TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Ồn ào bàn tán

Đoạn Dực không trả lời nữa, ba bốn nhát húp hết cháo, đứng dậy ném bát đũa vào chậu rửa trong bếp, sau đó lại lấy ra một cái cốc thủy tinh rót một cốc nước mang ra đặt lên bàn ăn.

"Uống chút nước nóng đi."

Lâm Từ không thoải mái tiện tay cầm lấy uống một ngụm lớn, dòng nước có nhiệt độ vừa phải trôi qua đầu lưỡi, những lời thô tục của Đoạn Dực như một cái máy đọc được lên dây cót liên tục vang lên trong tâm trí.

Ngược lại, anh lại tỏ ra như không có chuyện gì đi thẳng vào bếp xách túi thuốc Lâm Từ mang đến, giọng mang chút nghi hoặc.

"Thuốc này uống thế nào?"

Lâm Từ cũng cầm cốc nước đi vào nhà bếp, rồi lấy mấy hộp thuốc trong tay Đoạn Dực xem kỹ phần hướng dẫn.

"Nếu cậu không ho hay cảm thì không cần uống thuốc ho và cảm này, chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được. Tối nay uống hai viên, nếu hết sốt thì chẳng cần uống nữa, còn không hết sốt thì phải đi bệnh viện."

Đoạn Dực hiếm khi ngoan ngoãn dùng những ngón tay dài bẻ ra hai viên thuốc hạ sốt, tiện tay ném vào miệng.

"Cậu không uống chút nước à? Nuốt trực tiếp luôn hả?" Lâm Từ bị cách uống thuốc thô bạo của anh làm cho giật mình.

Người đối diện rất tự nhiên cầm lấy cốc nước trên bếp, ngửa đầu tu một hơi.

Đoạn Dực đứng ở nơi ngược sáng, ánh sáng tản khắp mái tóc anh, những lọn tóc rối chưa khô hẳn thấm đẫm những điểm hào quang, cái cổ họng trắng nổi lên chuyển động, nước trong cốc đã uống hết, giọng nói của người đó khàn đặc đến mức gần như không nghe thấy.

"Bây giờ đã uống rồi."

Lâm Từ ngẩn người, phải một lúc lâu mới phản ứng lại.

"Đó là cốc của tôi!"

Trên bếp, miệng cốc thủy tinh chỉ có một chỗ sáng lên với ánh ướŧ áŧ.

Không chỉ là cùng một cái cốc, mà ngay cả vị trí đặt miệng cũng là một chỗ.

Đoạn Dực đút hai tay vào túi quần, màu mắt trở nên sâu thẳm.

"Xin lỗi, không để ý."

Khi về nhà, Lâm Đình đang rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng động bèn đi ra hỏi thăm một câu.

"Thế nào rồi? A Dực đã hết sốt chưa?"

Tâm trí Lâm Từ chẳng ở đó, "vâng" một tiếng rồi quay người vào phòng mình.

Vừa ngồi xuống, tin nhắn wehat của Cố Hinh đã gửi đến.

[Tiểu Từ! Ngày mai phải học thêm, tim tớ vỡ nát rồi!]

Lâm Từ thấy lời này vội mở nhóm chat lớp, quả nhiên tin nhắn đã tăng đến 99+, tất cả đều là một mảnh kêu ca thảm thiết.

[Mới lớp 11 đã bắt đầu học thêm, lớp 12 thì còn sống nổi không?]

[Giờ học ngày chủ nhật này là không lên không được sao?]

[Chết tiệt! Ngày mai tớ vốn định đi chơi!]

[Không muốn đâu! Hôm nay tớ vừa bị mẹ ép học thêm cả ngày, cứ nghĩ ngày mai cuối cùng cũng được nghỉ ngơi!]

[Biết đủ đi, ít ra không phải học tự học buổi tối, còn thở được chút không khí.]

[...]

Lâm Từ nhanh chóng lướt lên trên, quả nhiên thấy tin nhắn của Tề Thành gắn thẻ tất cả mọi người ở trên cùng.

[Thông báo, để theo kịp tiến độ lớp 11 nên tất cả học sinh lớp 11 ngày mai đến trường học bình thường, thời khóa biểu theo thứ tư, không có tự học buổi tối, @ tất cả mọi người]

Trong nhóm không có giáo viên, chỉ có tất cả học sinh lớp 3, Tề Thành với tư cách là lớp trưởng luôn đóng vai trò cầu nối giao tiếp giữa học sinh và giáo viên.

Lâm Từ cũng theo đó phẫn nộ vô lực trước màn hình, rồi mở cuộc trò chuyện riêng với Cố Hinh.

[Thật là vô lý, để cho bọn học sinh kém như chúng mình thở chút chứ!]

Tin nhắn bên kia nhanh chóng trả lời.

[Ngày mai không có tự học buổi tối, chúng ta đi bắt ma đi?]

Lâm Từ nheo mắt nhìn tin nhắn trên màn hình, gõ hai cái trên bàn phím hỏi Cố Hinh.

[Bắt ma gì?]

Cố Hinh như đang sống trong điện thoại, luôn trả lời ngay lập tức.

[Nghe nói tòa nhà đa phương tiện bỏ hoang phía sau trường chúng ta gần đây có ma, lúc nào cũng có học sinh nội trú lúc nửa đêm đi qua nghe thấy tiếng trẻ con khóc.]

Lâm Từ nghĩ nghĩ, hình như trường học đúng là có một tòa nhà đa phương tiện bỏ hoang.

Xuân Giang là một thị trấn nhỏ, điều kiện dạy học cũng chỉ bình thường, mặc dù khi xây trường có xây tòa nhà đa phương tiện nhưng thực tế nguồn lực của trường có hạn, cũng không có nhiều thiết bị hiện đại, các giáo viên cũng không làm được nhiều thí nghiệm cao cấp, dần dà tòa nhà đa phương tiện đã bị bỏ hoang, thêm vào đó vị trí lại hẻo lánh càng chẳng có ai rảnh đến đó.

Lâm Từ có chút do dự.

[Chỉ có hai đứa mình thôi à? Nguy hiểm quá đi?]

Cố Hinh trả lời một đoạn dài.

[Tớ còn gọi cả ủy viên thể dục và Tề nam thần, cộng với hai đứa mình là bốn người, ái chà! Tiểu Từ, chẳng lẽ cậu không tò mò bên trong có gì sao? Đừng nói là cậu sợ đấy chứ?]

Đây là phép khích tướng, nhưng rất hiệu quả, Lâm Từ luôn cảm thấy những học sinh kém ở độ tuổi của họ giống như ngoài việc không hứng thú với việc học thì đều rất hứng thú với mọi thứ khác.

Chẳng biết sao Lâm Từ lại nghĩ đến Đoạn Dực vào lúc này, có vẻ như anh không có trong nhóm lớp, chuyện ngày mai đi học liệu có khi nào anh vẫn chưa biết không nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Từ kéo Đoạn Dực vào nhóm lớp rồi gửi riêng cho anh một tin nhắn.

[Ngày mai đi học bình thường theo thời khóa biểu thứ tư, tôi đã kéo cậu vào nhóm lớp rồi, sau này nhớ tự xem thông báo.]

Đoạn Dực không trả lời, nhưng nhóm lớp thấy Lâm Từ kéo Đoạn Dực vào lập tức nổ tung.

[Đoạn Dực?]

[Nghe nói mấy chị khóa trên trong trường chúng ta xin wechat của Đoạn Dực đều không xin được, không ngờ Lâm Từ lại có wechat của cậu ấy!]

[Người trên có phải quên rồi không, Lâm Tiểu Từ là người giúp Đoạn Dực từ chối hoa khôi Chu đó. Vốn tưởng Lâm Tiểu Từ là đơn phương, ai ngờ hai người này còn có chuyện mờ ám!]

Mọi người càng nói càng quá, Lâm Từ vừa định giải thích hai người là hàng xóm thì Tề Thành đột nhiên gửi tin nhắn lại gắn thẻ tất cả mọi người.

[Trong nhóm không được nói chuyện không liên quan đến học tập!]

Tề Thành vốn tính tình tốt, làm việc lại đáng tin cậy, không chỉ có vài phần ngoại hình mà thành tích còn xuất sắc, mọi người thường nghe theo cậu.

Lời này vừa nói ra, nhóm lập tức im bặt.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Từ lại nhận được tin nhắn từ ba người khác nhau.

Tề Thành: [Tiểu Từ, cậu và Đoạn Dực... không có gì đúng không?]

Cố Hinh: [Này Tiểu Từ, tối ngày mai cậu gọi Đoạn Dực đi luôn đi? Đừng để ý đến những người trong nhóm đó, cậu và Đoạn Dực là hàng xóm họ chẳng biết gì đâu. Nhưng nếu cậu gọi cậu ấy, có khi cậu ấy sẽ sẵn lòng đi chơi với chúng ta.]

Đoạn Dực: [Được.]

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.