nhất chính là bóng tối đặc quánh nơi đây khiến người ta càng thêm bất an. Đưa tay lên trước mặt còn chẳng thấy gì, như thể vạn vật đều đã chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
Hiện tại, rất nhiều người đã như người mù: sinh tử, tương lai, tất cả đều vượt khỏi tầm kiểm soát, chỉ còn biết phó mặc số mệnh.
Tần Minh còn khá hơn, vẫn có thể mơ hồ thấy cảnh vật gần bên. Hắn giữ vững bình tĩnh, tay nắm chặt Dương Chi Ngọc Thiết Đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ!
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng nữ tử nức nở, khiến không ít người tim đập thình thịch.
"Xin lỗi..." Cô gái nghẹn ngào nói.
"Vậy thì buông ta ra đi, cổ ta chảy nhiều máu lắm rồi... đầu ta cũng sắp rơi xuống rồi..." Một nam tử yếu ớt, giọng khàn khàn nói.
...
Cách đội ngũ do du thương dẫn dắt không xa, Thôi Hoành đầu đầy mồ hôi. Sau khi dẫn con voi già rời đi, hắn lại âm thầm quay về.
Bởi hắn đã thương lượng với lão Tượng, xác nhận Thôi Xung Dật không gặp nguy hiểm tính mạng, vì vậy hắn liền quyết định đuổi theo Thôi Xung Hòa trước.
Thôi Hoành nắm rõ một số bí ẩn trong hoang mạc. Với thực lực của hắn, chỉ cần không tự tìm đường chết, vượt qua biên giới vùng nguy hiểm này không phải là chuyện khó.
Hắn men theo vách núi tiến bước, nhưng chẳng bao lâu lại phát hiện bản thân đã đi vòng quanh tại chỗ mấy lần. Hắn lập tức tranh thủ mặc niệm Thanh Tâm chú, vận dụng một loại bí pháp lợi hại, cuối cùng mới có thể tiếp tục tiến lên.
Thế nhưng, khi vô thức quay đầu, da đầu hắn bất giác căng chặt, phía sau có vật gì đó đang lặng lẽ theo sau hắn!
Trong màn sương dày đặc vô biên, một đôi mắt to lớn, lạnh lẽo, vô tình đang lặng lẽ nhìn hắn, ánh sáng hờ hững xuyên qua tầng tầng sương mù.
Đôi mắt ấy lớn đến mức như hai căn phòng, đang từ từ tiếp cận!
Tuy không thể thấy rõ thân thể sinh vật kia, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng đoán được, đó là một tồn tại khổng lồ dị thường.
Thôi Hoành thầm kinh hãi. Mạnh như hắn, nếu không phải vô tình quay đầu thì e rằng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Phía trước con quái vật kia là một chiếc đèn l*иg màu máu. Dù chỉ to cỡ chiếc đèn treo trước cửa nhà giàu, nhưng nó đã phá tan màn sương dày đặc, dường như có kẻ đang dẫn đường cho nó.
Thôi Hoành không dám chần chừ, vội vàng tăng tốc. Cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, hắn chưa từng gặp qua. Nếu như thực sự có sinh vật khủng khϊếp từ trong hoang mạc đi ra… hắn cũng không chắc mình có thể ngăn cản được.
Sương đêm mỗi lúc một dày, ngay cả giác quan thứ sáu của hắn cũng bị che lấp. Hắn vô ý trượt khỏi đường núi gập ghềnh, rơi xuống hoang mạc.
Dưới chân ướt sũng, nhớp nháp. Trên cát có dấu nước, còn bốc hơi nóng. Hắn vừa hay giẫm phải.
Nhanh như cắt, Thôi Hoành nhảy trở lại đường núi, sắc mặt sa sầm, mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc bốc lên từ lòng bàn chân, rõ ràng là vừa giẫm trúng thứ gì đó rất... bất thường!
Càng lúc, hoang mạc càng thêm quỷ dị. Sương mù nhấp nhô như sóng lớn dâng trào, va đập vào vách núi.
Thôi Hoành quay đầu, đôi mắt to kia đã áp sát.
Dưới ánh Huyết Đăng Lung, cuối cùng hắn cũng mơ hồ thấy được hình dáng đối phương: một sinh vật lông trắng khổng lồ!
“Tốc độ của nó nhanh hơn ta rất nhiều, cực kỳ nguy hiểm, nó có thể... đuổi kịp ta.” Thôi Hoành giật mình, ý thức được tình hình không ổn.
Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Có vẻ như do hoang mạc đột ngột biến hóa, sinh vật lông trắng khựng lại, đôi mắt khẽ nheo, rồi bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Đèn l*иg máu theo đó cũng rời xa, nhanh chóng mờ nhạt.
...
“Không xong rồi, dường như có người mạo phạm hoang mạc.” Từ Thịnh nhíu mày, nghi hoặc không thôi. Loại hiện tượng này cực kỳ hiếm thấy. Ai dám tùy tiện làm càn ở nơi hung hiểm thế này?
Sương mù trong hoang mạc lúc này như sóng dữ dội, từng đợt xô vào vách núi bên cạnh.
Nhờ đó, Từ Thịnh cuối cùng cũng xác định được phương vị.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Có người lo lắng hỏi.
“Đừng hoảng, chuyện này không liên quan tới chúng ta!” Từ Thịnh lên tiếng trấn an.
Ngay cả tiếng nức nở ban nãy cũng đã dừng lại. Phía trước, đoàn người cầm đuốc cũng dần mờ đi, sắp tan vào sương mù.
Bỗng có người run giọng: “Từ huynh… có thứ gì đó đang sờ mắt cá chân ta, lông của nó đâm rách cả quần ta rồi!”
Không chỉ hắn, mấy người khác cũng đồng loạt biến sắc.
Tần Minh mơ hồ thấy một tiểu sinh vật đang giơ thanh đao ngọc, vùng vẫy loạn xạ.
“Không được manh động!” Từ Thịnh quát lớn. Nhưng hắn chưa kịp nói thêm thì bản thân cũng bị một sinh vật như khúc gỗ cọ liên tiếp vào người.
“Chúng ta lên núi!” Hắn quả quyết ra lệnh. Trước khi Thiển Dạ kết thúc, căn bản không thể rời khỏi biên giới hoang mạc.
Cả đoàn lập tức leo lên dốc, nhắm thẳng đến một vách núi tương đối thấp, nhưng cũng cao gần ngàn mét.
Từ Thịnh nói: “Tạm nghỉ tại đây, chờ sương mù tan hẵng đi tiếp.”
“Hay là ta vào sâu trong núi?” Có người đề xuất, bị hoang mạc hù dọa đến mất hồn.
Từ Thịnh lắc đầu: “Phía trước đều là núi cao mấy ngàn mét, mỗi vùng đều có dị loại cư ngụ. Du thương chúng ta chưa từng dám băng qua.”
Ngoài dự đoán của mọi người, nam tử khi nãy kêu gào đau đớn cũng không chết, chỉ là mất khá nhiều máu. Sau khi lên tới vách núi, hắn như gặp ma, vội tránh xa cô gái khoác áo bào xám.
“Xin lỗi, ta lần đầu đi xa, căng thẳng quá nên mới vô ý cào trúng ngươi.”
“Không... sao đâu.” Người đàn ông lùi về phía sau, sắc mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Thiếu niên kia thì mặt trắng bệch, lặng lẽ cúi đầu nhìn mấy sợi lông dài màu đen trong tay. Khi gió lạnh gào lên, hắn như thấy rõ lớp lông đen dưới áo bào của cô gái nọ…
Nơi đây ánh sáng đã dịu đi phần nào, thiếu niên không dám chắc mình có nhìn lầm hay không, nhưng cũng chẳng dám nhìn thêm nữa.
“Không ai bị thương nặng là tốt rồi.” Từ Thịnh thở phào. Là người thường xuyên dẫn đoàn ra ngoài, hắn đã gặp không ít dị loại trà trộn trong đội ngũ.
Trước đó, khi tiếp tế ở trấn nhỏ, Từ Thịnh từng cảnh báo bọn họ có thể phải ngủ ngoài trời vài ngày. Tuy có người nghĩ hắn cố tình “chặt chém”, nhưng rốt cuộc vẫn phải cắn răng mua lều vải với giá cao.
Đêm khuya.
Tần Minh bị đánh thức bởi tiếng ngáy kỳ quái. Hắn lập tức rút đao, toàn thân căng như dây đàn.
Điều này thực sự quá bất hợp lí, sao trong lều vải của hắn lại có thêm một người? Lại có tiếng ngáy của người khác!
Trong khoảnh khắc, Tần Minh thuận theo nguồn phát ra âm thanh phát hiện rốt cuộc là ai.
Đó lại là một con heo!
Tần Minh châm một mồi lửa, ánh sáng bập bùng chiếu rõ hình dáng một con heo con rất nhỏ, thân dài chỉ hơn bàn tay một chút.
Lúc này, con heo ấy cũng bị ánh sáng đánh thức, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn thẳng Tần Minh, hai bên đối mặt, một người một heo.
Đừng nhìn con heo rừng này nhỏ bé như thế mà lầm, nó tuyệt không phải sinh vật tầm thường. Một đôi răng nanh trắng như tuyết đã dài đến thò ra ngoài miệng, đây rõ ràng không phải trạng thái mà heo con nên có.
Hắn lập tức ý thức được, hôm nay, tất sẽ có "đại sự" phát sinh!
Nhiều người hoảng loạn, lòng đầy sợ hãi trước những điều chưa rõ. Thậm chí nếu biết rõ chân tướng, có lẽ họ cũng không đến mức sợ hãi như hiện tại.
Điều đáng sợ nhất chính là bóng tối đặc quánh nơi đây khiến người ta càng thêm bất an. Đưa tay lên trước mặt còn chẳng thấy gì, như thể vạn vật đều đã chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
Hiện tại, rất nhiều người đã như người mù: sinh tử, tương lai, tất cả đều vượt khỏi tầm kiểm soát, chỉ còn biết phó mặc số mệnh.
Tần Minh còn khá hơn, vẫn có thể mơ hồ thấy cảnh vật gần bên. Hắn giữ vững bình tĩnh, tay nắm chặt Dương Chi Ngọc Thiết Đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ!
"Xin lỗi..." Cô gái nghẹn ngào nói.
"Vậy thì buông ta ra đi, cổ ta chảy nhiều máu lắm rồi... đầu ta cũng sắp rơi xuống rồi..." Một nam tử yếu ớt, giọng khàn khàn nói.
...
Cách đội ngũ do du thương dẫn dắt không xa, Thôi Hoành đầu đầy mồ hôi. Sau khi dẫn con voi già rời đi, hắn lại âm thầm quay về.
Bởi hắn đã thương lượng với lão Tượng, xác nhận Thôi Xung Dật không gặp nguy hiểm tính mạng, vì vậy hắn liền quyết định đuổi theo Thôi Xung Hòa trước.
Thôi Hoành nắm rõ một số bí ẩn trong hoang mạc. Với thực lực của hắn, chỉ cần không tự tìm đường chết, vượt qua biên giới vùng nguy hiểm này không phải là chuyện khó.
Hắn men theo vách núi tiến bước, nhưng chẳng bao lâu lại phát hiện bản thân đã đi vòng quanh tại chỗ mấy lần. Hắn lập tức tranh thủ mặc niệm Thanh Tâm chú, vận dụng một loại bí pháp lợi hại, cuối cùng mới có thể tiếp tục tiến lên.
Trong màn sương dày đặc vô biên, một đôi mắt to lớn, lạnh lẽo, vô tình đang lặng lẽ nhìn hắn, ánh sáng hờ hững xuyên qua tầng tầng sương mù.
Đôi mắt ấy lớn đến mức như hai căn phòng, đang từ từ tiếp cận!
Tuy không thể thấy rõ thân thể sinh vật kia, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng đoán được, đó là một tồn tại khổng lồ dị thường.
Thôi Hoành thầm kinh hãi. Mạnh như hắn, nếu không phải vô tình quay đầu thì e rằng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Phía trước con quái vật kia là một chiếc đèn l*иg màu máu. Dù chỉ to cỡ chiếc đèn treo trước cửa nhà giàu, nhưng nó đã phá tan màn sương dày đặc, dường như có kẻ đang dẫn đường cho nó.
Thôi Hoành không dám chần chừ, vội vàng tăng tốc. Cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, hắn chưa từng gặp qua. Nếu như thực sự có sinh vật khủng khϊếp từ trong hoang mạc đi ra… hắn cũng không chắc mình có thể ngăn cản được.
Dưới chân ướt sũng, nhớp nháp. Trên cát có dấu nước, còn bốc hơi nóng. Hắn vừa hay giẫm phải.
Nhanh như cắt, Thôi Hoành nhảy trở lại đường núi, sắc mặt sa sầm, mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc bốc lên từ lòng bàn chân, rõ ràng là vừa giẫm trúng thứ gì đó rất... bất thường!
Càng lúc, hoang mạc càng thêm quỷ dị. Sương mù nhấp nhô như sóng lớn dâng trào, va đập vào vách núi.
Thôi Hoành quay đầu, đôi mắt to kia đã áp sát.
Dưới ánh Huyết Đăng Lung, cuối cùng hắn cũng mơ hồ thấy được hình dáng đối phương: một sinh vật lông trắng khổng lồ!
“Tốc độ của nó nhanh hơn ta rất nhiều, cực kỳ nguy hiểm, nó có thể... đuổi kịp ta.” Thôi Hoành giật mình, ý thức được tình hình không ổn.
Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Có vẻ như do hoang mạc đột ngột biến hóa, sinh vật lông trắng khựng lại, đôi mắt khẽ nheo, rồi bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Đèn l*иg máu theo đó cũng rời xa, nhanh chóng mờ nhạt.
...
“Không xong rồi, dường như có người mạo phạm hoang mạc.” Từ Thịnh nhíu mày, nghi hoặc không thôi. Loại hiện tượng này cực kỳ hiếm thấy. Ai dám tùy tiện làm càn ở nơi hung hiểm thế này?
Sương mù trong hoang mạc lúc này như sóng dữ dội, từng đợt xô vào vách núi bên cạnh.
Nhờ đó, Từ Thịnh cuối cùng cũng xác định được phương vị.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Có người lo lắng hỏi.
“Đừng hoảng, chuyện này không liên quan tới chúng ta!” Từ Thịnh lên tiếng trấn an.
Ngay cả tiếng nức nở ban nãy cũng đã dừng lại. Phía trước, đoàn người cầm đuốc cũng dần mờ đi, sắp tan vào sương mù.
Bỗng có người run giọng: “Từ huynh… có thứ gì đó đang sờ mắt cá chân ta, lông của nó đâm rách cả quần ta rồi!”
Không chỉ hắn, mấy người khác cũng đồng loạt biến sắc.
Tần Minh mơ hồ thấy một tiểu sinh vật đang giơ thanh đao ngọc, vùng vẫy loạn xạ.
“Không được manh động!” Từ Thịnh quát lớn. Nhưng hắn chưa kịp nói thêm thì bản thân cũng bị một sinh vật như khúc gỗ cọ liên tiếp vào người.
“Chúng ta lên núi!” Hắn quả quyết ra lệnh. Trước khi Thiển Dạ kết thúc, căn bản không thể rời khỏi biên giới hoang mạc.
Cả đoàn lập tức leo lên dốc, nhắm thẳng đến một vách núi tương đối thấp, nhưng cũng cao gần ngàn mét.
Từ Thịnh nói: “Tạm nghỉ tại đây, chờ sương mù tan hẵng đi tiếp.”
“Hay là ta vào sâu trong núi?” Có người đề xuất, bị hoang mạc hù dọa đến mất hồn.
Từ Thịnh lắc đầu: “Phía trước đều là núi cao mấy ngàn mét, mỗi vùng đều có dị loại cư ngụ. Du thương chúng ta chưa từng dám băng qua.”
Ngoài dự đoán của mọi người, nam tử khi nãy kêu gào đau đớn cũng không chết, chỉ là mất khá nhiều máu. Sau khi lên tới vách núi, hắn như gặp ma, vội tránh xa cô gái khoác áo bào xám.
“Xin lỗi, ta lần đầu đi xa, căng thẳng quá nên mới vô ý cào trúng ngươi.”
“Không... sao đâu.” Người đàn ông lùi về phía sau, sắc mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Thiếu niên kia thì mặt trắng bệch, lặng lẽ cúi đầu nhìn mấy sợi lông dài màu đen trong tay. Khi gió lạnh gào lên, hắn như thấy rõ lớp lông đen dưới áo bào của cô gái nọ…
Nơi đây ánh sáng đã dịu đi phần nào, thiếu niên không dám chắc mình có nhìn lầm hay không, nhưng cũng chẳng dám nhìn thêm nữa.
“Không ai bị thương nặng là tốt rồi.” Từ Thịnh thở phào. Là người thường xuyên dẫn đoàn ra ngoài, hắn đã gặp không ít dị loại trà trộn trong đội ngũ.
Trước đó, khi tiếp tế ở trấn nhỏ, Từ Thịnh từng cảnh báo bọn họ có thể phải ngủ ngoài trời vài ngày. Tuy có người nghĩ hắn cố tình “chặt chém”, nhưng rốt cuộc vẫn phải cắn răng mua lều vải với giá cao.
Đêm khuya.
Tần Minh bị đánh thức bởi tiếng ngáy kỳ quái. Hắn lập tức rút đao, toàn thân căng như dây đàn.
Điều này thực sự quá bất hợp lí, sao trong lều vải của hắn lại có thêm một người? Lại có tiếng ngáy của người khác!
Trong khoảnh khắc, Tần Minh thuận theo nguồn phát ra âm thanh phát hiện rốt cuộc là ai.
Đó lại là một con heo!
Tần Minh châm một mồi lửa, ánh sáng bập bùng chiếu rõ hình dáng một con heo con rất nhỏ, thân dài chỉ hơn bàn tay một chút.
Lúc này, con heo ấy cũng bị ánh sáng đánh thức, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn thẳng Tần Minh, hai bên đối mặt, một người một heo.
Đừng nhìn con heo rừng này nhỏ bé như thế mà lầm, nó tuyệt không phải sinh vật tầm thường. Một đôi răng nanh trắng như tuyết đã dài đến thò ra ngoài miệng, đây rõ ràng không phải trạng thái mà heo con nên có.
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
