0 chữ
Chương 12
Chương 12: Mất kiểm soát
Những kẻ đồng bọn tóc vàng thấy vậy cũng vội vàng xông lên, miệng chửi bới om sòm.
"Đệt! Còn không tới đây?"
"Lột da thằng nhóc này đi!"
Lâm Từ nhận lấy điện thoại, lại bị Đoạn Dực đặt tay lên vai kéo về phía sau.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng quấn quýt lại gần, trong phút hoảng hốt, người kia cúi người áp sát, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lâm Từ, lan tỏa nhiệt độ nóng bỏng.
Giọng nói bên tai lười biếng, mê hoặc.
"Ngoan, đợi lát nữa rồi kết bạn wechat."
Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở lại kéo xa, Đoạn Dực rút tay về, bước lên phía trước chắn trước mặt Lâm Từ.
Chu Thiến không thể tin được mà hét lớn: "Đoạn Dực, ý cậu là sao?"
Đoạn Dực không kiên nhẫn "chậc" nhẹ một tiếng.
"Cô phiền phức thật đấy."
Một đám người xông lên, Đoạn Dực đạp ngã một người.
So với những đòn hoa mỹ này, Đoạn Dực rõ ràng là người có võ nghệ, không chỉ động tác linh hoạt mà còn đòn nào đòn ấy trúng đích.
Lâm Từ núp phía sau, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Con hẻm vốn yên tĩnh giờ đây thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Nói thật, Lâm Từ không lo Đoạn Dực không đối phó được, cô đã từng thấy anh đánh nhau rồi.
Điều Lâm Từ sợ là trạng thái của Đoạn Dực.
Không giống như cách người khác đánh nhau có điểm dừng, Lâm Từ có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích của Đoạn Dực.
Mùa thu tháng chín, đất ẩm ướt, ngay cả trong không khí cũng có vị mặn nhẹ.
Giày vải của Đoạn Dực dính một ít bùn đất, làm đôi giày trắng vốn sạch sẽ giờ bẩn thỉu không chịu nổi. Nhưng anh không quan tâm, như thể liều mạng mà quần nhau với đám người đó.
Không, không thể gọi là quần nhau mà giống như Đoạn Dực đang trút giận một cách đơn phương.
Anh bóp chặt cổ gã tóc vàng, đấm từng cú từng cú vào xương sườn của gã. Gã tóc vàng lật ngược tròng mắt, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm lại.
Kẻ bên dưới khó khăn thốt lên.
"Đừng... đừng đánh nữa, xin... xin cậu."
Mắt Đoạn Dực đỏ ngầu như một con sói phát điên khó kiểm soát, hoàn toàn phớt lờ lời van xin của kẻ dưới tay mình.
Lòng Lâm Từ siết chặt, không nhịn được mà lên tiếng: "Đoạn Dực! Đoạn Dực! Dừng tay lại!"
Như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ sâu, Đoạn Dực nghe tiếng dừng tay lại, ánh mắt đờ đẫn quay lại nhìn Lâm Từ.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng Lâm Từ vẫn nén nỗi sợ trong lòng, cẩn thận tiến lên nắm lấy bàn tay đang bóp cổ gã tóc vàng của Đoạn Dực.
Hai bàn tay chồng lên nhau, một lớn một nhỏ đều đang run rẩy.
Một người vì phấn khích, một người vì sợ hãi.
"Đoạn Dực, cậu sắp đánh chết hắn rồi, mau buông tay ra!"
Tay buông lỏng, gã tóc vàng "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Chu Thiến tiến lên đỡ lấy gã tóc vàng với ánh mắt đầy kinh hãi.
Những người còn lại ít nhiều đều bị thương, lúc này cũng không dám dây dưa với kẻ điên này nữa mà nhân cơ hội chạy trối chết.
Con hẻm ngay lập tức lại tĩnh lặng, dưới ánh trăng, Lâm Từ ngồi xổm bên cạnh Đoạn Dực, dù sợ hãi vẫn nắm chặt tay anh.
Cả hai đều không nói gì, đợi một lúc sau Lâm Từ bình tĩnh lại mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế cũng rất mập mờ.
Lâm Từ hơi lúng túng buông tay ra, lảng sang chủ đề khác.
"Không phải cậu nói, muốn... muốn kết bạn wechat à? Cậu lấy điện thoại ra đi."
Đoạn Dực như vừa tỉnh mộng, lấy điện thoại từ túi đồng phục ra mở màn hình, giọng nói hơi khàn.
"Ừ."
Lâm Từ kết bạn xong, kéo Đoạn Dực dậy khỏi mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn vết bầm ở khóe môi cậu.
"Cậu bị thương rồi kìa."
Đoạn Dực không mấy quan tâm, sờ khóe môi: "Ừm."
Không biết tại sao, Lâm Từ bỗng bật cười, Đoạn Dực hoang mang nhìn cô.
"Chúc Hâm Duyệt nói với tôi, cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy hai tuần rồi mà chỉ biết nói mỗi từ “ừm”."
Đoạn Dực nhìn đi chỗ khác, thôi không nói từ "ừm" nữa.
Lâm Từ nhìn đồng hồ, lại nói tiếp: "Muộn rồi, tôi đi hiệu thuốc mua thuốc cho cậu. Cậu đợi tôi ở đây, lát nữa chúng ta cùng về nhà."
Không đợi Đoạn Dực trả lời, Lâm Từ đã chạy nhanh ra khỏi con hẻm. Đợi cô mua thuốc quay lại, con hẻm đã không còn ai.
"Má nó, đúng là không nên tốt bụng với chó mà!"
Lâm Từ tức giận dậm chân một cái, nhìn xuống túi nhựa trong tay mà không nhịn được càu nhàu.
Trên đường về, Lâm Từ mơ hồ nhớ lại lời dì Đoạn nói hình như Đoạn Dực có điểm hơi khác với người khác, nhưng khác cụ thể ở đâu thì cô cũng không nói rõ được.
Mặc dù hôm nay cậu ta giúp Chu Thiến hãm hại mình, nhưng cuối cùng cũng không để mình thiệt thòi.
Nể mặt mũi dì Doạn nên Lâm Từ chẳng muốn so đo với anh.
Khi về đến nhà là đã gần mười hai giờ, Lâm Từ trước khi vào cửa suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn nhẹ nhàng chạy sang nhà dì Đoạn bên cạnh.
Nếu không nhớ nhầm, phòng của Đoạn Dực hình như ở bên trái gần cửa sổ.
Lâm Từ nhìn một cái, trong phòng không có ánh đèn xem ra Đoạn Dực cũng chưa về.
Cái tên hư hỏng này khuya thế này vẫn chưa về á?
Rốt cuộc đi đâu thế?
Lâm Từ đặt thuốc lên cửa sổ của anh, lại không yên tâm mà lấy một tờ giấy note từ trong cặp ra dựa vào cửa sổ viết vài chữ.
"Đây là thuốc tôi mua cho cậu, nhớ bôi đấy."
Viết xong, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Từ vẽ thêm một mặt trời nhỏ bên cạnh.
...
Rạng sáng hai giờ, Đoạn Dực trở về nhà, vừa vào sân đã thấy ngay một túi nhựa trắng bên ngoài cửa sổ phòng mình.
Những ngón tay thon dài của chàng trai cầm lấy tờ giấy note, liếc qua một cái rồi cười lạnh một tiếng, tùy tiện vò lại ném vào thùng rác trong sân cùng với túi nhựa đựng thuốc.
Đoạn Dực lấy điện thoại trong túi ra, lướt ngón tay vài cái đồng ý kết bạn với Lâm Từ.
"Đệt! Còn không tới đây?"
"Lột da thằng nhóc này đi!"
Lâm Từ nhận lấy điện thoại, lại bị Đoạn Dực đặt tay lên vai kéo về phía sau.
Hơi thở trong trẻo lạnh lùng quấn quýt lại gần, trong phút hoảng hốt, người kia cúi người áp sát, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lâm Từ, lan tỏa nhiệt độ nóng bỏng.
Giọng nói bên tai lười biếng, mê hoặc.
"Ngoan, đợi lát nữa rồi kết bạn wechat."
Chỉ trong thoáng chốc, hơi thở lại kéo xa, Đoạn Dực rút tay về, bước lên phía trước chắn trước mặt Lâm Từ.
Chu Thiến không thể tin được mà hét lớn: "Đoạn Dực, ý cậu là sao?"
Đoạn Dực không kiên nhẫn "chậc" nhẹ một tiếng.
"Cô phiền phức thật đấy."
Một đám người xông lên, Đoạn Dực đạp ngã một người.
Lâm Từ núp phía sau, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Con hẻm vốn yên tĩnh giờ đây thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Nói thật, Lâm Từ không lo Đoạn Dực không đối phó được, cô đã từng thấy anh đánh nhau rồi.
Điều Lâm Từ sợ là trạng thái của Đoạn Dực.
Không giống như cách người khác đánh nhau có điểm dừng, Lâm Từ có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích của Đoạn Dực.
Mùa thu tháng chín, đất ẩm ướt, ngay cả trong không khí cũng có vị mặn nhẹ.
Giày vải của Đoạn Dực dính một ít bùn đất, làm đôi giày trắng vốn sạch sẽ giờ bẩn thỉu không chịu nổi. Nhưng anh không quan tâm, như thể liều mạng mà quần nhau với đám người đó.
Anh bóp chặt cổ gã tóc vàng, đấm từng cú từng cú vào xương sườn của gã. Gã tóc vàng lật ngược tròng mắt, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm lại.
Kẻ bên dưới khó khăn thốt lên.
"Đừng... đừng đánh nữa, xin... xin cậu."
Mắt Đoạn Dực đỏ ngầu như một con sói phát điên khó kiểm soát, hoàn toàn phớt lờ lời van xin của kẻ dưới tay mình.
Lòng Lâm Từ siết chặt, không nhịn được mà lên tiếng: "Đoạn Dực! Đoạn Dực! Dừng tay lại!"
Như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ sâu, Đoạn Dực nghe tiếng dừng tay lại, ánh mắt đờ đẫn quay lại nhìn Lâm Từ.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng Lâm Từ vẫn nén nỗi sợ trong lòng, cẩn thận tiến lên nắm lấy bàn tay đang bóp cổ gã tóc vàng của Đoạn Dực.
Một người vì phấn khích, một người vì sợ hãi.
"Đoạn Dực, cậu sắp đánh chết hắn rồi, mau buông tay ra!"
Tay buông lỏng, gã tóc vàng "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Chu Thiến tiến lên đỡ lấy gã tóc vàng với ánh mắt đầy kinh hãi.
Những người còn lại ít nhiều đều bị thương, lúc này cũng không dám dây dưa với kẻ điên này nữa mà nhân cơ hội chạy trối chết.
Con hẻm ngay lập tức lại tĩnh lặng, dưới ánh trăng, Lâm Từ ngồi xổm bên cạnh Đoạn Dực, dù sợ hãi vẫn nắm chặt tay anh.
Cả hai đều không nói gì, đợi một lúc sau Lâm Từ bình tĩnh lại mới chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế cũng rất mập mờ.
Lâm Từ hơi lúng túng buông tay ra, lảng sang chủ đề khác.
"Không phải cậu nói, muốn... muốn kết bạn wechat à? Cậu lấy điện thoại ra đi."
Đoạn Dực như vừa tỉnh mộng, lấy điện thoại từ túi đồng phục ra mở màn hình, giọng nói hơi khàn.
"Ừ."
Lâm Từ kết bạn xong, kéo Đoạn Dực dậy khỏi mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn vết bầm ở khóe môi cậu.
"Cậu bị thương rồi kìa."
Đoạn Dực không mấy quan tâm, sờ khóe môi: "Ừm."
Không biết tại sao, Lâm Từ bỗng bật cười, Đoạn Dực hoang mang nhìn cô.
"Chúc Hâm Duyệt nói với tôi, cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy hai tuần rồi mà chỉ biết nói mỗi từ “ừm”."
Đoạn Dực nhìn đi chỗ khác, thôi không nói từ "ừm" nữa.
Lâm Từ nhìn đồng hồ, lại nói tiếp: "Muộn rồi, tôi đi hiệu thuốc mua thuốc cho cậu. Cậu đợi tôi ở đây, lát nữa chúng ta cùng về nhà."
Không đợi Đoạn Dực trả lời, Lâm Từ đã chạy nhanh ra khỏi con hẻm. Đợi cô mua thuốc quay lại, con hẻm đã không còn ai.
"Má nó, đúng là không nên tốt bụng với chó mà!"
Lâm Từ tức giận dậm chân một cái, nhìn xuống túi nhựa trong tay mà không nhịn được càu nhàu.
Trên đường về, Lâm Từ mơ hồ nhớ lại lời dì Đoạn nói hình như Đoạn Dực có điểm hơi khác với người khác, nhưng khác cụ thể ở đâu thì cô cũng không nói rõ được.
Mặc dù hôm nay cậu ta giúp Chu Thiến hãm hại mình, nhưng cuối cùng cũng không để mình thiệt thòi.
Nể mặt mũi dì Doạn nên Lâm Từ chẳng muốn so đo với anh.
Khi về đến nhà là đã gần mười hai giờ, Lâm Từ trước khi vào cửa suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn nhẹ nhàng chạy sang nhà dì Đoạn bên cạnh.
Nếu không nhớ nhầm, phòng của Đoạn Dực hình như ở bên trái gần cửa sổ.
Lâm Từ nhìn một cái, trong phòng không có ánh đèn xem ra Đoạn Dực cũng chưa về.
Cái tên hư hỏng này khuya thế này vẫn chưa về á?
Rốt cuộc đi đâu thế?
Lâm Từ đặt thuốc lên cửa sổ của anh, lại không yên tâm mà lấy một tờ giấy note từ trong cặp ra dựa vào cửa sổ viết vài chữ.
"Đây là thuốc tôi mua cho cậu, nhớ bôi đấy."
Viết xong, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Từ vẽ thêm một mặt trời nhỏ bên cạnh.
...
Rạng sáng hai giờ, Đoạn Dực trở về nhà, vừa vào sân đã thấy ngay một túi nhựa trắng bên ngoài cửa sổ phòng mình.
Những ngón tay thon dài của chàng trai cầm lấy tờ giấy note, liếc qua một cái rồi cười lạnh một tiếng, tùy tiện vò lại ném vào thùng rác trong sân cùng với túi nhựa đựng thuốc.
Đoạn Dực lấy điện thoại trong túi ra, lướt ngón tay vài cái đồng ý kết bạn với Lâm Từ.
5
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
