TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

“Nếu suy đoán trước đây của chúng ta không sai, thương thế của gã chết đói kia sẽ khôi phục rất chậm, chuyện tiếp theo chúng ta có thể từ từ tính toán…”

Từ từ tính toán, thường có nghĩa là đi một bước tính một bước.

“Được.”

Lâm Kiều tiếp nhận rất tốt, dù sao loại thuốc đó chắc chắn có thể chữa khỏi gã chết đói kia, lại là Tạ Nghi Chu đứng ra gánh vác, mặc kệ người Tạ gia có bực tức đến thế nào, cũng phải đứng ra bảo vệ cho nàng.

Hắn hào hứng tưởng tượng nói: “Nếu trong thời gian này chứng mất trí nhớ của gã chết đói kia khỏi hẳn, vậy thì càng tốt hơn!”

“…” Tạ Nghi Chu ngẩn ngơ một chút, cụp mi mắt xuống, không nói một lời nào.

Tâm tư hai người khác biệt, mỗi người đều suy tính về chuyện mình quan tâm, chỉ duy nhất không nghĩ đến loại thuốc đó có thể xảy ra vấn đề, đến mức khi Viện sử Từ vội vã tìm đến hỏi về nguồn gốc thuốc cầm máu, Tạ Nghi Chu kiên trì nói: “Là một vị đạo cô tặng.”

“Đạo cô ở đạo quán nào? Đạo hiệu là gì? Cho ngươi lúc nào?”

“Ta không nhớ nữa rồi, có lẽ là vị cao nhân thế ngoại nào đó.” Tạ Nghi Chu theo kế hoạch ban đầu nói: “Thuốc cầm máu hữu dụng là được rồi, hà tất cứ phải đi quấy rầy người ta thanh tu…”.

“Hữu dụng cái gì?” Viện sử Từ mặt đầy vẻ thê lương hoảng sợ, cao giọng nói: “Thuốc đó có độc!”

Tạ Nghi Chu ngớ ra trong giây lát, theo bản năng quay sang Lâm Kiều, thấy Lâm Kiều cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc và mơ hồ.

Loại thuốc cầm máu đó là do Lâm Kiều tự mày mò mà thành, vì thảo dược đều là hái ở núi sau, chẳng đáng bao nhiêu tiền, lúc bán cho Tạ Nghi Chu thì cực kỳ rẻ, năm đồng tiền đồng là đổi được một hũ lớn.

Gã chết đói kia dùng vẫn luôn là hũ thuốc đó, làm sao có độc được?

Tạ Nghi Chu nói: “Không thể nào!”

“Ta đích thân kiểm tra còn có thể giả được sao?” Viện sử Từ hoảng hốt nói: “Thái tử đã dùng thuốc của ngươi, thương thế đột ngột nặng thêm, người cũng hôn mê bất tỉnh nhân sự, bây giờ nguy hiểm đến tính mạng, thị vệ đã đi bẩm báo Hoàng thượng rồi, Người Tạ gia, Thái y viện… tất cả mọi người đều sẽ bị ngươi hại chết mất thôi!”

Trong đầu Tạ Nghi Chu “ong” một tiếng vang lên, nàng loạng choạng lùi về sau một bước, eo đυ.ng vào chiếc bàn tròn.

Cảm giác đau khiến lý trí nàng quay trở lại, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, nói: “Không thể nào, ta không tin!”

“Ta với cha ngươi là bạn tốt, còn lừa ngươi sao được!” Viện sử Từ vừa kinh hãi vừa tức giận: “Nếu không phải nghĩ đến giao tình giữa ta và Tạ gia nhà ngươi, ta hà cớ gì lại đến đây báo cho ngươi biết?

Việc cấp bách hiện giờ là mau chóng khai ra nguồn gốc loại thuốc đó, nghĩ ngươi tuổi còn trẻ là bị người khác lừa gạt, Hoàng thượng có lẽ còn có thể đặc biệt khai ân, ngươi thì hay rồi…”

Đang nói thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp của thị vệ.

Trong đôi mắt đầy tơ máu của Viện sử Từ lóe lên một tia tuyệt vọng, ông ta thảm hại ngã ngồi xuống đất, như mất hồn mất vía lẩm bẩm một mình: “Xong rồi… tất cả xong đời rồi, tất cả mọi người đều sẽ chết…”

Lâm Nghiên đã sợ đến ngây người, bị Lâm Kiều che chở phía sau.

Lâm Kiều thì mặt tái mét, nói: “Không đúng, không đúng… đó không phải thuốc độc, rõ ràng là có hiệu quả…”

Thị vệ lúc này phá cửa xông vào, thị vệ trưởng dẫn đầu toàn thân tràn ngập sát khí, nhìn quanh một lượt, mặt đầy vẻ hung tàn gằn giọng quát lên: “Tạ phủ Tam tiểu thư dám mượn danh nghĩa dâng thuốc đối với Thái tử mà hạ độc, lòng dạ thật đáng tru di!

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.