TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Chương 61.1: Cuộc Đời Hư Ảo Chắp Vá

Tần Minh xoa nhẹ huyệt thái dương. Mỗi lần cố gắng nhớ lại những ký ức tan vỡ kia, hắn đều cảm thấy hơi đau đầu, tinh thần mỏi mệt.

Có thể tưởng tượng được rằng, năm xưa hắn từng bị thương nặng đến mức nào. Dù đã trải qua không biết bao lần tân sinh, không ngừng cải thiện thể chất, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục.

Dẫu vậy, hắn tin chắc rằng ngày ấy sẽ không còn xa. Qua nhiều lần hậu thiên mẫu thai hóa sinh, cuối cùng hắn cũng đã giải quyết được một vài vấn đề nhỏ còn sót lại trên thân thể.

“Hình ảnh rời rạc quá, cuộc đời ta như bị chắp vá, gần như giả tạo...” Tần Minh cau mày.

Thuở nhỏ, khi còn ngây thơ, hắn từng sống trong cảnh nghèo túng, quần áo vá chằng vá đυ.p. Thế nhưng đến năm mười ba mười bốn tuổi, hoàn cảnh lại hoàn toàn thay đổi.

Trong những hình ảnh ký ức rạn nứt kia, hắn từng thúc giục dị thú chạy như bay bên ngoài cự thành. Tọa kỵ cao lớn, uy mãnh, lân phiến toàn thân phát ra hào quang mơ hồ, thoạt nhìn liền biết là dị loại hiếm có.

Không chỉ vậy, hắn còn từng sống trong một tòa phủ đệ to lớn, mọi vật trong đó đều tinh mỹ, xa hoa.

Nơi đó, các nhân vật trọng yếu đều mặc cẩm y hoa phục, đeo ngọc quý lấp lánh. Sinh hoạt và xuất hành vô cùng chú trọng lễ nghi. Ngay cả các nữ tử cũng trang điểm rực rỡ, hoặc cài linh vũ ánh vàng rực rỡ lên tóc, hoặc cắm những bó hoa đỏ rực như đào nở, yêu kiều quyến rũ.

Tại phủ đệ rộng lớn ấy, hắn tên là Thôi Xung Hòa, dường như là người của dòng chính. Hắn từng tận mắt chứng kiến một thiếu niên nhỏ hơn mình một tuổi – Thôi Xung Huyền – ăn Tam Sắc hoa, thành công dung hợp bốn loại Thiên Quang kình, khiến mọi người kinh ngạc và thán phục.

“Thật khó hiểu...” Tần Minh lẩm bẩm.

Hắn khi đó là người của dòng chính, hoàn cảnh cũng không hề tầm thường: ăn ngon mặc đẹp, xuất hành cưỡi dị thú hiếm có, vậy cớ sao lại không bước lên con đường tu hành?

Thôi Xung Huyền chỉ dung hợp bốn loại Thiên Quang kình đơn nhất, đã khiến trưởng bối Thôi gia tán thưởng không ngớt, cho rằng hắn có thiên phú siêu quần, thậm chí còn đặc biệt tìm cho hắn bản Lục Ngự Tâm Kinh giá trị liên thành.

“Dung hợp bốn loại Thiên Quang kình... cũng chẳng có gì to tát cả.” Tần Minh trầm ngâm. Hắn ở nơi xa xôi này, hoàn toàn dựa vào bản thân cũng dễ dàng vượt qua loại rèn luyện như thế.

Có nhiều việc hắn vẫn nghĩ mãi không thông, hình ảnh vỡ vụn quá ít để có thể hiểu rõ ngọn ngành.

“Năm mười bốn tuổi, chắc là một cột mốc...” Tần Minh nhớ đến vài hình ảnh không trọn vẹn khác.

Khi ấy, hắn lại rơi vào cuộc sống nghèo khó, không còn cẩm y hoa phục, mà chỉ là những bộ quần áo phổ thông, thậm chí rách nát. Hắn trở thành một thiếu niên trong một thôn trang hẻo lánh.

Mãi cho đến một đêm khuya nọ, thiếu niên mặc vũ y dẫn theo người đến. Một trận lửa lớn bùng lên thiêu rụi cả thôn trang. Mọi người ở đó gần như toàn bộ bị gϊếŧ chết, ngay cả hắn cũng bị trọng thương.

Tần Minh dùng nước trà viết vài chữ lên bàn: “Ba, mười ba, mười bốn, mười sáu”, đối ứng với các độ tuổi khác nhau, cuộc sống của hắn ở từng giai đoạn đều hoàn toàn khác biệt, như một đời người bị chắp vá giả tạo.

Đồng thời, hắn cũng đào sâu vào quá khứ đứt đoạn kia và tìm được tên của nữ tử vũ y xuất hiện trong giấc mộng đêm qua, Lê Thanh Nguyệt.

Khi hắn mười ba mười bốn tuổi, thường xuyên xuất hành cùng một số bạn đồng lứa, đều cưỡi dị thú hiếm có. Trong ký ức ấy, Lê Thanh Nguyệt là người thường xuyên có mặt, mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết.

“Gặp nhau nơi đất khách, nàng lại không nhận ra ta. Là vì ta nay nghèo túng, đã rời khỏi Thôi gia? Hay bởi vì biến cố hai năm trước, có nguyên nhân sâu xa nào đó mà ta còn chưa thể tiếp cận?”

Tần Minh dò theo dòng ký ức, càng cố gắng truy tìm, càng cảm thấy những đoạn ký ức kia thật hư ảo, như bèo nước không rễ, như không thực sự thuộc về hắn.

Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa. Biết thêm một chút thì có ích gì? Hắn sớm đã rời xa tòa thành lớn kia, lưu lạc đến nơi này, căn bản không thể thay đổi được điều gì.

Điều quan trọng nhất hiện giờ là tích lũy thực lực. Khi cấp độ sinh mệnh tăng lên, những chuyện cũ kia tự nhiên sẽ từng bước rõ ràng trở lại.

Tần Minh thu tâm, lại mở cuốn sách ố vàng trước mặt ra.

“Cái tên Hoàng Nê Chưởng này nghe thì khó ưa, nhưng theo ghi chép trong sách cổ, đây lại là một môn tuyệt học rất chính thống...”

Tần Minh vô cùng ngạc nhiên khi đọc đến đoạn sau. Phàm là người từng luyện môn chưởng pháp này đều hết sức tôn sùng, cho rằng nó cực kỳ lợi hại. Tuy nhiên, do hạn chế về tư chất, rất nhiều người không thể luyện tới cảnh giới cao thâm.

Một số người để lại lời nhắn, giọng điệu như thể là những bậc danh túc cao tuổi, thậm chí còn cho rằng Hoàng Nê Chưởng không hề thua kém những chiêu sát thủ cấp cao trong các loại công pháp Ý Khí.

Điều này khiến Tần Minh hoàn toàn bị cuốn hút, lập tức tĩnh tâm, chuẩn bị nghiên cứu kỹ cuốn sách.

Dần dần, trước mắt hắn hiện lên sương mù, rồi xuất hiện một lão giả, bắt đầu biểu diễn đủ loại tán thủ trên mặt đất, từ quá trình lột xác cấp độ sinh mệnh, dưỡng thành Thiên Quang kình, cho tới cảnh giới khiến Hoàng Nê Chưởng từ mục nát trở thành thần kỳ...

Nhìn đến đoạn cuối, Tần Minh thán phục không thôi, tâm thần phiêu lãng, như rời khỏi diệu cảnh kia.

Cuốn sách cổ này khiến hắn hoàn toàn nhập thần, cuối cùng không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.

“Nếu như có thể luyện tới trình độ đó... kỹ gần như đạo!”

Sở dĩ có cái tên “Hoàng Nê Chưởng” là bởi người sáng tạo ra nó quá khiêm tốn. Môn chưởng pháp này, chỉ cần luyện tới tiểu thành, đã có thể xuyên thấu gân cốt, đập nát nội tạng, phá hủy bên trong cơ thể từ ngoài da thịt.

“Đây chính là diệu dụng của nhu kình.” Tần Minh xác định rằng, loại Thiên Quang kình này không phải chỉ là một loại đơn nhất, mà chắc chắn đã dung hợp nhiều loại bí kình, nếu không thì không thể mạnh như vậy.

“Nếu đạt thành tựu, Thiên Quang nhu kình sẽ xuyên ra từ đầu ngón tay, phá giáp, xé rách da lông, lân giáp, dễ như trở bàn tay.”

Sau đó, Tần Minh lật đến trang cuối cùng, các cảnh tượng dần hiện ra.

Cảnh giới tối cao của Hoàng Nê Chưởng, chính là luyện ra một loại lực lượng đặc thù. Thiên Quang Kình lúc ấy sẽ ngưng tụ ra từng sợi đại địa chi khí, khiến uy lực tăng vọt.

Trong hình ảnh hiện ra, vị lão giả kia đứng vững trên mặt đất, hai chân hấp thu địa khí, dung hợp với Thiên Quang Kình. Từ giữa hai tay, đại địa tinh khí càng lúc càng đậm, dần ngưng tụ thành thực thể, giống như một lớp bùn đất bao bọc lấy tay.

Hắn vung tay phải – một con quái vật khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, hiển nhiên là sinh vật vô cùng hung mãnh, liền bị một chưởng nhẹ nhàng ấy đánh trúng, nổ vang một tiếng bùm, rồi vỡ vụn, như một ngọn núi thịt bị chém nát, rách toạc, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.

“Thật là lợi hại!”

Đòn này đã vượt khỏi phạm trù của những kỹ năng sát địch thông thường, vô cùng bất phàm. Cái gọi là kỹ gần như đạo, chính là do loại thủ đoạn cao diệu, phá tan mọi ràng buộc này mà thành.

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.