TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Nương Tử Ta Cho

Dịch: Dưa Hấu

Khoảng cách kỳ thi Hương còn nửa tháng nữa.

Tiêu Mặc cùng Bạch Như Tuyết đứng ở cửa thôn, cả hai đều đeo một túi hành lý nhỏ.

Trước mặt hai người họ là thôn trưởng cùng người trong thôn.

"Thôn trưởng, lần này ngươi thật sự không đi thử một lần sao?" Tiêu Mặc hỏi thôn trưởng.

Thôn trưởng cũng là tú tài, tự nhiên có thể tham gia thi Hương.

"Thôi thôi." Thôn trưởng lắc đầu, "Ta đã năm mươi tuổi rồi, không còn muốn dốc sức nữa. Coi như có đi thi, cũng bất quá chỉ uổng phí lộ phí thôi, chi bằng lấy số tiền đó mua cho Oanh Nhi mấy bộ y phục đẹp. Tiêu Mặc, ngươi cứ cẩn thận làm bài, chúng ta chờ tin tốt của ngươi."

"Thi không đỗ cũng không sao đâu, ngươi xem thôn trưởng ngươi đây, thi mấy chục năm rồi vẫn không đỗ, chỉ cần ngươi muốn thi thì sau này vẫn có thể tiếp tục thi. Thật sự không được thì cứ như thôn trưởng, mở một lớp tư thục, kiếm miếng cơm cũng tạm được."

Trần di nói với Tiêu Mặc.

Tuy là nữ lưu, nhưng Trần di cũng biết có người thi đến chết mà vẫn không đỗ được cử nhân.

Ví dụ như trượng phu của nàng.

"Ta biết rồi Trần di, ta sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Mặc mỉm cười gật đầu.

"Ngươi biết là tốt rồi, nhưng đừng có thi không đỗ rồi nghĩ quẩn, ngươi còn thiếu nhà ta bao nhiêu lương khô đấy."

Trần di trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, rồi kéo Bạch Như Tuyết lại gần, dặn dò nàng vài điều, lại đưa cho nàng một chiếc khăn che mặt.

Khoảng nửa tuần hương sau, Tiêu Mặc chắp tay cáo từ, lên xe ngựa.

Bạch Như Tuyết cầm cương ngựa, đưa Tiêu Mặc tiến về châu phủ.

"Trần di có nói gì với ngươi không?" Tiêu Mặc ngồi bên cạnh Bạch Như Tuyết hỏi.

"Trần di nói ta quá xinh đẹp, trong huyện thành công tử ăn chơi trác táng rất nhiều, e là sẽ rước lấy không ít phiền phức, nên bảo ta cẩn thận, vào thành nhất định phải đeo khăn che mặt, tuyệt đối không được rời khỏi bên cạnh ngươi." Bạch Như Tuyết thành thật đáp.

“Phải." Tiêu Mặc gật đầu. Trần di suy tính rất đúng.

Với thân phận tú tài như hắn bây giờ, quả thật chưa đủ để bảo vệ Bạch Như Tuyết.

Chẳng qua nếu có chuyện gì xảy ra, Bạch Như Tuyết hẳn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Có lẽ chính nàng cũng không biết, nàng đã là tu sĩ Long Môn cảnh.

Nếu tiến thêm một bước nữa, nàng sẽ kết thành Kim Đan.

Thiên phú tu hành của nàng cũng xuất chúng như Khương Thanh Y.

Cho nên đám công tử bột kia đừng hòng bắt nạt nàng.

Chỉ là...

Tiêu Mặc nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Thanh Y sát phạt quyết đoán, sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Nhưng Bạch Như Tuyết là một yêu nữ, lại quá mức thiện lương.

Đây vừa là ưu điểm, cũng vừa là nhược điểm.

Sáu ngày sau, Tiêu Mặc và Bạch Như Tuyết vào đến châu phủ sông Nam.

"Bán kẹo hồ lô... Kẹo hồ lô... Hai văn tiền một xâu kẹo hồ lô..."

"Khách quan, mời vào bên trong."

"Khách quan nghỉ chân hay ở trọ?"

"Công tử, ngươi lâu rồi không tới, thiếp thân nhớ ngươi lắm!"

Vừa vào châu thành, tiếng rao hàng, tiếng chào mời của đủ mọi tầng lớp vang lên không ngớt, người qua kẻ lại trên đường tấp nập.

Có thư sinh áo xanh.

Có công tử nhà giàu ăn mặc sang trọng.

Có phụ nhân trẻ tuổi dắt theo bé gái đầu trái đào.

Nhìn cảnh tượng phồn hoa trong châu phủ, đôi mắt Bạch Như Tuyết sáng lên.

Bạch Như Tuyết từ trên núi xuống, nơi đông người nhất mà nàng từng đến chính là Thạch Kiều thôn dưới chân núi, ngay cả Thanh Sơn thành nàng cũng chưa từng vào, huống chi là châu thành.

Gửi xe ngựa lại, Tiêu Mặc dẫn Bạch Như Tuyết tìm một gian khách điếm.

Tú tài tham gia thi Hương khi ở trọ có giá đặc biệt, cũng không quá đắt đỏ.

Để hành lý xuống, Tiêu Mặc dẫn Bạch Như Tuyết dạo phố, ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của nhân gian.

Bạch Như Tuyết nhìn đông ngó tây.

Mọi thứ trong thành đều mới lạ đối với nàng.

"Tiêu Mặc, ta muốn ăn kẹo hồ lô!" Bạch Như Tuyết nắm lấy cổ tay Tiêu Mặc, bàn tay nhỏ trắng nõn khẽ lay lay.

Tiêu Mặc đưa hai văn tiền, mua một xâu kẹo hồ lô, Bạch Như Tuyết hơi vén khăn che mặt lên mà cắn một miếng.

Vị ngọt nơi đầu lưỡi khiến đôi mắt nàng sáng lên.

Nhưng ngay sau đó, vị chua của quả táo gai khiến nàng khẽ nhíu mày.

Lão hán bán kẹo hồ lô cũng ngây người.

Lão chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp đến thế.

Bạch Như Tuyết vừa ăn táo gai vừa đi về phía trước, thỉnh thoảng lại đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Tiêu Mặc: "Tiêu Mặc, ngươi cũng ăn đi."

Tiêu Mặc lắc đầu, tỏ ý mình không thích ăn kẹo hồ lô.

Bạch Như Tuyết không hiểu, rõ ràng kẹo hồ lô rất ngon mà.

"Bán bánh bao đây... Bán bánh bao đây..."

Tiếng rao bán bánh bao vọng đến từ một góc phố.

Tiêu Mặc bỗng dừng bước, nhìn về phía cửa hàng bánh bao.

"Tiêu Mặc, ngươi muốn ăn bánh bao sao? Ta mua cho ngươi nhé." Bạch Như Tuyết nói.

"Không phải." Tiêu Mặc lắc đầu, "Chỉ là ta nhớ đến một người."

"Một người?" Bạch Như Tuyết tò mò hỏi.

"Không có gì." Tiêu Mặc cười lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Bạch Như Tuyết cũng không để tâm.

Khi đi ngang qua Vân Yên Các, Bạch Như Tuyết nhìn thấy những nữ tử ăn mặc mát mẻ, kéo tay nam nhân vào trong lầu, thân mật như keo sơn.

Nàng tò mò hỏi: "Tiêu Mặc, đó là nơi nào vậy? Sao những nữ tử kia ăn mặc hở hang như thế, lại còn kéo tay nam nhân vào trong?"

Tiêu Mặc nhìn thoáng qua, rồi giải thích: "Đó là thanh lâu."

"Thanh lâu là gì?"

"Thanh lâu chính là... là nơi chuyện nam nữ."

"Chuyện nam nữ? Là chuyện gì? Ngươi là nam tử, ta là nữ tử, vậy chúng ta cũng có thể làm sao?"

"..."

"Tiêu Mặc, ngươi nói đi, ngươi nói đi..."

"Tiểu cô nương đừng nên hỏi nhiều." Tiêu Mặc khẽ gõ lên đầu Bạch Như Tuyết.

Bạch Như Tuyết xoa xoa đầu, bĩu môi lầm bầm: "Ta rõ ràng là đại cô nương rồi!"

Nhưng Bạch Như Tuyết cũng không buồn lâu, nàng tiếp tục bước đi, kéo lấy tay Tiêu Mặc: "Tiêu Mặc."

"Sao vậy?"

"Sau này cái chuyện nam nữ đó, ngươi phải tìm ta đấy nhé."

Tiêu Mặc nhíu mày, không biết nên nói sao.

Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Mặc ở trong phòng khách điếm ôn bài.

Tuy đường phố vô cùng náo nhiệt, nhưng không có Tiêu Mặc bên cạnh, Bạch Như Tuyết cũng thấy buồn chán.

Chẳng mấy chốc, kỳ thi Hương bắt đầu.

Tiêu Mặc phải đến trường thi.

"Kỳ thi Hương của Tề quốc kéo dài ba ngày, trong ba ngày này, Bạch cô nương nhớ kỹ không được đi lung tung, biết chưa?"

Trước khi đi, Tiêu Mặc dặn dò Bạch Như Tuyết.

"Ngươi yên tâm, ta rất ngoan mà. Tiêu Mặc, ngươi phải thi tốt nhé, thi không tốt cũng không sao, Trần di nói cử nhân chỉ có Văn Khúc Tinh mới thi đỗ được, ngươi đâu phải Văn Khúc Tinh."

"Ta thật cảm tạ ngươi đấy." Tiêu Mặc gõ nhẹ lên đầu Bạch Như Tuyết, "Ta đi đây."

Tiêu Mặc quay người bước vào trường thi.

Trước khi vào cổng, tiểu lại dịch sờ soạng khắp người Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc cảm thấy hắn không phải đang làm nhiệm vụ nghiêm túc, mà là đến từ Xuyên Thục.

"Đây là vật gì?" Tiểu lại dịch nhìn vảy xà trên ngực Tiêu Mặc.

"Hộ Thân Phù."

Tiêu Mặc nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thiếu nữ đang đứng đợi bên ngoài.

"Nương tử ta cho.”

3

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.