TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Nếu ngậm thứ khác thì tốt biết mấy.

Khi Lâm Từ nhận được tin nhắn này, Lâm Đình vừa mua đồ ăn bước vào cửa.

Bà nhìn quanh không thấy bóng dáng Đoạn Dực bèn hỏi Lâm Từ: "A Dực đâu rồi? Không phải đã bảo con gọi người ta đến nhà ăn tối rồi sao?"

Lâm Từ vội vàng giơ tin nhắn lên để tách mình ra khỏi tình huống.

"Con đã gọi rồi, nhưng hôm nay hình như cậu ấy bị dính mưa và bảo đang sốt, nhờ con mua giúp ít thuốc."

Nghe vậy, Lâm Đình thoáng lo lắng, dù sao khi Đoạn Lan không có mặt bà cũng là người giám hộ nửa phần nên vội vàng lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Lâm Từ.

Hai trăm tệ đã chuyển đến, Lâm Đình thúc giục: "Vậy con đi mua thuốc đi, vừa hay mẹ nấu chút cháo rồi một lát con mua thuốc xong thì mang theo cháo qua đó cho người ta."

Vừa đi về phía nhà bếp, Lâm Đình vừa dặn dò: "Lát nữa con đừng vội về, đợi đến khi thằng bé hết sốt rồi hãy về. Nếu sốt mãi không giảm thì gọi cho mẹ, mẹ sẽ đưa thằng bé đến bệnh viện."

Nhận tiền xong, Lâm Từ sửa soạn một chút rồi cầm ô ra ngoài.

Không biết Đoạn Dực bệnh đến mức nào, Lâm Từ gần như lấy đủ các loại thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng viêm đủ mọi chủng loại.

Cầm túi thuốc và bình giữ nhiệt đứng gõ cửa nhà dì Đoạn, Lâm Từ mới chợt nhớ ra chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, đây là lần thứ hai cô mua thuốc cho Đoạn Dực.

Có vẻ như từ khi anh đến nơi này, Lâm Từ cứ như thể mắc nợ anh vậy.

Kiên nhẫn gõ cửa một hồi lâu, cánh cửa mới được mở ra.

Đoạn Dực mặc một chiếc áo thun tay dài màu trắng và một chiếc quần ở nhà đứng ở bên trong cánh cửa, có lẽ vừa mới tắm xong nên đôi mắt đẹp còn phủ một lớp hơi nước mỏng, mái tóc ngắn đen nhánh và rối với những giọt nước đang không ngừng nhỏ xuống từ đuôi tóc.

Có lẽ vì lý do sốt, làn da vốn trắng bệch của Đoạn Dực lúc này nhuốm lên chút đỏ ấm ướt, chợt thấy hiếm khi có được vài phần sức sống.

Ánh đèn vàng ấm từ phòng khách đổ xuống, chiếc cằm sắc bén của chàng trai trông cũng mềm mại hơn nhiều.

Lâm Từ cảm thấy anh dường như đã biến từ một con sói thành một chú nai nhỏ.

"Vào đi."

Đoạn Dực nghiêng người qua, giọng nói mang theo chút khàn đυ.c của người bệnh.

Lâm Từ vào cửa rồi quen cửa quen nẻo đi vào nhà bếp, sau đó đổ cháo nóng từ bình giữ nhiệt ra, không quay đầu lại nói với người phía sau: "Đây là cháo trắng mẹ tôi nấu, cậu ăn chút đi. Đợi khi không còn đói bụng nữa hãy uống thuốc, à cậu đã đo nhiệt độ chưa?"

Cháo này vừa mới nấu xong, Lâm Đình lại bọc nhiều lớp cả trong lẫn ngoài nên lúc này cái bát sứ trắng đựng cháo nóng đến mức bỏng tay, Lâm Từ hầu như không cầm nổi.

Người phía sau chẳng đáp lại, Lâm Từ thổi thổi ngón tay bị đỏ lên vì nóng rồi quay đầu lại nhìn với vẻ kỳ lạ.

Ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy Đoạn Dực đút hai tay vào túi quần lười biếng tựa vào cửa đẩy của nhà bếp, nhìn chằm chằm cô với vẻ nghiêm túc.

Lâm Từ kỳ lạ hỏi lại một lần nữa: "Cậu đã đo nhiệt độ chưa?"

"Chưa."

Lần này Đoạn Dực trả lời rất nhanh.

Lâm Từ câm nín há miệng, định mắng anh vài câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thở dài và từ bỏ.

"Nhiệt kế ở đâu? Tôi đo giúp cậu."

"Trong ngăn kéo ở phòng khách."

Đoạn Dực chỉ về phía phòng khách bên ngoài, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Lâm Từ, cũng chẳng có ý định đi lấy nhiệt kế.

Lâm Từ đành chịu, xem như anh đang bệnh nên cô nhịn!

Nếu không phải vì dì Đoạn, cô mới chẳng thèm để ý đến!

Sau khi tìm thấy nhiệt kế từ tủ tivi, Lâm Từ đưa cho Đoạn Dực.

"Ngậm vào miệng, mười phút là xong."

Đoạn Dực không nhận lấy mà nhìn chằm chằm vào Lâm Từ, đôi mắt đen nhánh sáng lên trong ánh sáng và bóng tối.

Lâm Từ chẳng hiểu giơ tới trước một chút: "Cầm lấy đi chứ?"

Đoạn Dực cuối cùng đã đưa tay nhận lấy làm theo lời Lâm Từ, nhưng có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Từ dùng khăn lau bê bát sứ trắng đặt lên bàn ăn, nhìn biểu cảm kỳ quặc của Đoạn Dực mà không khỏi lên tiếng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Đoạn Dực đi theo sau di chuyển từng bước đến ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt không lộ cảm xúc gì, miệng vì đang ngậm nhiệt kế nên nói chuyện hơi mơ hồ không rõ.

"Cậu sẽ không muốn nghe đâu."

Lâm Từ cũng múc cho mình một bát cháo rồi ngồi đối diện Đoạn Dực, lòng tò mò dâng trào.

"Cậu chưa nói, làm sao biết tôi không muốn nghe?"

Hơi nóng từ cháo trắng bốc lên, bên ngoài cửa sổ mưa như trút nước, nước mưa đập vào bệ cửa sổ, đêm tối mập mờ, ánh sáng mờ ảo.

Dưới bàn ăn, hai cái chân của Đoạn Dực vì quá dài nên vươn đến bên cạnh chân Lâm Từ.

Anh dường như cử động một chút, chân dài chạm vào đầu gối của Lâm Từ. Thời tiết tháng chín, mọi người chỉ mặc một chiếc quần dài mỏng.

Da thịt tiếp xúc qua lớp vải, một cảm giác tê tê như có điện chạy qua tâm trí Lâm Từ.

Ánh mắt đối diện trở nên nóng bỏng, Lâm Từ đang luống cuống định rút chân về phía sau thì thấy người đó lấy nhiệt kế ra khỏi miệng, cười nhẹ một tiếng đầy khıêυ khí©h, giọng điệu táo bạo.

"Đang nghĩ nếu ngậm thứ khác thì tốt biết mấy."

Mưa càng lớn hơn, cửa kính rung lên phát ra âm thanh trầm đυ.c, nhưng căn phòng bỗng nhiên im lặng hẳn.

Cái cằm sắc bén của chàng trai hơi hất lên, hàng mi dài màu đen bóng thấp thoáng rủ xuống, ánh mắt dưới bóng râm không còn lạnh lùng xa cách như trước.

Lâm Từ nhìn vào đó, bên trong là sự đυ.c ngầu, là điều không thể nói, là sự ngông cuồng bao trùm trời đất.

Cháo nuốt không trôi mắc ở cổ họng, cô không nhịn được ho dữ dội, mặt đỏ bừng lên.

"Khụ khụ khụ khụ..."

"Cậu! Khụ khụ... cậu... tôi..."

Có vẻ khi người ta quá hoảng loạn sẽ đột nhiên mất đi khả năng lý luận ngôn ngữ.

Cháo trắng nóng hổi bị nuốt vội vàng, cả cổ họng Lâm Từ vừa ngứa vừa đau, cảm giác nóng bỏng lan ra từ khoang miệng, ngay cả lưng cũng bắt đầu nóng lên.

Đoạn Dực thờ ơ nhún vai, đặt nhiệt kế lên bàn ăn rồi cúi người định húp cháo, giọng điệu bình thản.

"Đã bảo cậu sẽ không muốn nghe mà, cậu tự hỏi đấy thôi."

Vậy nên lỗi lại thành của cô ư?

Nếu không phải vì anh là cháu trai của dì Đoạn, và nhiệt kế hiển thị đã sốt 38 độ 7 thì Lâm Từ hoàn toàn không nghi ngờ rằng mình sẽ úp bát cháo trắng nóng hổi trong tay lên gương mặt trông có vẻ thanh tâm quả dục kia.

"Cậu thật ghê tởm."

Lâm Từ thực sự nhịn không nổi.

Đoạn Dực chẳng hề lay động tiếp tục húp cháo.

"Nếu là cậu ta thì không ghê tởm đúng không?"

Lâm Từ sững người.

"Ai cơ?"

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.