0 chữ
Chương 39
Chương 38
Cậu có cảm giác như bản thân hóa thành một con bò già chăm chỉ, cần mẫn cày cuốc trên cánh đồng khô cằn. Từng động tác vụng về đến mức chẳng còn lại chút khí chất tiên tử nào. Trong lúc cố gắng, cậu không nhịn được khẽ nhíu mày, mồ hôi từng giọt lăn dài trên trán.
Nhưng trong mắt người ngoài, biểu cảm nhíu mày ấy, cùng làn mồ hôi lấm tấm làm ướt áo, khiến lớp vải mỏng dính chặt vào vòng eo thon gọn của thiếu nữ, lại trở nên vô cùng quyến rũ. Dưới ánh nắng, làn da của cậu ánh lên tựa dương chi ngọc, không chút tì vết. Từng động tác vặn mình tự nhiên toát ra vẻ mê hoặc đến lạ kỳ.
Tạ Châm vốn đang đứng một bên chỉ dẫn, không biết từ khi nào đã quay người đi, không dám ngoảnh lại. Vành tai đỏ bừng, cả người lộ rõ vẻ bối rối.
Phía sau, Lãnh Xác mệt đến mức muốn thở hồng hộc, nhưng lại cố gắng kìm nén, không dám biểu lộ quá rõ. Cậu điều chỉnh hơi thở để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Thế nhưng, giọng nói thấp thoáng chút ngượng ngùng của Tạ Châm bất ngờ vang lên:
“Tiên tử...” Tạ Châm chần chừ một lúc, rồi khó khăn mở lời, “Tiên tử có mang theo... quần áo dự phòng không?”
Lãnh Xác ngẩn người, mơ hồ hỏi lại: “Dơ lắm sao?”
“Không dơ!”
Câu trả lời thản nhiên của Lãnh Xác khiến Tạ Châm lập tức nghẹn họng. Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, cả người cứng đờ, vội vã lấp liếʍ: “Là lỗi của ta... chỉ là... tùy tiện hỏi thôi.”
Lãnh Xác gật đầu, trong lòng nghĩ rằng khi làm việc, chỉ cần mặc mỗi bộ này là đủ, vì quần áo đắt tiền, hỏng thì tiếc lắm. Nhưng phản ứng kỳ lạ của Tạ Châm khiến cậu không khỏi nghi hoặc, cúi xuống nhìn bản thân.
Và rồi... hắn phát hiện ra vấn đề.
May mà chỉ phần eo bị ướt, nếu cao hơn hay thấp hơn chút nữa... Cậu thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó. Khi ấy, thân phận nam nhân của cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Chỉ nghĩ đến thôi, Lãnh Xác đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đáng tiếc, hiện tại cậu vẫn chưa đạt tới Trúc Cơ. Chỉ khi vượt qua giai đoạn Trúc Cơ, tẩy kinh phạt tủy, cậu mới có thể thoát khỏi những tình huống bối rối như thế này. Nghĩ đến chặng đường gian nan phía trước, cùng những công việc nặng nhọc còn chất chồng, lòng Lãnh Xác tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng, cậu chỉ có thể âm thầm chấp nhận thực tế và thường xuyên thay quần áo để đối phó.
Cậu lấy ra một bộ y phục nguyệt bạch, đồng màu với trang phục của Tạ Châm. Bộ đồ được may bằng chất liệu mềm mại, xếp tầng như thác đổ, mỗi bước đi ánh lên vẻ lấp lánh tựa ánh trăng. Dù đứng sát cạnh người khác, bộ đồ này cũng không để lộ điều gì bất thường.
Ngẩng đầu định nói với Tạ Châm rằng mình đã thay đồ xong, nhưng nhìn thấy đối phương vẫn đứng quay lưng, không dám ngoảnh lại, Lãnh Xác bất giác bật cười. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, cậu quyết định không lên tiếng.
“Đúng là cơ hội tốt để lười biếng.”
Lợi dụng việc Tạ Châm không dám nhìn, Lãnh Xác vui vẻ “sờ cá”* chẳng buồn tỉ mỉ nhổ từng cây một. Hắn cúi xuống, gom một lúc cả đống xương rồng bà. Dưới chân, những cây xương rồng run rẩy, phát ra âm thanh yếu ớt như đang oán trách.
* *“Sờ cá” (摸鱼) là tiếng lóng Trung Quốc, mang nghĩa lười biếng hoặc làm việc qua loa, không nghiêm túc.
Ở phía đối diện, Tạ Châm nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ bình tĩnh. Giờ phút này, dáng vẻ cao ngạo, uy nghi từng khiến thiên địa biến sắc của hắn đã hoàn toàn biến mất. Không rõ Tạ Châm đang nghĩ gì, nhưng từng chút, từng chút một, vành tai hắn đỏ bừng.
Là người luôn tính toán tỉ mỉ, không để sót bất kỳ chi tiết nào, Tạ Châm chẳng thể ngờ rằng ngay lúc này, người mà hắn tâm tâm niệm niệm lại đang lén lút gian lận ngay sau lưng mình.
Khi thấy kết quả của Lãnh Xác, Tạ Châm không khỏi tán thưởng:
“Lần đầu tiên mà đã có thành tích như vậy, tiên tử thật có nghị lực.”
Lãnh Xác chỉ mỉm cười ngượng ngùng, che giấu sự lười biếng và cả “chiến tích” không chính đáng của mình.
Cuối cùng, theo đúng hướng dẫn, hắn cẩn thận vùi những chiếc gai nhọn đã hái xuống lớp cát, để xương rồng bà có thể tự hấp thụ dinh dưỡng và phục hồi. Sau đó, cả hai cùng di chuyển đến một khu vực khác trong sa mạc.
Nhưng trong mắt người ngoài, biểu cảm nhíu mày ấy, cùng làn mồ hôi lấm tấm làm ướt áo, khiến lớp vải mỏng dính chặt vào vòng eo thon gọn của thiếu nữ, lại trở nên vô cùng quyến rũ. Dưới ánh nắng, làn da của cậu ánh lên tựa dương chi ngọc, không chút tì vết. Từng động tác vặn mình tự nhiên toát ra vẻ mê hoặc đến lạ kỳ.
Tạ Châm vốn đang đứng một bên chỉ dẫn, không biết từ khi nào đã quay người đi, không dám ngoảnh lại. Vành tai đỏ bừng, cả người lộ rõ vẻ bối rối.
Phía sau, Lãnh Xác mệt đến mức muốn thở hồng hộc, nhưng lại cố gắng kìm nén, không dám biểu lộ quá rõ. Cậu điều chỉnh hơi thở để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Thế nhưng, giọng nói thấp thoáng chút ngượng ngùng của Tạ Châm bất ngờ vang lên:
Lãnh Xác ngẩn người, mơ hồ hỏi lại: “Dơ lắm sao?”
“Không dơ!”
Câu trả lời thản nhiên của Lãnh Xác khiến Tạ Châm lập tức nghẹn họng. Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, cả người cứng đờ, vội vã lấp liếʍ: “Là lỗi của ta... chỉ là... tùy tiện hỏi thôi.”
Lãnh Xác gật đầu, trong lòng nghĩ rằng khi làm việc, chỉ cần mặc mỗi bộ này là đủ, vì quần áo đắt tiền, hỏng thì tiếc lắm. Nhưng phản ứng kỳ lạ của Tạ Châm khiến cậu không khỏi nghi hoặc, cúi xuống nhìn bản thân.
Và rồi... hắn phát hiện ra vấn đề.
May mà chỉ phần eo bị ướt, nếu cao hơn hay thấp hơn chút nữa... Cậu thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó. Khi ấy, thân phận nam nhân của cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Đáng tiếc, hiện tại cậu vẫn chưa đạt tới Trúc Cơ. Chỉ khi vượt qua giai đoạn Trúc Cơ, tẩy kinh phạt tủy, cậu mới có thể thoát khỏi những tình huống bối rối như thế này. Nghĩ đến chặng đường gian nan phía trước, cùng những công việc nặng nhọc còn chất chồng, lòng Lãnh Xác tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng, cậu chỉ có thể âm thầm chấp nhận thực tế và thường xuyên thay quần áo để đối phó.
Cậu lấy ra một bộ y phục nguyệt bạch, đồng màu với trang phục của Tạ Châm. Bộ đồ được may bằng chất liệu mềm mại, xếp tầng như thác đổ, mỗi bước đi ánh lên vẻ lấp lánh tựa ánh trăng. Dù đứng sát cạnh người khác, bộ đồ này cũng không để lộ điều gì bất thường.
Ngẩng đầu định nói với Tạ Châm rằng mình đã thay đồ xong, nhưng nhìn thấy đối phương vẫn đứng quay lưng, không dám ngoảnh lại, Lãnh Xác bất giác bật cười. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, cậu quyết định không lên tiếng.
Lợi dụng việc Tạ Châm không dám nhìn, Lãnh Xác vui vẻ “sờ cá”* chẳng buồn tỉ mỉ nhổ từng cây một. Hắn cúi xuống, gom một lúc cả đống xương rồng bà. Dưới chân, những cây xương rồng run rẩy, phát ra âm thanh yếu ớt như đang oán trách.
* *“Sờ cá” (摸鱼) là tiếng lóng Trung Quốc, mang nghĩa lười biếng hoặc làm việc qua loa, không nghiêm túc.
Ở phía đối diện, Tạ Châm nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ bình tĩnh. Giờ phút này, dáng vẻ cao ngạo, uy nghi từng khiến thiên địa biến sắc của hắn đã hoàn toàn biến mất. Không rõ Tạ Châm đang nghĩ gì, nhưng từng chút, từng chút một, vành tai hắn đỏ bừng.
Là người luôn tính toán tỉ mỉ, không để sót bất kỳ chi tiết nào, Tạ Châm chẳng thể ngờ rằng ngay lúc này, người mà hắn tâm tâm niệm niệm lại đang lén lút gian lận ngay sau lưng mình.
Khi thấy kết quả của Lãnh Xác, Tạ Châm không khỏi tán thưởng:
“Lần đầu tiên mà đã có thành tích như vậy, tiên tử thật có nghị lực.”
Lãnh Xác chỉ mỉm cười ngượng ngùng, che giấu sự lười biếng và cả “chiến tích” không chính đáng của mình.
Cuối cùng, theo đúng hướng dẫn, hắn cẩn thận vùi những chiếc gai nhọn đã hái xuống lớp cát, để xương rồng bà có thể tự hấp thụ dinh dưỡng và phục hồi. Sau đó, cả hai cùng di chuyển đến một khu vực khác trong sa mạc.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
