0 chữ
Chương 25
Chương 25
"Tốt nghiệp đại học không đi tìm việc, lại rúc ở nhà chơi chứng khoán, đó là tự đánh mất chính mình!"
"Mấy kẻ nhờ chứng khoán mà phất lên thì hiếm như lông phượng."
"Dân chơi chứng khoán toàn loại người nào? Toàn là lũ cờ bạc mơ tưởng chuyện không làm mà có ăn!"
"Đừng nghĩ cậu đang hạ thấp cháu, chơi chứng khoán không có tương lai đâu, chi bằng đến công ty cậu làm quản lý dự án, mỗi tháng vài chục vạn chắc chắn không thiếu."
Ninh Thần đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên đùi.
"Cậu ơi, cháu xin phép chỉnh lại."
"Chơi chứng khoán là hình thức đầu tư tài chính hợp pháp được nhà nước công nhận."
"Dân chơi chứng khoán không phải là tay cờ bạc."
"Ngược lại, họ còn đóng góp rất lớn vào công cuộc xây dựng đất nước."
"Theo cháu, mấy tay gian thương đeo dây lưng hiệu Armani, nợ nần chồng chất hàng ngàn tỷ, lừa đảo hàng triệu người mua nhà mới chính là lũ cờ bạc thực sự."
"Giới trẻ bây giờ chẳng muốn đẻ, thời kỳ dân số vàng đã hết, thời hoàng kim của bất động sản qua rồi, tranh thủ lúc còn vốn liếng, chuyển ngành sớm đi ạ."
Quách Hoa Minh há hốc mồm, nhưng tắc tị không biết nói gì.
Lời cháu trai nói thật khó bắt bẻ.
Quách Hoa Lan vô cùng kinh ngạc.
Đứa con vốn chỉ biết cúi đầu im lặng nghe mắng, giờ dám cãi lại cậu mình rồi.
Ninh Vân Thanh lấy làm hài lòng.
Con người có thể không kiêu ngạo, nhưng phải có khí phách.
Thực ra chơi chứng khoán chuyên nghiệp cũng chẳng sao, miễn là chịu khó học hỏi.
Trăm nghề nghề nào cũng có người giỏi!
Lý do ông phản đối kịch liệt là chỉ sợ con trai ba phút nhiệt huyết, gặp chút khó khăn đã bỏ cuộc.
Không có nghị lực, làm gì cũng thất bại.
Ninh Thần đứng dậy, hơi cúi đầu với Quách Hoa Minh: "Cậu cứ dùng bữa, cháu có việc phải đi trước."
Nói xong, Ninh Thần lại chào bố mẹ xong, xách túi mèo đặt dưới chân lên, bước những bước dài ra khỏi phòng riêng.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại.
Trong túi mèo, Ôn Nhu đã tỉnh từ lâu khẽ kêu một tiếng "Meo".
Cô có thể cảm nhận rõ rệt sự ấm ức cùng bất mãn của Ninh Thần.
Nhờ sự chăm sóc và yêu thương của anh.
Trong thế giới đầy linh khí nhưng cũng lắm hiểm nguy này, cô đã sống rất an yên.
Biết ơn phải đền đáp, dù Ninh Thần có là khúc gỗ mục, cô cũng phải biến đá thành vàng, giúp anh trở thành nhân tài kiệt xuất.
Vốn còn chần chừ đôi chút, giờ cô đã quyết định sẽ ra tay giúp đỡ hết lòng.
Đêm nay.
Ngay trong đêm nay, khiến Ninh Thần từ nay về sau bước từng bước vươn cao.
Cuối cùng được chúng sinh trong thiên hạ ngưỡng vọng, không ai dám khinh thường anh!
Gần 10 giờ tối.
Ninh Thần trở về làng Ngưu Gia ở ngoại ô phía đông.
Anh đi ngang cửa hàng tạp hóa thì bị chú Chung, chủ cửa hàng gọi lại.
"Mấy kẻ nhờ chứng khoán mà phất lên thì hiếm như lông phượng."
"Dân chơi chứng khoán toàn loại người nào? Toàn là lũ cờ bạc mơ tưởng chuyện không làm mà có ăn!"
"Đừng nghĩ cậu đang hạ thấp cháu, chơi chứng khoán không có tương lai đâu, chi bằng đến công ty cậu làm quản lý dự án, mỗi tháng vài chục vạn chắc chắn không thiếu."
Ninh Thần đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên đùi.
"Cậu ơi, cháu xin phép chỉnh lại."
"Chơi chứng khoán là hình thức đầu tư tài chính hợp pháp được nhà nước công nhận."
"Dân chơi chứng khoán không phải là tay cờ bạc."
"Ngược lại, họ còn đóng góp rất lớn vào công cuộc xây dựng đất nước."
"Theo cháu, mấy tay gian thương đeo dây lưng hiệu Armani, nợ nần chồng chất hàng ngàn tỷ, lừa đảo hàng triệu người mua nhà mới chính là lũ cờ bạc thực sự."
Quách Hoa Minh há hốc mồm, nhưng tắc tị không biết nói gì.
Lời cháu trai nói thật khó bắt bẻ.
Quách Hoa Lan vô cùng kinh ngạc.
Đứa con vốn chỉ biết cúi đầu im lặng nghe mắng, giờ dám cãi lại cậu mình rồi.
Ninh Vân Thanh lấy làm hài lòng.
Con người có thể không kiêu ngạo, nhưng phải có khí phách.
Thực ra chơi chứng khoán chuyên nghiệp cũng chẳng sao, miễn là chịu khó học hỏi.
Trăm nghề nghề nào cũng có người giỏi!
Lý do ông phản đối kịch liệt là chỉ sợ con trai ba phút nhiệt huyết, gặp chút khó khăn đã bỏ cuộc.
Không có nghị lực, làm gì cũng thất bại.
Ninh Thần đứng dậy, hơi cúi đầu với Quách Hoa Minh: "Cậu cứ dùng bữa, cháu có việc phải đi trước."
Cánh cửa phòng vừa đóng lại.
Trong túi mèo, Ôn Nhu đã tỉnh từ lâu khẽ kêu một tiếng "Meo".
Cô có thể cảm nhận rõ rệt sự ấm ức cùng bất mãn của Ninh Thần.
Nhờ sự chăm sóc và yêu thương của anh.
Trong thế giới đầy linh khí nhưng cũng lắm hiểm nguy này, cô đã sống rất an yên.
Biết ơn phải đền đáp, dù Ninh Thần có là khúc gỗ mục, cô cũng phải biến đá thành vàng, giúp anh trở thành nhân tài kiệt xuất.
Vốn còn chần chừ đôi chút, giờ cô đã quyết định sẽ ra tay giúp đỡ hết lòng.
Đêm nay.
Ngay trong đêm nay, khiến Ninh Thần từ nay về sau bước từng bước vươn cao.
Cuối cùng được chúng sinh trong thiên hạ ngưỡng vọng, không ai dám khinh thường anh!
Gần 10 giờ tối.
Anh đi ngang cửa hàng tạp hóa thì bị chú Chung, chủ cửa hàng gọi lại.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
