0 chữ
Chương 32
Chương 32
Lâm Kiều lá gan lớn, nói: "Được, thử xem sao."
Hai người hợp tác làm sạch xong vết thương máu thịt lẫn lộn, Lâm Kiều suy nghĩ một chút, nói cần phải khâu vết thương lại trước.
Việc này hắn chưa làm bao giờ, cũng không có kim khâu, dứt khoát lấy dụng cụ thêu thùa của Tạ Nghi Chu, một người xỏ kim, một người luồn chỉ, tay run rẩy, cứng rắn chịu đựng khâu vết thương sâu thấy cả xương kia lại, sau đó rắc bột thuốc cầm máu tự chế của Lâm Kiều lên, băng bó xong.
Phương thức cứu chữa rất thô sơ, nhưng cả hai đều đã cố gắng hết sức.
Tâm trạng căng thẳng bận rộn cả nửa đêm, khi dừng lại, Lâm Kiều đã bị máu tươi kí©h thí©ɧ đến tê dại, ngồi sụp xuống một lúc, vì không yên tâm Lâm Nghiên một mình ở nhà, bèn kéo lê thân thể mệt mỏi rời đi.
Tạ Nghi Chu thì khắp người đầy máu, chân tay mềm nhũn, co rụt lại trên ghế nghỉ ngơi nửa canh giờ, mới hoàn hồn lại được, người mềm nhũn đi làm sạch qua một chút, rồi trở lại bên giường tên quỷ đói trông nom.
Ngày hôm sau, vết thương của tên quỷ đói không chảy máu nữa, người lại bắt đầu phát sốt, giống như đã luộc trong nước sôi vậy, nóng đến dọa người.
Tạ Nghi Chu vội vã chạy đến trấn nhỏ tìm thầy thuốc đàng hoàng hỏi thăm một chút, vì bạc không đủ, thầy thuốc không bằng lòng về cùng nàng xem mạch, bèn lại đi tìm Lâm Kiều.
Lâm Kiều tạm thời vào núi đào được một rổ đầy thảo dược, kèm theo một vò lớn thuốc cầm máu, một mạch đưa hết cho Tạ Nghi Chu.
Các loại thảo dược khác nhau pha lẫn mà uống, thêm vào việc đắp khăn ẩm hạ sốt ngày đêm không ngừng, tình hình tên quỷ đói vậy mà dần dần thuyên giảm.
Tạ Nghi Chu vui mừng kinh ngạc, Lâm Kiều thì kinh ngạc lại thỏa mãn, niềm tin vào việc hành nghề y cứu người tăng lên đáng kể, từ đó về sau hắn toàn tâm toàn ý nghiên cứu học hỏi y thuật.
Dưới gầm trời này không còn ai hiểu rõ thương thế của tên quỷ đói hơn hai người bọn họ, cho nên khi biết hắn vết thương cũ tái phát, lúc các Ngự y đều bó tay hết cách, hai người vô cùng chấn động và khó hiểu.
Lâm Kiều nghi ngờ: “Chẳng lẽ Ngự y không cố gắng hết sức ư?"
Tạ Nghi Chu dùng lời Vương Huệ Khanh để phủ định: “Không đâu, ngoài Ngự y, trong cung còn chiêu tập rất nhiều thầy thuốc dân gian, tất cả đều không có cách nào."
Chỉ một người nói dối thì có khả năng, tất cả mọi người cùng nhau, khả năng rất thấp.
Lặng im một lát, Lâm Kiều nghi hoặc nói: "Không lẽ những Ngự y, danh y đó đều không chữa khỏi thương thế của tên quỷ đói, chỉ có ta cái kẻ nửa vời này lại chữa được ư?
Chẳng lẽ ta là thiên tài hành y xuất thế sao?"
"...Tuyệt đối không thể nào."
Tạ Nghi Chu bình tĩnh đập tan ảo tưởng của hắn: “Ngươi nhiều lắm chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi."
Đây là lời nói thật.
Lâm Kiều chỉ học được chút ít từ thầy bói, trị một số bệnh đơn giản cho gia cầm, còn lúc hữu hiệu lúc không.
Từng có lần Tạ Nghi Chu nhặt được một con chó nhỏ chân gãy, nhờ hắn chữa trị, hắn đều không chữa khỏi, cuối cùng vẫn phải bế đến trấn nhỏ tìm thầy thuốc ở y quán.
Lâm Kiều không thấy tức giận, nhìn nàng một chút, không để tâm mà nói: "Ta không ngại làm mèo mù, chỉ là không biết "chuột chết" và cha nó có vui lòng bị người khác nói vậy không."
Tạ Nghi Chu nghẹn lại, cắn cắn môi, quay mặt đi, im lặng suy nghĩ lại về thương thế của tên quỷ đói.
Lại qua nửa buổi, Lâm Kiều lớn mật suy đoán nói: "Liệu có phải bên cạnh hắn có người âm thầm giở trò, không muốn vết thương của hắn lành lại không?"
Hai người hợp tác làm sạch xong vết thương máu thịt lẫn lộn, Lâm Kiều suy nghĩ một chút, nói cần phải khâu vết thương lại trước.
Việc này hắn chưa làm bao giờ, cũng không có kim khâu, dứt khoát lấy dụng cụ thêu thùa của Tạ Nghi Chu, một người xỏ kim, một người luồn chỉ, tay run rẩy, cứng rắn chịu đựng khâu vết thương sâu thấy cả xương kia lại, sau đó rắc bột thuốc cầm máu tự chế của Lâm Kiều lên, băng bó xong.
Phương thức cứu chữa rất thô sơ, nhưng cả hai đều đã cố gắng hết sức.
Tâm trạng căng thẳng bận rộn cả nửa đêm, khi dừng lại, Lâm Kiều đã bị máu tươi kí©h thí©ɧ đến tê dại, ngồi sụp xuống một lúc, vì không yên tâm Lâm Nghiên một mình ở nhà, bèn kéo lê thân thể mệt mỏi rời đi.
Tạ Nghi Chu thì khắp người đầy máu, chân tay mềm nhũn, co rụt lại trên ghế nghỉ ngơi nửa canh giờ, mới hoàn hồn lại được, người mềm nhũn đi làm sạch qua một chút, rồi trở lại bên giường tên quỷ đói trông nom.
Tạ Nghi Chu vội vã chạy đến trấn nhỏ tìm thầy thuốc đàng hoàng hỏi thăm một chút, vì bạc không đủ, thầy thuốc không bằng lòng về cùng nàng xem mạch, bèn lại đi tìm Lâm Kiều.
Lâm Kiều tạm thời vào núi đào được một rổ đầy thảo dược, kèm theo một vò lớn thuốc cầm máu, một mạch đưa hết cho Tạ Nghi Chu.
Các loại thảo dược khác nhau pha lẫn mà uống, thêm vào việc đắp khăn ẩm hạ sốt ngày đêm không ngừng, tình hình tên quỷ đói vậy mà dần dần thuyên giảm.
Tạ Nghi Chu vui mừng kinh ngạc, Lâm Kiều thì kinh ngạc lại thỏa mãn, niềm tin vào việc hành nghề y cứu người tăng lên đáng kể, từ đó về sau hắn toàn tâm toàn ý nghiên cứu học hỏi y thuật.
Lâm Kiều nghi ngờ: “Chẳng lẽ Ngự y không cố gắng hết sức ư?"
Tạ Nghi Chu dùng lời Vương Huệ Khanh để phủ định: “Không đâu, ngoài Ngự y, trong cung còn chiêu tập rất nhiều thầy thuốc dân gian, tất cả đều không có cách nào."
Chỉ một người nói dối thì có khả năng, tất cả mọi người cùng nhau, khả năng rất thấp.
Lặng im một lát, Lâm Kiều nghi hoặc nói: "Không lẽ những Ngự y, danh y đó đều không chữa khỏi thương thế của tên quỷ đói, chỉ có ta cái kẻ nửa vời này lại chữa được ư?
Chẳng lẽ ta là thiên tài hành y xuất thế sao?"
"...Tuyệt đối không thể nào."
Đây là lời nói thật.
Lâm Kiều chỉ học được chút ít từ thầy bói, trị một số bệnh đơn giản cho gia cầm, còn lúc hữu hiệu lúc không.
Từng có lần Tạ Nghi Chu nhặt được một con chó nhỏ chân gãy, nhờ hắn chữa trị, hắn đều không chữa khỏi, cuối cùng vẫn phải bế đến trấn nhỏ tìm thầy thuốc ở y quán.
Lâm Kiều không thấy tức giận, nhìn nàng một chút, không để tâm mà nói: "Ta không ngại làm mèo mù, chỉ là không biết "chuột chết" và cha nó có vui lòng bị người khác nói vậy không."
Tạ Nghi Chu nghẹn lại, cắn cắn môi, quay mặt đi, im lặng suy nghĩ lại về thương thế của tên quỷ đói.
Lại qua nửa buổi, Lâm Kiều lớn mật suy đoán nói: "Liệu có phải bên cạnh hắn có người âm thầm giở trò, không muốn vết thương của hắn lành lại không?"
1
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
