TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Trong căn phòng kín mịt, tiếng nhạc sập sình vang lên điên cuồng từ dàn loa công suất lớn như muốn đập tung cả trần nhà. Từng nhịp bass nặng nề làm nền gạch cũng rung lên hòa lẫn cùng tiếng người hét, tiếng cười và ánh đèn LED nhấp nháy khiến mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn và mơ hồ.

Khói thuốc hòa với mùi rượu nồng nặc lượn lờ trong không khí khiến căn phòng chẳng khác gì một cái l*иg nhốt người, mà thứ duy nhất giam giữ là nhục cảm và say mê.

Tô Dụ ngồi ở chính giữa bộ ghế sofa hình chữ U, bị vây quanh bởi đèn lờ mờ, nhịp nhảy và con người. Đôi má cậu phiếm hồng. Ngay sát bên là Triệu Minh, hai bên còn có những cô nàng chân dài trong bộ váy bó sát, ánh mắt lả lơi, động tác phô bày từng tấc da thịt.

Tô Dụ lúc này thực sự có chút chóng mặt, cậu khẽ nhíu mày, cơ thể đung đưa hay thậm chí còn bất giác đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Khó chịu. Rất khó chịu.

Liếc thấy thế, Triệu Minh bật cười rồi vươn tay đẩy một cô gái về phía Tô Dụ, khiến cho cơ thể mềm mại của cô nàng áp sát vào vai cậu. Còn bản thân thì nghiêng qua, tay khoác lên vai Tô Dụ như hể đã thân thiết từ lâu.

Hơi rượu lẫn mùi nước hoa đắt tiền phả vào mặt.

“Sao vậy?” Triệu Minh liếʍ môi, đôi mắt sếch cong cong, vừa đung đưa theo nhịp nhạc vừa cố nói ra tiếng. “Tô thiếu gia say rồi à?”

Tô Dụ không đáp lại. Cậu khẽ cắn môi, đầu nghiêng sang một bên như để né tránh thứ hơi thở đầy mùi rượu và toan tính đang áp sát. Dưới ánh đèn mờ nhòe, tiếng nhạc hỗn loạn, mùi rượu mạnh và nước hoa đắt tiền trộn lẫn, mọi thứ như nhấn chìm cậu vào một cơn xoáy tối tăm không lối thoát.

Song, cũng chính vì cái dáng vẻ ngoan ngoãn bất lực ấy lại khiến Tô Dụ càng giống một con mồi đang tự nguyện dâng lên trước miệng cọp.

Triệu Minh nheo mắt nhìn Tô Dụ, ánh mắt u tối bao phủ một lớp men, cong môi bật ra cái tên quen thuộc:

“Tô Dụ…”

Hắn nghiêng người, giọng nói trầm khàn mang theo chút khıêυ khí©h: “Chẳng phải cậu đến đây là để nhờ tôi giúp sao? Mới thế mà đã say rồi à?”

Lời nói vừa dứt, hắn phất tay ra hiệu. Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc đinh tai bị cắt đứt, không gian lập tức rơi vào im lặng.

“Gọi hai chai Masseto lên đây.”

Chỉ vài phút sau, hai chai rượu đỏ đắt đỏ được đặt xuống giữa bàn đồng thời thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của đám người xung quanh. Tiếng huýt sáo, vỗ tay vang lên khiến không khí càng thêm nặng nề.

Triệu Minh khẽ lắc vai Tô Dụ, ép cậu tỉnh táo rồi khui lấy một chai, tiếng nắp bật ra nghe “tách” một tiếng đầy châm biếm.

Triệu Minh rót rượu một cách từ tốn, dòng chất lỏng đỏ sóng sánh chảy xuống ly như máu, ánh sáng phản chiếu tạo nên một tầng màu u ám. Hắn nâng ly rượu trong tay, khẽ lắc rồi đưa về phía Tô Dụ, ánh mắt mang đầy vẻ rình rập:

“Tô Dụ à…”

Giọng hắn mềm như rượu.

“Trước kia tôi với cậu vốn là bạn bè thân thiết, nay Tô gia đã ngã, cậu tới tìm tôi, tôi cũng không muốn thấy cậu chịu khổ...”

Nói tới đây, hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt híp lại như mèo vờn chuột:

“Chỉ là… Tôi giúp cậu, thì cậu cũng nên cho tôi một chút thành ý. Đúng không?”

Hắn đặt ly rượu xuống trước mặt Tô Dụ, rồi nghiêng người sát hơn, hơi thở gần đến mức làm làn tóc bên tai cậu rung lên.

“Masseto không phải rẻ. Nhưng nếu cậu uống hết hai chai này…”

Giọng hắn ngừng lại một nhịp, cố ý kéo dài, rồi khẽ nhếch môi:

“... Chuyện của cậu, tôi nhất định sẽ giúp.”

Đôi vai Tô Dụ khẽ run. Ánh mắt cậu lóe lên chút ngỡ ngàng, môi mím lại, rồi khẽ hé:

“Thật… Thật sao?”

Triệu Minh gật đầu rồi thong thả đưa ly rượu sóng sánh đỏ như máu đến tay Tô Dụ. Đầu ngón tay cố tình chạm vào tay cậu một cách mập mờ.

“Thật chứ. Tôi nói được là làm được.”

Hắn cúi đầu, liếʍ nhẹ khóe môi, nụ cười nửa thật nửa giả.

7

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.