TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Bởi Vì... Ta Thật Sự Sẽ Đợi Mãi…

Dịch: Dưa Hấu

"Tiêu Mặc, hai chữ này đọc thế nào?"

"Yểu điệu."

"Vậy chữ này thì sao?"

"Cầu."

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tiêu Mặc, câu này nghĩa là gì vậy?"

"Nghĩa là người nữ tử xinh đẹp hiền thục là người thê tử tốt của bậc quân tử."

"Vậy ta phải làm sao để trở thành thục nữ?"

"Học?"

"Ta đang học mà."

"Chưa đủ, phải học nhiều hơn nữa."

"Vậy ta phải đọc bao nhiêu sách?"

"Chờ ngươi đọc được kha khá, tự khắc sẽ biết."

"À ồ."

Bạch Như Tuyết lên tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc.

"Sao vậy? Tiêu Mặc, ngươi hình như cao lên rồi."

"Có sao?"

"Có chứ." Bạch Như Tuyết nhón chân lên so sánh một chút, "Trước kia ngươi cao bằng ta, bây giờ lại cao hơn ta cả một cái đầu."

"Hình như là vậy." Tiêu Mặc nhìn nữ hài trước mặt, "Bất quá, sao ngươi không cao lên chút nào vậy?"

"Đúng thế..." Bạch Như Tuyết chớp chớp mắt, "Vì sao ta không cao lên nhỉ?"

"Có lẽ ngươi chỉ cao đến vậy thôi." Tiêu Mặc vỗ vỗ đầu nàng, một bên dắt trâu, một bên đọc sách, tiếp tục đi về phía trước.

"Không thể nào." Bạch Như Tuyết đuổi theo Tiêu Mặc, "Tiêu Mặc, ta vẫn sẽ lớn lên, ta nhất định sẽ cao lớn, chân nhất định sẽ dài miên man."

Tiêu Mặc cười cười: "Được, vậy ta chờ xem."

Mỗi lần Tiêu Mặc lên núi, đều gặp được thiếu nữ này.

Thiếu nữ chưa từng nói bản thân từ đâu đến, Tiêu Mặc cũng chưa từng hỏi chỗ ở của nàng.

Khi Tiêu Mặc cưỡi trâu đọc sách, thiếu nữ sẽ ngồi phía sau hắn, đôi chân nhỏ dưới làn váy đung đưa nhìn mây trắng, nhìn bãi cỏ, nhìn bóng lưng hắn.

Từ khi thiếu nữ xuất hiện, thời gian Tiêu Mặc hái thảo dược cũng ít đi rất nhiều.

Chủ yếu là Bạch Như Tuyết sẽ thu thập những thảo dược đó rồi chôn xuống đất.

Mỗi lần Tiêu Mặc đến, nàng đều hưng phấn kéo hắn lên núi, nói, ta lại tìm thấy rất nhiều Tử Dương Thảo và Xanh Lang Hoa.

Tiêu Mặc dạy nàng học chữ, Bạch Như Tuyết sẽ nhặt bạc vụn đưa cho Tiêu Mặc làm học phí.

Nhưng dù Bạch Như Tuyết có may mắn đến đâu, cũng không thể nào ngày nào cũng nhặt được tiền.

Những lúc Bạch Như Tuyết không nhặt được tiền, Tiêu Mặc lại an ủi nàng: "Không sao, ngươi đưa thỏ rừng hay gà rừng gì đó cho ta làm học phí cũng được."

Sau đó, mỗi lần gặp Tiêu Mặc, thiếu nữ đều xách theo một con thỏ hoặc gà rừng trên tay.

"Nói sớm đi, thỏ với gà rừng dễ tìm hơn bạc nhiều." Thiếu nữ nói như vậy.

Bất quá, mỗi ngày Bạch Như Tuyết vẫn tiếp tục nhặt bạc.

Không vì gì khác, bởi Bạch Như Tuyết nghe Tiêu Mặc nói học hành vô cùng tốn kém, nàng muốn nhặt tiền cho hắn học.

Mùa hè đến, thời tiết dần nóng bức.

Xà ưa nơi mát mẻ.

Bạch Như Tuyết đứng ở cửa hang, vừa thấy mặt trời chói chang liền không muốn ra ngoài, thậm chí Bạch Như Tuyết còn cảm giác nếu mình bò ra ngoài, bụng sẽ bị nóng đến nứt ra, mình sẽ biến thành xà nướng...

Nhưng hôm nay Tiêu Mặc nói hắn sẽ lên núi chăn trâu, lại nhìn thời gian, Tiêu Mặc chắc đã ăn cơm trưa xong, cưỡi trâu lên núi rồi.

"Tiểu Thanh, tỷ tỷ đi ra ngoài đây..." Bạch Như Tuyết lấy hết can đảm nói.

Nằm trên tảng đá mát mẻ, Tiểu Thanh lười biếng ngẩng đầu: "Tỷ tỷ đi sớm về sớm."

Dạo gần đây, Tiểu Thanh chẳng muốn nói nhiều về việc tỷ tỷ đi tìm tên nhân loại kia nữa.

Dù sao tỷ tỷ cũng chẳng nghe lời nàng.

Hơn nữa tên nhân loại kia hình như cũng rất ngốc, đến giờ vẫn chưa phát hiện tỷ tỷ là yêu quái.

“Phải, ta đi đây."

Bạch Như Tuyết hóa thành hình người, cẩn thận kiểm tra đôi chân nhỏ của mình.

Xác định không phải đuôi, Bạch Như Tuyết vui vẻ nhảy ra khỏi hang.

Quả nhiên trên con đường nhỏ thường lên núi, Bạch Như Tuyết nhìn thấy một người một trâu.

"Tiêu Mặc..." Thiếu nữ vui vẻ vẫy tay.

Giống như thường lệ, hai người cưỡi hắc ngưu, thong thả dạo chơi trong núi.

Chỉ là mặt trời hôm nay thật độc...

Bạch Như Tuyết cảm thấy mắt mình hoa lên, đầu cũng choáng váng.

Đúng lúc này, một bóng râm che phủ lên mặt thiếu nữ.

Bạch Như Tuyết ngẩng đầu, đó là một chiếc ô giấy.

"Cầm lấy, trời nóng nực, đừng để bị cảm nắng." Tiêu Mặc đưa ô cho thiếu nữ.

"Cũng coi như ngươi có lòng tốt."

Bạch Như Tuyết vui vẻ nhận lấy chiếc ô, tựa ô lên vai như một đứa trẻ con, nhẹ nhàng xoay cán ô.

Trên lưng trâu, thiếu nữ ngồi vắt vẻo, miễn cưỡng khen ngợi, còn thiếu niên thì ngồi đọc sách.

Tiếng chim hót, côn trùng kêu vang vọng khắp núi rừng.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rối mái tóc Tiêu Mặc.

Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, đôi mắt thoải mái nheo lại, trong gió mang theo mùi đất và hương thơm trên người hắn.

Hình như mùa hè cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Cuối thu.

Thời tiết dần chuyển lạnh, lá cây dần khô héo.

Thảo dược trong núi cũng úa tàn đi nhiều.

Ngồi trên tảng đá ven đường mà Tiêu Mặc thường đi qua, thiếu nữ chống cằm, vẻ mặt có chút phiền muộn.

So với mùa hè, Bạch Như Tuyết phát hiện bàn thân càng ghét mùa thu hơn.

Bởi vì vào mùa thu, Tiêu Mặc ít khi lên núi chăn trâu hái thuốc.

Tuy rằng cách vài ngày hắn vẫn đến tìm nàng chơi, nhưng rốt cuộc không còn siêng năng như trước.

Nhìn mãi, nhìn mãi.

Mỗi ngày thiếu nữ đều ngồi trên tảng đá này nhìn ra xa, từ lúc mặt trời mọc đến khi hoàng hôn buông xuống.

Bất tri bất giác, trời đã xẩm tối.

Nửa canh giờ nữa, mặt trời sẽ lặn.

Khi thiếu nữ nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ không đến nữa thì trên con đường nhỏ, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

Đôi mắt thiếu nữ bỗng sáng lên.

"Tiêu Mặc..." Thiếu nữ vui vẻ chạy đến, "Sao hôm nay muộn thế này ngươi còn lên núi?"

"Hôm nay vừa rảnh rỗi, nên ta lên núi xem sao, nghĩ nếu gặp được ngươi thì nói với ngươi một chuyện, không ngờ ngươi vẫn còn ở trên núi." Tiêu Mặc mỉm cười nói.

"Ta... Ta cũng sắp xuống núi rồi..." Đôi mắt thiếu nữ đảo quanh, "Ngươi muốn nói gì với ta vậy?"

"Thôn trưởng nói ta mấy năm nay học hành cũng khá, có lẽ có thể thi đậu Đồng Sinh, ta đã đăng ký, sang xuân ta sẽ đi thi, thôn trưởng bảo ta chuẩn bị kỹ càng, cố gắng đạt thành tích tốt, vừa hay sắp đến mùa đông rồi, nên ta sẽ không lên núi nữa."

"A..." Bạch Như Tuyết cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

"Xin lỗi, dạo này ta không thể dạy ngươi học được."

"Không sao, không sao cả." Thiếu nữ vội vàng xua tay, "Vậy sang xuân, ngươi nhất định sẽ quay lại chứ?"

"Phải.” Tiêu Mặc gật đầu.

"Vậy chúng ta móc ngoéo." Thiếu nữ đưa ngón út nhỏ nhắn ra.

Tiêu Mặc cũng đưa ngón tay ra.

"Móc ngoéo trăm năm không đổi."

Hai ngón tay móc vào nhau, thiếu nữ đung đưa ngón tay, giọng nói vui vẻ vang vọng khắp núi rừng.

"Tiêu Mặc, sang xuân, ta sẽ chờ ngươi ở đây, ngươi nhất định đừng gạt ta..."

Thiếu nữ ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Tiêu Mặc đầy lưu luyến.

"Vậy nếu ta gạt ngươi thì sao?" Tiêu Mặc trêu chọc.

"Không được gạt ta."

Thiếu nữ bĩu môi.

"Bởi vì... Ta thật sự sẽ đợi mãi…”

1

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.