0 chữ
Chương 13
Chương 13: Ai thua làm đàn em
Ngày hôm sau là thứ bảy, Lâm Từ tỉnh dậy rồi với tay lấy điện thoại theo thói quen.
Vừa vuốt mở khóa, cô đã thấy thông báo có người chấp nhận kết bạn trên wechat.
Lâm Từ ngẩn người một lúc mới nhớ ra người bạn có avatar đám mây đen kịt này chính là Đoạn Dực.
Tên wechat của anh cũng rất đơn giản, là một chữ cái D viết hoa, phía sau còn có một dấu chấm.
Lâm Từ nằm trên giường nhấp vào xem trang cá nhân của anh, nó trống rỗng như thể chưa từng sử dụng vậy.
"Đúng là nhạt nhẽo giống y như con người cậu ta."
Vừa mới chỉ vào avatar phàn nàn một câu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Từ có tật giật mình bị tiếng chuông hù suýt nữa không giữ chắc điện thoại làm nó rơi vào mặt.
Cho đến khi nhìn thấy tên người gọi đến, cô mới vội vàng nhấn nút trả lời.
Cuộc gọi của dì Đoạn chỉ kéo dài có hai phút.
Hóa ra dì Đoạn có việc phải về Bắc Kinh mấy ngày này, siêu thị nhỏ của dì ấy đã mở lâu rồi, người trong thị trấn đều đã quen, sợ đột nhiên đóng cửa sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người nên nhân dịp cuối tuần gọi Lâm Từ đến trông nom hai ngày.
"Không phải đã có Đoạn Dực ở đây rồi ạ?"
Đối phương trả lời với giọng dịu dàng: "Đoạn Dực có lẽ không biết cách. Thế này đi, dì sẽ bảo nó cùng đến cửa hàng để Tiểu Từ cháu dạy nó một chút, vậy hai đứa cùng làm cũng sẽ không quá vất vả."
Bảo cô ở cùng Đoạn Dực trong siêu thị nhỏ à?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Từ là muốn từ chối, nhưng có vẻ như dì Đoạn đột nhiên có việc nên đã nhanh chóng cúp máy.
Lúc này nếu gọi lại chỉ để nói rõ thì sẽ như thể cô có ý kiến gì với Đoạn Dực vậy, Lâm Từ đành thôi, thật thà lấy bài tập ra rồi dậy rửa mặt đi đến siêu thị nhỏ.
Thứ bảy này Lâm Đình tăng ca, nhưng tối vẫn sẽ về nấu cơm. Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Đình dặn dò Lâm Từ tối phải đưa Đoạn Dực về nhà ăn cơm, sau đó hấp tấp rời đi.
Khi Lâm Từ đeo cặp đến cửa hàng, cô phát hiện Đoạn Dực đã ngồi trước quầy thu ngân.
Chàng trai mặc áo phông trắng đội mũ lưỡi trai đen lặng lẽ ngồi trước quầy thu ngân, hai chân dài hơi khom lại.
Ánh sáng vàng rơi trước quầy thu ngân, vẽ nên một đường chéo nửa sáng nửa tối, cuối ánh sáng là hàng lông mi dày của anh, nó cụp thấp xuống nên chẳng nhìn rõ đôi mắt lạnh lùng phía dưới.
Nghe thấy tiếng chào tự động từ máy, Đoạn Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cô.
Lâm Từ lên tiếng chào trước.
"Dì Đoạn bảo tôi đến trông cửa hàng cùng cậu, tiện thể dạy cậu công việc trong cửa hàng."
Đoạn Dực không nói gì, chỉ lười biếng nhấc mí mắt gật đầu.
Lâm Từ đi đến gần mới phát hiện ra hai chiếc ghế bên trong quầy thu ngân chật hẹp kề sát nhau.
Hầu như chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được hai người ngồi xuống sẽ gần nhau đến mức nào.
"Cậu xít ra một chút đi."
Đoạn Dực ngồi ở vị trí gần phía ngoài, Lâm Từ muốn vào phải nhờ anh xê xít chút..
Như thể cũng nhận ra điều đó, Đoạn Dực nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài để Lâm Từ đi vào trong.
Trong khoảnh khắc hai người tránh nhau, Lâm Từ liếc nhìn người đang đứng bên cạnh đợi mình đi vào, và ngay lập tức nhìn thấy vết bầm ở khóe môi của người đó.
"Tối qua cậu không dùng thuốc tôi để lại cho cậu à?"
Lâm Từ nhớ lại tờ giấy note và thuốc đặt trên bệ cửa sổ tối hôm qua.
Đoạn Dực lấy điện thoại ra mở một trò chơi giải đố, giọng điệu lạnh nhạt.
"Đã dùng, không đỡ."
Nói thật, làm như thế với Đoạn Dực tất cả chỉ vì nể mặt Dì Đoạn. Anh bị thương mà Lâm Từ còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua thuốc cho đã là tận tâm tận lực, còn việc có thật sự bôi thuốc đúng cách hay không Lâm Từ chẳng thể quản được.
"Vậy cậu nhớ về nhà bôi thuốc tiếp."
Lâm Từ cũng đáp lại qua loa một câu rồi lấy bài kiểm tra toán vừa phát về ở trong cặp để sửa lại trước.
Thị trấn nhỏ không lớn, cũng chỉ có ngần ấy người, người ra vào siêu thị cơ bản đều là gương mặt quen thuộc.
Đều là người quen đã thấy Lâm Từ lớn lên, thêm vào đó Lâm Từ lại khéo ăn nói, mỗi khi có người lớn đến mua dầu muối nước tương dấm đều có thể trò chuyện vài câu rồi mới rời đi.
"Tiểu Từ đang làm bài tập à?"
"Vâng, bà Vương."
"Chăm chỉ thế này chắc chắn thi tốt rồi."
Lâm Từ gãi gãi đầu, trả lời rất miễn cưỡng: "Dạ cũng được, cũng được."
Khi bà Vương xách chai nước tương ra khỏi siêu thị, người bên cạnh nãy giờ im lặng chơi điện thoại đột nhiên lên tiếng.
"Sáu mươi bảy điểm? Không điền phiếu trả lời à?"
Lâm Từ ngừng viết quay đầu nhìn Đoạn Dực mà không khỏi nổi giận.
"Có ai nói với cậu rằng lén nhìn điểm thi của người khác là hành vi rất bất lịch sự không?"
Đoạn Dực nhất thời nghẹn lời, Lâm Từ thấy vậy càng hăng tiết.
"Hơn nữa xin chú ý từ ngữ của cậu, không phải không điền phiếu trả lời mà là không điền đúng được chưa?"
Nói rồi Lâm Từ khoát tay: "Cậu đừng lo cho tôi! Tiếp tục chơi cái điện thoại cùi bắp của cậu đi! Kỳ thi tháng này chưa chắc cậu đã thi cao hơn tôi đâu."
Nói xong Lâm Từ tiếp tục xem bài thi của mình, Đoạn Dực khẽ cười một tiếng.
"Nếu thi cao hơn cậu thì sao?"
Lâm Từ cực kỳ không cho rằng lời nói tự tin mù quáng này của cậu ta là đúng.
"Thi cao hơn tôi, tôi sẽ làm đàn em cho cậu một tháng được không?"
Đoạn Dực không trả lời mà cúi đầu tiếp tục chơi game, Lâm Từ lật mắt tưởng anh biết khó mà lui.
Ai ngờ vài phút sau giọng người kia trong trẻo lạnh lùng, như một bộ phim cũ đang phát chậm trả lời.
"Được."
Lâm Từ không ngờ anh sẽ nghiêm túc, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, nghĩ đi nghĩ lại đã đồng ý thì mình cũng không thể chịu thiệt.
"Vậy chúng ta nói rõ như vậy, cậu thắng tôi sẽ làm đàn em cho cậu một tháng, tôi thắng, cậu làm đàn em cho tôi một tháng!"
Đoạn Dực là hot boy siêu ngầu nổi tiếng ở trường, để cậu ta làm đàn em một tháng thì càng có mặt mũi, có thể khiến Cố Hinh ghen tỵ chết.
Đoạn Dực không ngẩng đầu.
"Được."
Chủ đề này kết thúc, Lâm Từ chợt nghĩ hai học sinh kém so điểm với nhau khá là ấu trĩ.
Nhưng nước đổ khó hốt, đúng lúc này tin nhắn của dì Đoạn lại gửi đến.
[Tiểu Từ, Đoạn Dực nó chưa từng trông cửa hàng, cháu dạy nó nhé.]
Nhận được nhiệm vụ, Lâm Từ trả lời một chữ "vâng" rồi đành chấp nhận đứng dậy.
"Này, dì Đoạn bảo tôi dạy cậu trông cửa hàng."
Nói thật, nhìn Đoạn Dực rõ ràng là công tử nhà giàu mười ngón tay chưa nhúng nước, suốt ngày còn kiêu ngạo hất mặt lên trời, đừng nói đến trông cửa hàng, Lâm Từ từng nghi ngờ anh chưa từng rửa một cái bát nào.
Nghĩ đến đây, cô tự nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt khi nhìn một kẻ mù tịt về cuộc sống.
Vừa vuốt mở khóa, cô đã thấy thông báo có người chấp nhận kết bạn trên wechat.
Lâm Từ ngẩn người một lúc mới nhớ ra người bạn có avatar đám mây đen kịt này chính là Đoạn Dực.
Tên wechat của anh cũng rất đơn giản, là một chữ cái D viết hoa, phía sau còn có một dấu chấm.
Lâm Từ nằm trên giường nhấp vào xem trang cá nhân của anh, nó trống rỗng như thể chưa từng sử dụng vậy.
"Đúng là nhạt nhẽo giống y như con người cậu ta."
Vừa mới chỉ vào avatar phàn nàn một câu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Từ có tật giật mình bị tiếng chuông hù suýt nữa không giữ chắc điện thoại làm nó rơi vào mặt.
Cho đến khi nhìn thấy tên người gọi đến, cô mới vội vàng nhấn nút trả lời.
Hóa ra dì Đoạn có việc phải về Bắc Kinh mấy ngày này, siêu thị nhỏ của dì ấy đã mở lâu rồi, người trong thị trấn đều đã quen, sợ đột nhiên đóng cửa sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người nên nhân dịp cuối tuần gọi Lâm Từ đến trông nom hai ngày.
"Không phải đã có Đoạn Dực ở đây rồi ạ?"
Đối phương trả lời với giọng dịu dàng: "Đoạn Dực có lẽ không biết cách. Thế này đi, dì sẽ bảo nó cùng đến cửa hàng để Tiểu Từ cháu dạy nó một chút, vậy hai đứa cùng làm cũng sẽ không quá vất vả."
Bảo cô ở cùng Đoạn Dực trong siêu thị nhỏ à?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Từ là muốn từ chối, nhưng có vẻ như dì Đoạn đột nhiên có việc nên đã nhanh chóng cúp máy.
Lúc này nếu gọi lại chỉ để nói rõ thì sẽ như thể cô có ý kiến gì với Đoạn Dực vậy, Lâm Từ đành thôi, thật thà lấy bài tập ra rồi dậy rửa mặt đi đến siêu thị nhỏ.
Khi Lâm Từ đeo cặp đến cửa hàng, cô phát hiện Đoạn Dực đã ngồi trước quầy thu ngân.
Chàng trai mặc áo phông trắng đội mũ lưỡi trai đen lặng lẽ ngồi trước quầy thu ngân, hai chân dài hơi khom lại.
Ánh sáng vàng rơi trước quầy thu ngân, vẽ nên một đường chéo nửa sáng nửa tối, cuối ánh sáng là hàng lông mi dày của anh, nó cụp thấp xuống nên chẳng nhìn rõ đôi mắt lạnh lùng phía dưới.
Nghe thấy tiếng chào tự động từ máy, Đoạn Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cô.
Lâm Từ lên tiếng chào trước.
"Dì Đoạn bảo tôi đến trông cửa hàng cùng cậu, tiện thể dạy cậu công việc trong cửa hàng."
Lâm Từ đi đến gần mới phát hiện ra hai chiếc ghế bên trong quầy thu ngân chật hẹp kề sát nhau.
Hầu như chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được hai người ngồi xuống sẽ gần nhau đến mức nào.
"Cậu xít ra một chút đi."
Đoạn Dực ngồi ở vị trí gần phía ngoài, Lâm Từ muốn vào phải nhờ anh xê xít chút..
Như thể cũng nhận ra điều đó, Đoạn Dực nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài để Lâm Từ đi vào trong.
Trong khoảnh khắc hai người tránh nhau, Lâm Từ liếc nhìn người đang đứng bên cạnh đợi mình đi vào, và ngay lập tức nhìn thấy vết bầm ở khóe môi của người đó.
"Tối qua cậu không dùng thuốc tôi để lại cho cậu à?"
Lâm Từ nhớ lại tờ giấy note và thuốc đặt trên bệ cửa sổ tối hôm qua.
Đoạn Dực lấy điện thoại ra mở một trò chơi giải đố, giọng điệu lạnh nhạt.
"Đã dùng, không đỡ."
Nói thật, làm như thế với Đoạn Dực tất cả chỉ vì nể mặt Dì Đoạn. Anh bị thương mà Lâm Từ còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua thuốc cho đã là tận tâm tận lực, còn việc có thật sự bôi thuốc đúng cách hay không Lâm Từ chẳng thể quản được.
"Vậy cậu nhớ về nhà bôi thuốc tiếp."
Lâm Từ cũng đáp lại qua loa một câu rồi lấy bài kiểm tra toán vừa phát về ở trong cặp để sửa lại trước.
Thị trấn nhỏ không lớn, cũng chỉ có ngần ấy người, người ra vào siêu thị cơ bản đều là gương mặt quen thuộc.
Đều là người quen đã thấy Lâm Từ lớn lên, thêm vào đó Lâm Từ lại khéo ăn nói, mỗi khi có người lớn đến mua dầu muối nước tương dấm đều có thể trò chuyện vài câu rồi mới rời đi.
"Tiểu Từ đang làm bài tập à?"
"Vâng, bà Vương."
"Chăm chỉ thế này chắc chắn thi tốt rồi."
Lâm Từ gãi gãi đầu, trả lời rất miễn cưỡng: "Dạ cũng được, cũng được."
Khi bà Vương xách chai nước tương ra khỏi siêu thị, người bên cạnh nãy giờ im lặng chơi điện thoại đột nhiên lên tiếng.
"Sáu mươi bảy điểm? Không điền phiếu trả lời à?"
Lâm Từ ngừng viết quay đầu nhìn Đoạn Dực mà không khỏi nổi giận.
"Có ai nói với cậu rằng lén nhìn điểm thi của người khác là hành vi rất bất lịch sự không?"
Đoạn Dực nhất thời nghẹn lời, Lâm Từ thấy vậy càng hăng tiết.
"Hơn nữa xin chú ý từ ngữ của cậu, không phải không điền phiếu trả lời mà là không điền đúng được chưa?"
Nói rồi Lâm Từ khoát tay: "Cậu đừng lo cho tôi! Tiếp tục chơi cái điện thoại cùi bắp của cậu đi! Kỳ thi tháng này chưa chắc cậu đã thi cao hơn tôi đâu."
Nói xong Lâm Từ tiếp tục xem bài thi của mình, Đoạn Dực khẽ cười một tiếng.
"Nếu thi cao hơn cậu thì sao?"
Lâm Từ cực kỳ không cho rằng lời nói tự tin mù quáng này của cậu ta là đúng.
"Thi cao hơn tôi, tôi sẽ làm đàn em cho cậu một tháng được không?"
Đoạn Dực không trả lời mà cúi đầu tiếp tục chơi game, Lâm Từ lật mắt tưởng anh biết khó mà lui.
Ai ngờ vài phút sau giọng người kia trong trẻo lạnh lùng, như một bộ phim cũ đang phát chậm trả lời.
"Được."
Lâm Từ không ngờ anh sẽ nghiêm túc, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, nghĩ đi nghĩ lại đã đồng ý thì mình cũng không thể chịu thiệt.
"Vậy chúng ta nói rõ như vậy, cậu thắng tôi sẽ làm đàn em cho cậu một tháng, tôi thắng, cậu làm đàn em cho tôi một tháng!"
Đoạn Dực là hot boy siêu ngầu nổi tiếng ở trường, để cậu ta làm đàn em một tháng thì càng có mặt mũi, có thể khiến Cố Hinh ghen tỵ chết.
Đoạn Dực không ngẩng đầu.
"Được."
Chủ đề này kết thúc, Lâm Từ chợt nghĩ hai học sinh kém so điểm với nhau khá là ấu trĩ.
Nhưng nước đổ khó hốt, đúng lúc này tin nhắn của dì Đoạn lại gửi đến.
[Tiểu Từ, Đoạn Dực nó chưa từng trông cửa hàng, cháu dạy nó nhé.]
Nhận được nhiệm vụ, Lâm Từ trả lời một chữ "vâng" rồi đành chấp nhận đứng dậy.
"Này, dì Đoạn bảo tôi dạy cậu trông cửa hàng."
Nói thật, nhìn Đoạn Dực rõ ràng là công tử nhà giàu mười ngón tay chưa nhúng nước, suốt ngày còn kiêu ngạo hất mặt lên trời, đừng nói đến trông cửa hàng, Lâm Từ từng nghi ngờ anh chưa từng rửa một cái bát nào.
Nghĩ đến đây, cô tự nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt khi nhìn một kẻ mù tịt về cuộc sống.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
