TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Tạ Nghi Chu lại lắc đầu lần nữa.

Khả năng này không lớn, thứ nhất, nhìn theo tình cảnh của Tô đại công tử, thị vệ bên cạnh tên quỷ đói vô cùng cẩn trọng nghiêm mật, sẽ không xảy ra sai sót như vậy.

Thứ hai là, lúc Quỷ đói bị thương nặng mới tỉnh lại, khi vẫn chưa nhớ mình là Thái tử, đã có thể dựa vào vết thương suy đoán ra cảnh ngộ nguy hiểm của mình, nhắc nhở Tạ Nghi Chu và Lâm Kiều không được tiết lộ sự tồn tại của hắn cho bất kỳ ai.

Theo Vương Huệ Khanh nói, sau khi về cung, ý thức của hắn vẫn luôn tỉnh táo.

Hắn thông tuệ đến thế, đã tỉnh táo thì sẽ không dễ dàng bị người khác động tay động chân.

Mọi suy đoán đều đã bị phủ nhận hết lượt, khi trăm mối vẫn chưa thể tìm ra lời giải, Lâm Nghiên đứng một bên khẽ nói: "Liệu có phải bản thân hắn có vấn đề?"

Hai người cùng nhìn lại.

Lâm Nghiên sát bên Tạ Nghi Chu, hơi ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Vết thương của hắn dưỡng lâu thật lâu rồi, vẫn động một chút là chảy máu, có phải là hồi phục quá chậm không?

Ta nhớ vết thương nhỏ trên tay hắn bị rạch còn mất mấy ngày mới đóng vảy."

Chuyện này quả thực có. Quỷ đói còn vì chuyện này đến tìm Tạ Nghi Chu nhờ đắp thuốc băng bó.

Nàng, một thiên kim phú quý ngày xưa, thi thoảng lỡ tay bị thương còn chẳng thèm xử lý mấy.

Lúc ấy Quỷ đói thương thế đã hồi phục được hơn nửa, có thể xuống đất đi lại rồi, một đại nam nhân cường tráng, tay không có thể gϊếŧ chết kẻ xấu, lại õng ẹo đến mức này, Tạ Nghi Chu cảm thấy vô cùng chán ghét.

Quỷ đói nói thế nào nhỉ?

"Ta thân thể yếu ớt, không sánh bằng các ngươi, ngươi phải nhẹ nhàng với ta một chút."

Tạ Nghi Chu bị sự trơ trẽn của hắn làm cho kinh ngạc, trong khi đắp thuốc cho hắn, nhẹ nhàng hỏi hắn có phải lại muốn ăn đòn không.

Chuyện này chợt lóe lên trong đầu nàng.

Tạ Nghi Chu và Lâm Kiều nhìn nhau, đồng thời cùng nhớ lại những vết thương của Quỷ đói liên tục nứt toác chảy máu trong ba tháng ấy.

Tốc độ hồi phục vết thương của hắn, hình như thật sự chậm hơn người khác rất nhiều...

Sau khoảnh khắc im lặng, Tạ Nghi Chu như mất hồn nói: "Ta cứ ngỡ đó là do y thuật của ngươi chưa tinh..."

Lâm Kiều mí mắt giật giật, nhưng không phản bác.

Dẫu sao hắn chưa từng nghiêm túc học y thuật, trước khi Quỷ đói tỉnh lại, hắn hoàn toàn không ngờ cách xử lý qua loa của mình lại có thể cứu sống người.

Hắn cũng lẩm bẩm nói: "Ta cứ ngỡ là do hắn luôn chọc ngươi tức giận, ngươi lại chọc vào vết thương của hắn mà không cho hắn ăn no..."

Tạ Nghi Chu: "..."

Nàng quả thực rất nghèo, nhưng không đến mức không có cơm ăn.

Giai đoạn đầu nhặt được Quỷ đói, còn thỉnh thoảng nấu canh cho hắn uống.

Về sau sống tằn tiện như vậy là vì muốn chuẩn bị cho việc chuyển nhà và mua sắm.

Hơn nữa, dù có tức đến phát điên, nàng đánh cũng chỉ là cánh tay và mu bàn tay của Quỷ đói, tuyệt nhiên chưa từng động vào vết thương của hắn.

Lòng nàng hơi buồn bực, không nghĩ đến chuyện cũ nữa.

Nàng nói: "Đây đều chỉ là suy đoán của chúng ta, muốn làm rõ sự thật thế nào, chỉ có thể vào cung kiểm chứng."

"Vậy các ngươi định đi..."

"Ta không đi."

Lâm Nghiên còn chưa nói xong, Tạ Nghi Chu đã từ chối.

Ánh mắt huynh muội nhà họ Lâm khẽ chuyển sang nhìn nàng.

Mặt Tạ Nghi Chu bỗng hơi nóng lên, hai tay trong tay áo khẽ siết chặt.

Nàng chậm rãi nói: "Nếu ta đưa thuốc vào cung cứu hắn, trở thành ân nhân cứu mạng của Thái tử, sau này sẽ càng khó rời khỏi Tạ gia.

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.