0 chữ
Chương 38
Chương 37
Lãnh Xác lắc đầu, không muốn nghĩ ngợi thêm. Khi gió cát ngừng lại, cậu phủi bụi trên người, rồi khẽ vươn vai đứng dậy, chuẩn bị bay tới nơi vừa phát sinh dị động.
Giữa đường, nhớ đến hình tượng thanh tao của mình, cậu lập tức sửa lại động tác, trở nên mềm mại và uyển chuyển hơn.
Thiếu nữ nhẹ nhàng như tiên tử giáng trần, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giữa sa mạc. Mũi chân vừa vặn đáp xuống đỉnh một cây xương rồng bà nhô lên từ cát.
“Ơ? Kỳ lạ quá, xúc cảm này…”
Trước mắt cậu, những cây xương rồng bà vốn được chôn sâu dưới cát, chỉ lộ ra phần tròn mịn như những viên cầu. Nhưng khi mũi chân cậu chạm vào, chúng lại mềm mại và đàn hồi, thậm chí còn nhẹ nhàng rung động như thể đang nghênh đón cậu. Điều đặc biệt là chúng không hề bám bụi cát, dù cậu có di chuyển chân thế nào.
Tò mò, Lãnh Xác thử dẫm nhẹ, rồi đi tới đi lui. Cảm giác lòng bàn chân chạm vào thật sự quá thú vị, vừa mềm mại lại có chút đàn hồi kỳ diệu.
Ở phía xa, Tạ Châm nghe thấy âm thanh, liền quay đầu lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt sắc bén đầy sát khí của hắn khi nhìn người khác lập tức dịu xuống. Đôi mắt thâm trầm bỗng ánh lên một vẻ dịu dàng, khóe môi cong nhẹ thành nụ cười khẽ.
“Đó là một loại xương rồng đặc biệt,” hắn thấp giọng giải thích, âm điệu trầm ấm, “những cây này tiết ra rất nhiều mật, là nguyên liệu quý giá dùng để tôi thể.”
Hắn nghiêm túc bổ sung: "Nhổ hết gai đi, không cần mang về. Vùi chúng lại vào cát, chúng sẽ tự hấp thụ dinh dưỡng mà phục hồi."
Lãnh Xác gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Tạ Châm thoáng chút nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hoài nghi.
"Thật sự có thể dùng để tôi thể sao?"
Không muốn bỏ lỡ cơ hội kiểm chứng, cậu quyết định thử. Với sự cẩn thận cao độ, Lãnh Xác điều động linh khí, chậm rãi nhổ một chiếc gai nhọn trên bề mặt viên cầu. Không ngờ, quả cầu bỗng rung dữ dội, rồi bất thình lình phát ra một tiếng hét kỳ quái.
Lãnh Xác không nhịn được bật cười.
"Quả cầu này nhổ gai còn biết kêu? Cứ như món đồ chơi trẻ con ấy, cũng hơi giống cây mắc cỡ..."
Tiếng cười trong trẻo của cậu vang lên giữa sa mạc. Với vẻ hứng thú, cậu tiếp tục nhổ từng chiếc gai, mỗi lần nhổ lại thêm một tiếng hét khác biệt vang lên, khiến cậu càng chơi càng thấy thú vị. Những mảng trơn bóng dần lộ ra trên bề mặt quả cầu, tựa như trò chơi chẳng bao giờ chán.
Bầu không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng lạ thường. Tiếng cười dễ nghe của Lãnh Xác như hòa tan khí chất lạnh lùng băng giá của thiếu niên bên cạnh. Tạ Châm, từ đầu đến giờ luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cũng bất giác cong khóe môi. Nụ cười thoáng qua của hắn làm dịu đi sự sắc bén, sát khí ẩn giấu giữa đôi mày hoàn toàn biến mất.
Nhưng rồi, dần dần, nụ cười trên môi Lãnh Xác chậm lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Mệt mỏi quá...
Không ai nói với cậu rằng việc dùng linh lực để nhổ gai – tưởng chừng đơn giản – lại tiêu hao sức lực đến vậy. Mới chỉ xử lý mười mấy quả cầu, cậu đã cảm thấy kiệt quệ. Nhưng khi nhớ lại nhiệm vụ được giao, con số 3000 quả trong vòng hai tiếng hiện lên trong đầu cậu như một cơn ác mộng.
Lãnh Xác cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả vờ như mình không mệt mỏi chút nào, vẫn rất hào hứng với việc "tôi thể". Nhưng trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện, mong rằng con số đó chỉ là một lời nói đùa của Tạ Châm. Có lẽ thực tế không khắc nghiệt như vậy... đúng không?
Thế nhưng, cậu đã nhầm.
Cơn ác mộng thực sự dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
“Hiện tại phải nhanh, sau này rút kiếm mới có thể nhanh.”
“Được.”
Lãnh Xác khẽ đáp lời, bắt đầu cảm thấy phương pháp thao tác linh lực này thật sự giống như đang luyện kiếm. Nếu có lợi cho tu vi, cậu quyết tâm cắm đầu luyện tập, học được chút nào thì hay chút đó.
Nhưng không ngờ... cậu kiệt sức thảm hại.
Chỉ mới tháng trước, Lãnh Xác vẫn còn là một học sinh cấp ba. Cậu rất giỏi làm những việc cần động não, nhưng những công việc yêu cầu thể lực lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Dù hiện tại đã đạt đến Luyện Khí tầng chín, cậu vẫn cảm thấy mình chẳng thể gánh nổi kiểu rèn luyện này.
Giữa đường, nhớ đến hình tượng thanh tao của mình, cậu lập tức sửa lại động tác, trở nên mềm mại và uyển chuyển hơn.
Thiếu nữ nhẹ nhàng như tiên tử giáng trần, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giữa sa mạc. Mũi chân vừa vặn đáp xuống đỉnh một cây xương rồng bà nhô lên từ cát.
“Ơ? Kỳ lạ quá, xúc cảm này…”
Trước mắt cậu, những cây xương rồng bà vốn được chôn sâu dưới cát, chỉ lộ ra phần tròn mịn như những viên cầu. Nhưng khi mũi chân cậu chạm vào, chúng lại mềm mại và đàn hồi, thậm chí còn nhẹ nhàng rung động như thể đang nghênh đón cậu. Điều đặc biệt là chúng không hề bám bụi cát, dù cậu có di chuyển chân thế nào.
Ở phía xa, Tạ Châm nghe thấy âm thanh, liền quay đầu lại. Trong khoảnh khắc, ánh mắt sắc bén đầy sát khí của hắn khi nhìn người khác lập tức dịu xuống. Đôi mắt thâm trầm bỗng ánh lên một vẻ dịu dàng, khóe môi cong nhẹ thành nụ cười khẽ.
“Đó là một loại xương rồng đặc biệt,” hắn thấp giọng giải thích, âm điệu trầm ấm, “những cây này tiết ra rất nhiều mật, là nguyên liệu quý giá dùng để tôi thể.”
Hắn nghiêm túc bổ sung: "Nhổ hết gai đi, không cần mang về. Vùi chúng lại vào cát, chúng sẽ tự hấp thụ dinh dưỡng mà phục hồi."
Lãnh Xác gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Tạ Châm thoáng chút nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hoài nghi.
Không muốn bỏ lỡ cơ hội kiểm chứng, cậu quyết định thử. Với sự cẩn thận cao độ, Lãnh Xác điều động linh khí, chậm rãi nhổ một chiếc gai nhọn trên bề mặt viên cầu. Không ngờ, quả cầu bỗng rung dữ dội, rồi bất thình lình phát ra một tiếng hét kỳ quái.
Lãnh Xác không nhịn được bật cười.
"Quả cầu này nhổ gai còn biết kêu? Cứ như món đồ chơi trẻ con ấy, cũng hơi giống cây mắc cỡ..."
Tiếng cười trong trẻo của cậu vang lên giữa sa mạc. Với vẻ hứng thú, cậu tiếp tục nhổ từng chiếc gai, mỗi lần nhổ lại thêm một tiếng hét khác biệt vang lên, khiến cậu càng chơi càng thấy thú vị. Những mảng trơn bóng dần lộ ra trên bề mặt quả cầu, tựa như trò chơi chẳng bao giờ chán.
Bầu không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng lạ thường. Tiếng cười dễ nghe của Lãnh Xác như hòa tan khí chất lạnh lùng băng giá của thiếu niên bên cạnh. Tạ Châm, từ đầu đến giờ luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cũng bất giác cong khóe môi. Nụ cười thoáng qua của hắn làm dịu đi sự sắc bén, sát khí ẩn giấu giữa đôi mày hoàn toàn biến mất.
Mệt mỏi quá...
Không ai nói với cậu rằng việc dùng linh lực để nhổ gai – tưởng chừng đơn giản – lại tiêu hao sức lực đến vậy. Mới chỉ xử lý mười mấy quả cầu, cậu đã cảm thấy kiệt quệ. Nhưng khi nhớ lại nhiệm vụ được giao, con số 3000 quả trong vòng hai tiếng hiện lên trong đầu cậu như một cơn ác mộng.
Lãnh Xác cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả vờ như mình không mệt mỏi chút nào, vẫn rất hào hứng với việc "tôi thể". Nhưng trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện, mong rằng con số đó chỉ là một lời nói đùa của Tạ Châm. Có lẽ thực tế không khắc nghiệt như vậy... đúng không?
Thế nhưng, cậu đã nhầm.
Cơn ác mộng thực sự dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
“Hiện tại phải nhanh, sau này rút kiếm mới có thể nhanh.”
“Được.”
Lãnh Xác khẽ đáp lời, bắt đầu cảm thấy phương pháp thao tác linh lực này thật sự giống như đang luyện kiếm. Nếu có lợi cho tu vi, cậu quyết tâm cắm đầu luyện tập, học được chút nào thì hay chút đó.
Nhưng không ngờ... cậu kiệt sức thảm hại.
Chỉ mới tháng trước, Lãnh Xác vẫn còn là một học sinh cấp ba. Cậu rất giỏi làm những việc cần động não, nhưng những công việc yêu cầu thể lực lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Dù hiện tại đã đạt đến Luyện Khí tầng chín, cậu vẫn cảm thấy mình chẳng thể gánh nổi kiểu rèn luyện này.
3
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
