TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Sau khi ăn xong bát cháo nóng hổi, hơi ấm từ bụng lan ra khắp cơ thể mới khiến Tô Dụ cảm nhận được chút sự sống nơi đầu ngón tay. Cậu nâng bát cháo đã cạn, tay khẽ run vì dư âm lạnh giá vẫn còn vương lại.

Chẳng thể ngờ... Có một ngày, sơn hào hải vị cũng không bằng một bát cháo mộc mạc giữa gian nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ.

Bầu trời hôm nay xanh nhẹ, dưới ánh nắng mỏng tràn vào khung cửa sổ sau cơn mưa. Tô Dụ ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài một lát, ánh mắt trong vắt phản chiếu cả một bầu trời trong xanh.

Giữa cơn yên bình ngắn ngủi ấy, cậu sực nhớ đến đám bạn Triệu Minh.

Trước kia, Tô Dụ và Triệu Minh có thể nói là một đôi tiểu thế tử gia ăn chơi trong giới. Tiệc tùng nào cũng có mặt, làm ăn nào cũng sang sẽ.

Dẫu sao, hiện tại cậu cũng chẳng còn lối nào khác.

Tô Dụ siết nhẹ bàn tay đang đặt trên đùi. Cánh môi mỏng khẽ mấp máy. Đúng lúc đó, ông cụ bước vào, tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau tay, thấy sắc mặt Tô Dụ không ổn thì dừng lại:

“Tô Dụ, sao thế?”

Tô Dụ hơi giật mình, vội vàng ngồi thẳng, xua tay cười xòa: “Không... Không có gì đâu ạ.”

Thấy ánh mắt hiền từ của ông cụ vẫn chăm chú như soi vào tận trong lòng cậu. Tô Dụ bất đắc dĩ thở dài, bước lại gần rồi vỗ nhẹ lên vai ông, cố nặn ra một nụ cười tinh nghịch:

“Ông đừng lo, cháu chỉ vừa nghĩ ra một cách hay ho để thay đổi tình thế. Đợi khi Tô gia quay về thời huy hoàng, nhất định cháu không quên ân tình hôm nay đâu.”

Ông cụ nghe vậy liền không nhịn được mà bật cười, gương mặt đầy vết nhăn giãn ra, đôi mắt nheo lại như vầng trăng non: “Được rồi được rồi... Ta không cần cậu báo đáp gì đâu. Lo sống cho tốt là được.”

“Cháu nói thật đó.”

Tô Dụ phụng phịu, môi bĩu ra, tay chống hông như một đứa trẻ cố làm ra vẻ người lớn.

Nhìn bóng lưng ông cụ đầy chân thành, Tô Dụ chớp chớp mắt rồi lên tiếng:

“À mà ông ơi... Cho cháu mượn điện thoại chút nha!”

------------

“Hôm qua anh đã ném cậu ta ở đây?”

Giọng nói trầm thấp của Triệu Hàn Xuyên vang lên khô khốc như một lưỡi dao lướt qua mặt nước yên lặng. Hắn hỏi, nhưng trong đầu sớm đã có thể dễ dàng phác họa bộ dạng của Tô Dụ trông như thế nào khi bị hắn làm cho nhục nhã đến vậy.

Chắc là vừa khóc vừa làm ầm ỉ chăng?

“... À vâng, hôm qua tôi để cậu ta ở lại đây rồi rời đi. Một lúc có để ý thấy cậu ta đã đứng dậy rồi lảo đảo đi đâu đó mất.”

Triệu Hàn Xuyên không nói gì.

Hắn ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, từ áng mây xanh cao vời vợi, rồi đến cơn gió nhẹ thoáng qua khiến vạt áo sơ mi hắn khẽ lay động. Chẳng hiểu sao, vai hắn bất giác run nhẹ, tựa như có một cảm giác lạ lẫm đang len lỏi vào từng khớp xương.

Trong cho đôi mắt đen sâu ấy vốn chỉ phản chiếu là một mảng trời tĩnh lặng, hôm nay nơi đáy mắt lại mơ hồ gợn lên một tia lưỡng lự.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ thở dài, giọng nói vang lên nhạt nhòa, tựa như tiếng dương cầm đơn độc trong khán phòng trống vắng:

“... Vẫn còn một tiếng nữa.”

Tiếp đó, hắn cũng muốn xem thử, sau khi bị đạp khỏi thế giới xa hoa từng bao bọc lấy mình... Tô Dụ còn lại thứ gì?

“À... Tô Dụ hả?” Ông cụ thoáng biến sắc. Sau vài giây ngập ngừng, ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt lạnh như băng của Triệu Hàn Xuyên, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng.

“Cậu bé ấy mượn điện thoại của tôi rồi gọi cho ai đó... Sau đó thì bỏ đi mà chẳng nói lời nào.”

Triệu Hàn Xuyên lập tức cau mày, ánh mắt trở nên sắc lẻm.

“Gọi cho ai?”

“... Hình như tên là Triệu Minh.”

Lần này, đến lượt sắc mặt Triệu Hàn Xuyên đen kịt, cả người hắn như phủ một tầng u ám lạnh buốt, nắm tay siết chặt, quai hàm nghiến đến mức cơ mặt cũng căng lên rõ rệt.

Không nói thêm lời nào, Triệu Hàn Xuyên xoay người bước đi, bóng lưng căng cứng như đang cố đè nén điều gì đó sắp nổ tung.

Cơn gió thoảng qua cũng không thể xua đi sự căng thẳng đang bốc lên trong l*иg ngực.

“Đồ ngốc!”

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.