0 chữ
Chương 27
Chương 27
Nhưng lần này khác trước, nó giống như mèo thần tài, giơ cái chân lông xù lên, không ngừng vẫy gọi anh.
Ninh Thần lập tức phấn khích.
Ý Bạch Miêu là muốn anh đi theo!
Để kiểm chứng, cũng sợ Bạch Miêu không đợi được, anh vội lao xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất, chạy như bay trăm mét đến trước cái giếng cạn kỳ dị.
"Tiểu Bạch, ý em là muốn dẫn anh đi theo à?"
"Meo..." Ôn Nhu gật đầu.
Ninh Thần vui mừng khôn xiết, có lẽ Bạch Miêu đã công nhận anh rồi, có nó dẫn đường làm chứng, chắc chắn có thể hóa giải thù địch của bạch y nữ tử.
"Tiểu Bạch, đợi anh một chút được không, anh... anh đi rửa mặt đánh răng tắm rửa, thay quần áo đã, trông sẽ đẹp trai hơn."
Ôn Nhu làm động tác "nôn ọe", quay lưng nhảy xuống giếng không chút do dự.
Ninh Thần vẫn hơi sợ thế giới bí ẩn kia.
Đang phân vân thì bỗng giống như lần trước, một bàn tay vô hình khổng lồ siết lấy cổ anh rồi lôi tuột xuống giếng.
Đã từng trải qua cảnh này, sau khi Ninh Thần rơi xuống giếng không còn hoảng sợ, ngược lại còn khá mong đợi.
Xuyên qua đám ánh sáng trắng lơ lửng trong giếng, lại là cảnh trời đất đảo ngược kỳ lạ.
Ngoài bầu trời đêm hình tròn, còn thấy Bạch Miêu đang thò đầu vào giếng nhìn xuống.
"Tiểu Bạch, anh đến rồi." Thấy Bạch Miêu ân cần đợi mình, nỗi sợ trong lòng Ninh Thần tan biến hết.
Ninh Thần đạp mạnh vào tấm chắn vô hình, gắng sức nhảy lên, hai tay bám vào mép giếng, dễ dàng trèo lên khỏi giếng.
Ninh Thần đảo mắt nhìn quanh.
Gác lầu, non bộ, vườn hoa vẫn y nguyên, nhưng chẳng thấy bóng dáng bạch y nữ tử đâu cả.
"Tiểu Bạch, nữ chủ nhân tiên tử của em đâu rồi?"
Ôn Nhu nghe vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Cái tên đàn ông chó má Ninh Thần này, có phải đang khắc khoải nhớ về hình dáng hóa thân của mình không?
Nhưng mà...
Nếu một ngày Ninh Thần biết được thân phận thật sự của mình là mèu yêu.
Một mèo yêu chín mạng đã tu luyện ngàn năm.
Liệu hắn có sợ chết khϊếp không?
Còn nữa.
Nhờ gặp được đại cơ duyên.
Ngàn năm trước khai mở linh trí, thoát khỏi kiếp ngu muội của loài vật, vì cầu đạo tu tiên, một lòng giữ vững đạo tâm, chưa từng có đạo lữ, càng chưa từng động lòng vì một tơ hào tình cảm nào.
Từ cổ pháp biết được sự tồn tại của giếng không gian.
Đánh đổi bằng trăm năm tu vi, cuối cùng cô cũng khám phá thành công bí pháp xuyên qua tùy ý.
Không ngờ rằng lần đầu xuyên qua đến thế giới kỳ lạ, một phút sơ ý đã để Ninh Thần tùy tiện chạm vào!
Đạo tâm vững như bàn thạch bỗng xuất hiện những vết rạn nứt!
Nếu Ninh Thần biết được người con gái áo trắng hắn ngày đêm nhung nhớ chính là người đã bị hắn...
Ninh Thần lập tức phấn khích.
Ý Bạch Miêu là muốn anh đi theo!
Để kiểm chứng, cũng sợ Bạch Miêu không đợi được, anh vội lao xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất, chạy như bay trăm mét đến trước cái giếng cạn kỳ dị.
"Tiểu Bạch, ý em là muốn dẫn anh đi theo à?"
"Meo..." Ôn Nhu gật đầu.
Ninh Thần vui mừng khôn xiết, có lẽ Bạch Miêu đã công nhận anh rồi, có nó dẫn đường làm chứng, chắc chắn có thể hóa giải thù địch của bạch y nữ tử.
"Tiểu Bạch, đợi anh một chút được không, anh... anh đi rửa mặt đánh răng tắm rửa, thay quần áo đã, trông sẽ đẹp trai hơn."
Ôn Nhu làm động tác "nôn ọe", quay lưng nhảy xuống giếng không chút do dự.
Ninh Thần vẫn hơi sợ thế giới bí ẩn kia.
Đã từng trải qua cảnh này, sau khi Ninh Thần rơi xuống giếng không còn hoảng sợ, ngược lại còn khá mong đợi.
Xuyên qua đám ánh sáng trắng lơ lửng trong giếng, lại là cảnh trời đất đảo ngược kỳ lạ.
Ngoài bầu trời đêm hình tròn, còn thấy Bạch Miêu đang thò đầu vào giếng nhìn xuống.
"Tiểu Bạch, anh đến rồi." Thấy Bạch Miêu ân cần đợi mình, nỗi sợ trong lòng Ninh Thần tan biến hết.
Ninh Thần đạp mạnh vào tấm chắn vô hình, gắng sức nhảy lên, hai tay bám vào mép giếng, dễ dàng trèo lên khỏi giếng.
Ninh Thần đảo mắt nhìn quanh.
Gác lầu, non bộ, vườn hoa vẫn y nguyên, nhưng chẳng thấy bóng dáng bạch y nữ tử đâu cả.
"Tiểu Bạch, nữ chủ nhân tiên tử của em đâu rồi?"
Cái tên đàn ông chó má Ninh Thần này, có phải đang khắc khoải nhớ về hình dáng hóa thân của mình không?
Nhưng mà...
Nếu một ngày Ninh Thần biết được thân phận thật sự của mình là mèu yêu.
Một mèo yêu chín mạng đã tu luyện ngàn năm.
Liệu hắn có sợ chết khϊếp không?
Còn nữa.
Nhờ gặp được đại cơ duyên.
Ngàn năm trước khai mở linh trí, thoát khỏi kiếp ngu muội của loài vật, vì cầu đạo tu tiên, một lòng giữ vững đạo tâm, chưa từng có đạo lữ, càng chưa từng động lòng vì một tơ hào tình cảm nào.
Từ cổ pháp biết được sự tồn tại của giếng không gian.
Đánh đổi bằng trăm năm tu vi, cuối cùng cô cũng khám phá thành công bí pháp xuyên qua tùy ý.
Không ngờ rằng lần đầu xuyên qua đến thế giới kỳ lạ, một phút sơ ý đã để Ninh Thần tùy tiện chạm vào!
Nếu Ninh Thần biết được người con gái áo trắng hắn ngày đêm nhung nhớ chính là người đã bị hắn...
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
