0 chữ
Chương 41
Chương 41
Người đâu, bắt nàng lại, giải vào Thiên lao!”
Tạ Nghi Chu hầu như cho rằng mình đang nằm mơ.
Nàng dùng sức véo mình một cái, buộc bản thân phải nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, thế nhưng bất luận nàng cố gắng thế nào, vẫn luôn không thấy chút đầu mối nào.
“Loại thuốc đó không thể nào vô hiệu…” Nàng chắn ở phía trước nhất, nhìn thẳng thị vệ trưởng, dùng hết dũng khí cả đời mà nói: “Ngươi dẫn ta đi xem Thái tử, nếu quả thực là vấn đề của thuốc, ta cam nguyện chịu tội chết!”
Thị vệ trưởng liếc nhìn nàng một cái, lạnh lẽo nói: "Tạ tam tiểu thư đã phạm tội chết, không cần nói ngươi, ngay cả Tạ phủ và vị đạo cô vô danh kia đã đưa thuốc cho ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết."
Tạ Nghi Chu lòng đập như trống, không tin viên thuốc kia đầu độc Quỷ đói, cũng không cam lòng nhìn người vô tội bị nàng liên lụy.
Nàng cắn chặt răng, cảm giác vị tanh của máu trên đầu lưỡi, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Viên thuốc đó thiên chân vạn xác có thể trị khỏi ngoại thương, ta không nói dối.
Ngươi nếu không tin, cứ chặt cho ta một đao, để ta lấy thân mình thử thuốc cho Thái tử."
"Tiểu thư!" Anh em Lâm Kiều kinh hãi hô lên.
Tạ Nghi Chu lắc đầu với hai người bọn họ, quay lại nói tiếp: "Ta quả quyết viên thuốc ấy có thể chữa khỏi cho Thái tử, mà nay xảy ra sự cố, có lẽ là do thuốc bị người khác tráo đổi, hoặc người đổi thuốc thao tác không đúng, không phải do ta tự tay làm từ đầu đến cuối, ta không nhận tội."
"Đằng nào thì ta cũng khó thoát, chi bằng để ta tận mắt nhìn Thái tử, tự tay dùng thuốc cho Thái tử.
Nếu sự thật vẫn như vậy, muốn gϊếŧ hay muốn lóc thịt, ta tuyệt không oán thán."
Thị vệ trưởng thần sắc khó tả nhìn nàng một cái, nhấc tay ra hiệu về phía sau, nói: "Đưa nàng ấy qua đó!"
Tạ Nghi Chu không kịp nói chuyện với Lâm Kiều và những người khác, cứ thế bị dẫn đi.
Xuyên qua hành lang, đi hết con đường, dọc đường không lời nào cả.
Đến bên ngoài Thái tử tẩm điện, Thị vệ trưởng dừng bước, đối mặt với Tạ Nghi Chu, như có điều muốn nói: "Tạ tam tiểu thư giờ này vẫn không chịu nói ra thân phận người chế thuốc, hẳn là có quan hệ chẳng hề nông cạn với người đó."
Tạ Nghi Chu khẽ cúi đầu, nói: "Thật không dám giấu, viên thuốc đó thật ra là do tự ta điều chế thành."
Trên suốt chặng đường này, Tạ Nghi Chu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện thuốc trị thương.
Trước đây khi còn ở Thượng Ngư Thôn, Lâm Kiều bận rộn kiếm bạc, thường mấy ngày không tìm thấy người, Tạ Nghi Chu đành phải tự mình thay thuốc cho Quỷ đói.
Viên thuốc đó không thể nào đột nhiên không có tác dụng với hắn, trừ phi thuốc đã bị người khác bí mật động tay động chân, hoặc là bọn họ đã nghĩ sai rồi, Quỷ đói và Thái tử vốn chẳng phải cùng một người.
Nếu là trường hợp thứ nhất, chỉ cần Tạ Nghi Chu tự tay thay thuốc, chờ thương thế của Quỷ đói thuyên giảm, là có thể chứng minh bản thân trong sạch.
Nếu là trường hợp thứ hai, tức là nàng đã nhầm, nàng sẽ không có khả năng cứu vãn.
Quả thật đã ứng nghiệm lời nói của Từ Viện Sử, Thái tử bị nàng hại chết, tất cả những người liên quan đều phải chôn cùng.
Đã vậy, thì chẳng cần phải bịa ra một vị thế ngoại cao nhân nào đó nữa, chi bằng cứ nhận hết tội lỗi về mình.
"Tam tiểu thư hiểu y thuật?" Thị vệ trưởng hỏi.
Tạ Nghi Chu nắm chặt tay áo, cố giữ bình tĩnh nói: "Có bệnh lâu ngày thành thầy thuốc."
"Vậy thì..." Thị vệ trưởng tiến lên một bước, đẩy cửa điện, khẽ cúi người nói: "Nguyện Tam tiểu thư y thuật phi phàm."
Tạ Nghi Chu hầu như cho rằng mình đang nằm mơ.
Nàng dùng sức véo mình một cái, buộc bản thân phải nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, thế nhưng bất luận nàng cố gắng thế nào, vẫn luôn không thấy chút đầu mối nào.
“Loại thuốc đó không thể nào vô hiệu…” Nàng chắn ở phía trước nhất, nhìn thẳng thị vệ trưởng, dùng hết dũng khí cả đời mà nói: “Ngươi dẫn ta đi xem Thái tử, nếu quả thực là vấn đề của thuốc, ta cam nguyện chịu tội chết!”
Thị vệ trưởng liếc nhìn nàng một cái, lạnh lẽo nói: "Tạ tam tiểu thư đã phạm tội chết, không cần nói ngươi, ngay cả Tạ phủ và vị đạo cô vô danh kia đã đưa thuốc cho ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết."
Tạ Nghi Chu lòng đập như trống, không tin viên thuốc kia đầu độc Quỷ đói, cũng không cam lòng nhìn người vô tội bị nàng liên lụy.
Ngươi nếu không tin, cứ chặt cho ta một đao, để ta lấy thân mình thử thuốc cho Thái tử."
"Tiểu thư!" Anh em Lâm Kiều kinh hãi hô lên.
Tạ Nghi Chu lắc đầu với hai người bọn họ, quay lại nói tiếp: "Ta quả quyết viên thuốc ấy có thể chữa khỏi cho Thái tử, mà nay xảy ra sự cố, có lẽ là do thuốc bị người khác tráo đổi, hoặc người đổi thuốc thao tác không đúng, không phải do ta tự tay làm từ đầu đến cuối, ta không nhận tội."
"Đằng nào thì ta cũng khó thoát, chi bằng để ta tận mắt nhìn Thái tử, tự tay dùng thuốc cho Thái tử.
Nếu sự thật vẫn như vậy, muốn gϊếŧ hay muốn lóc thịt, ta tuyệt không oán thán."
Tạ Nghi Chu không kịp nói chuyện với Lâm Kiều và những người khác, cứ thế bị dẫn đi.
Xuyên qua hành lang, đi hết con đường, dọc đường không lời nào cả.
Đến bên ngoài Thái tử tẩm điện, Thị vệ trưởng dừng bước, đối mặt với Tạ Nghi Chu, như có điều muốn nói: "Tạ tam tiểu thư giờ này vẫn không chịu nói ra thân phận người chế thuốc, hẳn là có quan hệ chẳng hề nông cạn với người đó."
Tạ Nghi Chu khẽ cúi đầu, nói: "Thật không dám giấu, viên thuốc đó thật ra là do tự ta điều chế thành."
Trên suốt chặng đường này, Tạ Nghi Chu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện thuốc trị thương.
Trước đây khi còn ở Thượng Ngư Thôn, Lâm Kiều bận rộn kiếm bạc, thường mấy ngày không tìm thấy người, Tạ Nghi Chu đành phải tự mình thay thuốc cho Quỷ đói.
Nếu là trường hợp thứ nhất, chỉ cần Tạ Nghi Chu tự tay thay thuốc, chờ thương thế của Quỷ đói thuyên giảm, là có thể chứng minh bản thân trong sạch.
Nếu là trường hợp thứ hai, tức là nàng đã nhầm, nàng sẽ không có khả năng cứu vãn.
Quả thật đã ứng nghiệm lời nói của Từ Viện Sử, Thái tử bị nàng hại chết, tất cả những người liên quan đều phải chôn cùng.
Đã vậy, thì chẳng cần phải bịa ra một vị thế ngoại cao nhân nào đó nữa, chi bằng cứ nhận hết tội lỗi về mình.
"Tam tiểu thư hiểu y thuật?" Thị vệ trưởng hỏi.
Tạ Nghi Chu nắm chặt tay áo, cố giữ bình tĩnh nói: "Có bệnh lâu ngày thành thầy thuốc."
"Vậy thì..." Thị vệ trưởng tiến lên một bước, đẩy cửa điện, khẽ cúi người nói: "Nguyện Tam tiểu thư y thuật phi phàm."
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
