0 chữ
Chương 41
Chương 41: Ủa?
Quỷ bóng đen điên cuồng giãy dụa muốn chạy trốn, liên tục rít gào công kích Bạch Thính, âm tần cao hơn cả lúc trước. Tiếng rít ấy bình thường có thể xuyên qua mọi lớp chắn dày, đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến thần trí trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng, sóng âm còn chưa kịp lan ra đã bị một luồng âm thanh mạnh mẽ hơn cuốn phăng, chặn đứng hoàn toàn!
Âm thanh không rõ điểm phát, như thể trời cao giáng xuống, mang theo một áp lực chí mạng. Nó vang vọng như tiếng ngâm nga cổ xưa, vọng về từ thuở hồng hoang.
Tiếng rít chói tai, tràn đầy oán độc của nó lập tức bị đè bẹp, dội ngược lại và đánh thẳng vào thân thể. Làn sương đen vốn mập ú bỗng vỡ tan từng mảnh, hoảng loạn tháo chạy tứ phía.
Đây là cái gì vậy?!
Nó không biết cái gì đã tấn công nó, nhưng nó chắc chắn rằng đấy là một sinh vật mạnh hơn mình nhiều lần.
Nhưng rõ nơi này toàn người thường mà? Bọn họ không thể chống lại nó mới đúng!
Nó vội vàng quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ gan dạ vừa dẫm lên mình.
Lúc này chàng trai vẫn cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau khi phát hiện nó bỏ chạy, trên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú cũng lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Nhưng quỷ bóng đen không còn tâm thế để suy nghĩ nữa.
Vừa rồi thực sự quá đáng sợ mà! Suýt thì nó tèo luôn tại đây rồi đấy!
Nhiệm vụ gì đó, ăn uống gì đó cút mẹ hết sang bên đi!
Hiện tại nó chỉ muốn chạy trốn thôi!!!
Nhưng mà má nó thằng đéo nào rảnh rỗi dán bùa lên cửa thế!!!!
À… dán bùa để không cho con mồi của nó chạy… giờ cũng chặn nó bên trong luôn rồi.
Nhưng toàn bộ cơ thể nó không ra được, không có nghĩa là cơ thể đã vỡ vụn thành từng mảnh của nó không ra được!
Vậy là từng mảnh vỡ của quỷ bóng đen chen lấn chui qua khe cửa, liều mạng chạy trốn.
Ánh mắt Bạch Thính lướt đám mảnh vỡ đang cố trốn thoát từ khe cửa, rồi lại nhìn xuống chân mình.
Muốn vứt đôi giày đang đi liền, ngay và lập tức! Đi chân đất cũng được! Nhưng hình như vậy còn ghê hơn…
Nguyên Bảo lúc này dè dặt thò đầu ra từ trong ngực, "Ủa?"
Bạch Thính mặt không cảm xúc ấn nó trở lại. Lúc cần nhóc ra mặt thì nhóc trốn tiệt, giờ xong chuyện rồi không cần nữa thì nhóc lại chạy ra hóng hớt.
Rốt cuộc thì ai bảo vệ ai vậy?
Tuy Nguyên Bảo không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể theo bản năng cảm nhận được thứ vừa rồi khiến nó cảm thấy rất khó chịu đã biến mất.
Và điều tốt hơn nữa là, Thính Thính cũng không bị thương.
Nhưng vừa nãy mình trốn không chịu ra, để lại cậu ta một mình cũng không nghĩa khí lắm.
Vì vậy, rồng con giơ móng vuốt chạm nhẹ mặt Bạch Thính.
Cậu cúi đầu, thấy rồng con như làm ảo thuật không biết từ đâu móc ra một viên kẹo cao su, nịnh nọt nhét vào tay cậu.
Bạch Thính vẫn nghiêm nghị hất cằm, tay lại không khách khí nhận lấy viên kẹo cao su.
Kẹo này chắc chắn là lấy từ nhà đem đi rồi, dù sao cậu mua nhiều vậy mà.
Những người khác lúc này vẫn đeo tai nghe, thậm chí còn nhắm mắt lại. Dù sao cũng tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.
Sự im lặng này khiến lòng người hoảng hốt không yên, đáng sợ hơn là, họ không biết khi nào mới có người đến giải cứu mình.
Trương Phi nuốt nước miếng, không nhịn được mở mắt ra, lúc này mới chợt cảm thấy, bàn tay vừa kéo tay áo mình đã biến mất.
Hắn lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, "Bạch Thính?!"
Bạch Thính đang bóc giấy gói kẹo, cậu nhét kẹo cao su vào miệng, phồng má nhai, lại đưa ngón tay trở lại kéo tay áo Trương Phi.
"Cậu đừng có lúc kéo lúc buông như vậy, nếu cậu bị lạc thì bọn tôi sẽ không tìm cậu đâu!" Trương Phi sững người một lát, lại cứng rắn nói.
Thế nhưng, sóng âm còn chưa kịp lan ra đã bị một luồng âm thanh mạnh mẽ hơn cuốn phăng, chặn đứng hoàn toàn!
Âm thanh không rõ điểm phát, như thể trời cao giáng xuống, mang theo một áp lực chí mạng. Nó vang vọng như tiếng ngâm nga cổ xưa, vọng về từ thuở hồng hoang.
Tiếng rít chói tai, tràn đầy oán độc của nó lập tức bị đè bẹp, dội ngược lại và đánh thẳng vào thân thể. Làn sương đen vốn mập ú bỗng vỡ tan từng mảnh, hoảng loạn tháo chạy tứ phía.
Đây là cái gì vậy?!
Nó không biết cái gì đã tấn công nó, nhưng nó chắc chắn rằng đấy là một sinh vật mạnh hơn mình nhiều lần.
Nó vội vàng quay đầu lại nhìn chàng trai trẻ gan dạ vừa dẫm lên mình.
Lúc này chàng trai vẫn cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau khi phát hiện nó bỏ chạy, trên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú cũng lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Nhưng quỷ bóng đen không còn tâm thế để suy nghĩ nữa.
Vừa rồi thực sự quá đáng sợ mà! Suýt thì nó tèo luôn tại đây rồi đấy!
Nhiệm vụ gì đó, ăn uống gì đó cút mẹ hết sang bên đi!
Hiện tại nó chỉ muốn chạy trốn thôi!!!
Nhưng mà má nó thằng đéo nào rảnh rỗi dán bùa lên cửa thế!!!!
À… dán bùa để không cho con mồi của nó chạy… giờ cũng chặn nó bên trong luôn rồi.
Nhưng toàn bộ cơ thể nó không ra được, không có nghĩa là cơ thể đã vỡ vụn thành từng mảnh của nó không ra được!
Ánh mắt Bạch Thính lướt đám mảnh vỡ đang cố trốn thoát từ khe cửa, rồi lại nhìn xuống chân mình.
Muốn vứt đôi giày đang đi liền, ngay và lập tức! Đi chân đất cũng được! Nhưng hình như vậy còn ghê hơn…
Nguyên Bảo lúc này dè dặt thò đầu ra từ trong ngực, "Ủa?"
Bạch Thính mặt không cảm xúc ấn nó trở lại. Lúc cần nhóc ra mặt thì nhóc trốn tiệt, giờ xong chuyện rồi không cần nữa thì nhóc lại chạy ra hóng hớt.
Rốt cuộc thì ai bảo vệ ai vậy?
Tuy Nguyên Bảo không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể theo bản năng cảm nhận được thứ vừa rồi khiến nó cảm thấy rất khó chịu đã biến mất.
Và điều tốt hơn nữa là, Thính Thính cũng không bị thương.
Nhưng vừa nãy mình trốn không chịu ra, để lại cậu ta một mình cũng không nghĩa khí lắm.
Cậu cúi đầu, thấy rồng con như làm ảo thuật không biết từ đâu móc ra một viên kẹo cao su, nịnh nọt nhét vào tay cậu.
Bạch Thính vẫn nghiêm nghị hất cằm, tay lại không khách khí nhận lấy viên kẹo cao su.
Kẹo này chắc chắn là lấy từ nhà đem đi rồi, dù sao cậu mua nhiều vậy mà.
Những người khác lúc này vẫn đeo tai nghe, thậm chí còn nhắm mắt lại. Dù sao cũng tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.
Sự im lặng này khiến lòng người hoảng hốt không yên, đáng sợ hơn là, họ không biết khi nào mới có người đến giải cứu mình.
Trương Phi nuốt nước miếng, không nhịn được mở mắt ra, lúc này mới chợt cảm thấy, bàn tay vừa kéo tay áo mình đã biến mất.
Hắn lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh, "Bạch Thính?!"
Bạch Thính đang bóc giấy gói kẹo, cậu nhét kẹo cao su vào miệng, phồng má nhai, lại đưa ngón tay trở lại kéo tay áo Trương Phi.
"Cậu đừng có lúc kéo lúc buông như vậy, nếu cậu bị lạc thì bọn tôi sẽ không tìm cậu đâu!" Trương Phi sững người một lát, lại cứng rắn nói.
7
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
